Tổng Giám Đốc Tàn Bạo
-
Chương 107: Trả Thù Đại Phong (II)
Author: KHBN 2015 ------ Edit: Yuzuuru_Kai
----------------------------------------------------
Diệu Linh không biết mình đã bất tỉnh bao lâu rồi. Khi tỉnh lại cô nhìn xung quanh, phát hiện ra hình như đây là một kho hàng bị bỏ hoang đã lâu, hai tay bị trói ở phía sau lưng, cô không hiểu vì sao mình lại bị người ta bắt đến nơi này. Cô rời khởi thành phố X đã gần 5 năm rồi, vừa mới quay lại nơi này chưa đầy hai tháng, từ trước đến giờ chưa hề bao giờ gây thù kết oán với bất cứ một người nào cả.
Đột nhiên cánh cửa được mở ra, ánh sáng bên ngoài đang chiếu vào, cô nhìn thấy có một cô gái từ bên ngoài đang đi vào và bước đến gần chỗ cô đang ngồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn cô ta nhưng không thể nhìn thấy mặt của cô gái kia vì khuôn mặt đã được che bởi một chiếc khăn màu đen. Người con gái đó đi đến trước mặt cô rồi ngồi xuống, nâng cằm cô nhìn một lúc lên tiếng gọi;
"Hoàng tiểu thư, đã lâu không gặp."
Diệu Linh nghe giọng nói cũng khá quen thuộc, hình như cô đã nghe được ở đâu đó, cô liền tiếng hỏi lại;
"Cô là..."
"Hoàng Diệu Linh, chẳng lẽ cô đã quên tôi rồi sao?"
Cô ta vừa nói xong lập tức tháo khăn che mặt xuống. Diệu Linh nhìn thấy trên khuôn mặt của cô ta có một vết sẹo chiếm hết nửa khuôn mặt bên phải khiến cho người ta nhìn vào đều hoảng sợ.
"Tô Băng Nhu?"
"Đúng vậy, chính là tôi. Chắc cô không ngờ sẽ gặp lại tôi ở nơi này đúng không?"
"Tô Băng Nhu, cô lại muốn gì nữa đây?"
"Hoàng Diệu Linh, cô đúng là thứ phụ nữ ngu ngốc nhất lần đầu tiên tôi gặp được. Cho đến lúc này rồi mà vẫn không biết tôi muốn gì sao? Tôi không hiểu tại sao Đại Phong lại yêu một người như cô vậy?"
"Tô Băng Nhu, cô ....."
Tô Băng Nhu đưa lên mặt mình rồi nói;
"Có phải cô rất ngạc nhiên khi thấy mặt của tôi bị như vậy đúng không?"
Diệu Linh gật đầu;
"Hahahaha.....chính là vì cô.....vì cô nên tôi mới bị như vậy. Mếu không phải vì cô có lẽ tôi và Đại Phong đã có một gia đình rất là hạnh phúc, có những đứa con vô cùng đáng yêu, tất cả đều là do cô xuất hiện cướp đi Đại Phong của tôi, cũng chính là vì cô mà khiến cho tôi nhà tan cửa nát."
Băng Nhu ngừng một chút:
"Cũng vì cô, mà Đại Phong ra tay giết chết cha tôi ngay trước mặt tôi, sau đó lại ra lệnh cho ba tên thị vệ của hắn thay phiền làm nhục tôi. Thế nhưng hắn vẫn chưa cảm thấy đủ vì Linh Nhi của hắn đã mất đi đứa con."
Tô Băng Nhu đưa tay lên mặt;
"Vậy nên hắn đã thay Linh Nhi của hắn trả thù, hủy đi khuôn mặt này của tôi. Chính là hắn tự tay rạch từng dao từng dao trên mặt của tôi."
Tô Băng Nhu cười một cách một điên cuồng;
"HAHAHA... Linh Nhi, Linh Nhi, HAHAHA...Hoàng Diệu Linh, tất cả đều là do cô nên Đại Phong mới đối sử với tôi như vậy. Chắc cô cũng muốn biết tại sao tôi và cô đều bắt cóc vào 5 năm trước đúng không, tất cả đều do một mình tôi sắp đặt đấy......HAHAHAHA"
Diệu Linh không ngờ chuyện lại như vậy:
"Tô Băng Nhu, cô thật đúng là ác độc"
Băng Nhu vừa nghe Diệu Linh chửi mình thì vô cùng tức giận bước đến tát vào mặt cô.
"Nếu như 5 năm trước, sau khi coo ký tên vào tờ đơn ly hôn rồi lập tức rời khởi thành phố X thì mọi chuyện sẽ không xảy ra như vậy. Chính vì cô lưu lại nên khiến cho hắn phải do dự chần chừ không chịu kết hôn với tôi. Cô biết không lúc đó hắn đã hoài nghi cô đang mang thai, hắn đang suy nghĩ không muốn ly hôn với cô cho nên tôi phải tìm người bắt cóc cô, để hủy đi đứa con của hai người."
Băng Nhu thở dài
"Tôi phải khiến cho cô hiểu lầm hắn, để cho cô vĩnh viễn rời xa hắn, chỉ có như vậy Đại Phong mới mãi mãi thuộc về tôi. Nhưng thật không thể ngờ được đến phút cuối hắn vẫn quyết định chọn cô, cho dù lúc đó tôi đã gạt hắn là đang mang thai con của hắn đi chăng nữa."
Tô Băng Nhu như một kẻ điên cuồng bước tới nắm áo cô.
"Tất cả đều do cô, chính là tại cô. Nếu như cô không tranh giành với tôi thì tôi đã trở thành Trương phu rồi."
Băng Nhu càng lúc càng điên cuồng hét lớn;
"Hoàng Diệu Linh, con đàn bà khốn kiếp này, chính vì cô nên Đại Phong mới ra lệnh cho Thái Huy giết tôi để trả thù đứa con của cô. Tiếc là Thái Huy không nỡ xuống tay, nhưng hắn lại bán tôi qua Thái Lan để cho tôi phải chịu đựng hành hạ, khiến cho tôi sống không bằng chết."
Cô ta dùng ánh mắt đầy hận thù nhìn chằm chằm Diệu Linh;
"Tôi đã phẫu thuật xóa hầu hết vết sẹo trên khuôn mặt bên trái"
Băng Nhu đưa tay lên khuôn mặt bên phải
"Cô có biết tại sao tôi lại để vết sẹo này không? Haha....chính là để nhắc cho tôi bằng mọi giá phải quay về trả thù lũ khốn các người."
"Tô Băng Nhu, mọi chuyện là do tự cô chuộc lấy, cô không thể trách ai cả."
Tô Băng Nhu đưa tay vỗ vỗ lên mặt của Diệu Linh;
"Quả nhiên Hoàng tiểu thư có khuôn mặt rất xinh đẹp khiến cho rất nhiều người đàn ông phải say mê. Đại Phong đã làm những gì với tôi 5 năm trước thì hôm nay cô sẽ phải trả lại cho tôi gấp mười lần."
Sau đó cô ta đứng lên lớn tiếng gọi;
" Người đâu"
Bỗng nhiên từ bên ngoài có ba người đàn ông cao to đi vào .
" Cô ta là của ba người, các người từ từ hưởng thụ đi."
Ba người kia liền đến gần Diệu Linh, cô không ngừng lùi về phía sau, đột nhiên một trong ba người cúi xuống đưa tay sờ mặt Diệu Linh.
"Thật đúng là một cô gái xinh đẹp
"Ha ha ha....."– Ba tên đều cười dâm đãng
"Đại ca, đây đúng là đại mỹ nhân nha."
Tên thủ lãnh cười;
"Ha ha....đúng vậy."
Diệu Linh liền la lên
"Đừng đến đây, các người không được đến đây."
"Các người còn chờ gì nữa mà không mau ra tay "
Băng Nhu ra lệnh cho họ xong, ả ta liền lấy ra chiếc điện thoại để chuẩn bị quay lại cảnh ba người đàn ông làm nhục Diệu Linh. Tên thủ lãnh nghe Tô Băng Nhu nói vậy thì lập tức nhào đến gần Diệu Linh. Trong lúc cô đang tuyệt vọng cho rằng lần này mình sẽ bị ba tên này làm nhục thì đột nhiên cô nhìn thấy Băng Nhu bị một đập té nhào xuống đất, không đầy mười giây một cây gậy đánh bóng chày đập lên đầu một trong ba người đó. Khi hai người kia còn chưa kịp phản ứng thì lại bị đập lên đầu, tên thủ lĩnh vừa quay lại nhìn thì cây gậy kia lại đập xuống.
" Ngọc Anh...."- Băng Nhu bị một cú đá rất mạnh thở hổn hển
" Tô Băng Nhu, tôi đã nói với cô rất nhiều lần, người mà tôi trả thù là Trương Đại Phong, không phải thiếu phu nhân."
Sau đó Ngọc Anh nhìn ba người kia rồi lớn tiếng quát;
"CÚT, nếu không thì tôi giết chết ba người."
Vừa dứt lời Ngọc Anh rút súng liền bắn ngay vào chân của tên thủ lĩnh;
"Aaaaaaaaa......" Hắn hét thất thanh.
Hai người thấy vậy liền đỡ tên thủ lĩnh lấp tức rời khởi. Băng Nhu thấy vậy liền quát hỏi:
"Ngọc Anh, cô bị điên rồi sao?"
"Tô Băng Nhu, cô nghe cho rõ đây. Tiền thì cô có thể lấy, còn tôi chỉ muốn trả thù cho cha, nhưng tôi quyết không để cô hại đến thiếu phu nhân. Nếu cô hại đến cô ấy, tôi lập tức ngừng hợp tác với cô ngay."
" Cô....."
"CÚTTT"
Sau khi Băng Nhu rời khỏi thì Ngọc Anh đến gần Diệu Linh;
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"
************************************
Xin vui lòng đừng chuyển version hay mang ra ngoài. Thành thật cám ơn (KHBN2015)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook