Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương Vợ
-
Chương 10
"Anh chắc chứ?" Cô dùng tay chỉ Diệp Bắc Thành.
"Ừ." Anh gật đầu, ánh mắt đại biểu anh không có nói láo.
Hít sâu một hơi, cô chỉ công viên đối diện: "Chúng ta đến bên kia ngồi một chút, sau đó, để cho tôi suy nghĩ một chút."
Mặc dù người nói lên yêu cầu hoang đường như vậy là cô, nhưng kỳ thật cô cũng không thật sự muốn kết hôn với anh.
Chủ ý của cô chỉ là muốn đùa bỡn Diệp Bắc Thành một chút, anh lại đồng ý, hoàn toàn ngoài ý liệu của cô.
"Thật ra thì anh có thể không cần đồng ý." Đi tới ngồi xuống trên ghế đá công viên, Du Tĩnh Nhã nhẹ giọng nói.
Cô dù nằm mộng cũng muốn thoát khỏi cái nhà lạnh như băng đó, dù sao hôn nhân không phải là trò đùa, có thể không có tình yêu, nhưng tuyệt đối không thể có một chút cưỡng bách.
cô không hy vọng người đàn ông trước mặt này trong tương lai sẽ nói, tôi cưới cô, hoàn toàn là vì chuộc tội...
"Không quan hệ, tôi cũng vừa đúng lúc cần kết hôn." ánh mắt Diệp Bắc Thành thâm trầm nhìn thẳng phía trước, quanh thân tản ra khí tức không cho người ta đoán được.
"ý của anh là, anh cần một người không cần tình yêu làm điều kiện tiên quyết để kết hôn phải không?" Cô tìm tòi nghiên cứu hỏi.
Anh lại gật đầu, Du Tĩnh Nhã kinh ngạc thốt lên: "Tại sao?"
Tựa hồ cô cố ý, trên thế giới này cũng không tìm ra người thứ hai giống mình như vậy, không khát vọng tình yêu lại cần người kết hôn...
"Muốn quên đi một đoạn cảm tình." Diệp Bắc Thành không có giấu giếm, rất thẳng thắn nói ra.
Cô không hiếu kỳ hỏi tiếp nữa, bởi vì, đây không phải là chuyện cô nên hỏi.
"Còn cô? tại sao vậy?"
Dời tầm mắt về phía cô, Diệp Bắc Thành cũng rất tò mò, dẫu sao, đàn bà anh tiếp xúc trong dĩ vãng không phải muốn đồ trang sức thì là muốn châu báu, mà cô, là người phụ nữ đầu tiên muốn anh chung nhà.
"Muốn chạy trốn một cái nhà ngoại trừ chiến tranh cái gì cũng không có." Cô cười cô đơn, một trận gió thoảng qua, thổi mấy cái lá khô trên đất lên, phát ra tiếng kêu sột soạt.
Cô đưa tay ra: "Đưa điện thoại di động cho tôi một chút."
"Ừ." Anh gật đầu, ánh mắt đại biểu anh không có nói láo.
Hít sâu một hơi, cô chỉ công viên đối diện: "Chúng ta đến bên kia ngồi một chút, sau đó, để cho tôi suy nghĩ một chút."
Mặc dù người nói lên yêu cầu hoang đường như vậy là cô, nhưng kỳ thật cô cũng không thật sự muốn kết hôn với anh.
Chủ ý của cô chỉ là muốn đùa bỡn Diệp Bắc Thành một chút, anh lại đồng ý, hoàn toàn ngoài ý liệu của cô.
"Thật ra thì anh có thể không cần đồng ý." Đi tới ngồi xuống trên ghế đá công viên, Du Tĩnh Nhã nhẹ giọng nói.
Cô dù nằm mộng cũng muốn thoát khỏi cái nhà lạnh như băng đó, dù sao hôn nhân không phải là trò đùa, có thể không có tình yêu, nhưng tuyệt đối không thể có một chút cưỡng bách.
cô không hy vọng người đàn ông trước mặt này trong tương lai sẽ nói, tôi cưới cô, hoàn toàn là vì chuộc tội...
"Không quan hệ, tôi cũng vừa đúng lúc cần kết hôn." ánh mắt Diệp Bắc Thành thâm trầm nhìn thẳng phía trước, quanh thân tản ra khí tức không cho người ta đoán được.
"ý của anh là, anh cần một người không cần tình yêu làm điều kiện tiên quyết để kết hôn phải không?" Cô tìm tòi nghiên cứu hỏi.
Anh lại gật đầu, Du Tĩnh Nhã kinh ngạc thốt lên: "Tại sao?"
Tựa hồ cô cố ý, trên thế giới này cũng không tìm ra người thứ hai giống mình như vậy, không khát vọng tình yêu lại cần người kết hôn...
"Muốn quên đi một đoạn cảm tình." Diệp Bắc Thành không có giấu giếm, rất thẳng thắn nói ra.
Cô không hiếu kỳ hỏi tiếp nữa, bởi vì, đây không phải là chuyện cô nên hỏi.
"Còn cô? tại sao vậy?"
Dời tầm mắt về phía cô, Diệp Bắc Thành cũng rất tò mò, dẫu sao, đàn bà anh tiếp xúc trong dĩ vãng không phải muốn đồ trang sức thì là muốn châu báu, mà cô, là người phụ nữ đầu tiên muốn anh chung nhà.
"Muốn chạy trốn một cái nhà ngoại trừ chiến tranh cái gì cũng không có." Cô cười cô đơn, một trận gió thoảng qua, thổi mấy cái lá khô trên đất lên, phát ra tiếng kêu sột soạt.
Cô đưa tay ra: "Đưa điện thoại di động cho tôi một chút."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook