Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
-
Chương 533: Ấu trĩ
Sở dĩ có thứ được gọi là danh tiếng này chính là do các thành viên của DE giờ không có việc gì sẽ tự giác tới Hỏa sát bảng nhận nhiệm vụ, không chỉ quân cấp dưới, ngay cả DG và Walter cũng muốn nhanh chóng đột phá cấp độ, đồng thời tăng cường kinh nghiệm chiến đấu thực tế. Bọn họ nhận ra không thể lúc nào cũng đợi Boss đứng ra giải quyết hết các rắc rối lớn sau đấy mình đi thu dọn tàn dư được.
Vì thế, cả hai đội ngũ đều điên cuồng làm nhiệm vụ, xong cái này lại lập tức nhận cái khác, từ cấp thấp tới cấp cao, dần dần còn đem thành tích đạt được so sánh với nhau. Điều này vô hình chung, vừa đem lại lợi ích tăng cường sức mạnh cho từng cá nhân, mà lại có thêm thu nhập, đồng thời cũng đem về danh tiếng cho tổ chức.
Khoảng 40 thành viên thế hệ đầu, sau 6 năm dù có đần tới mấy thì qua những trận chiến đấu xương máu, thấp nhất cũng đã đạt được cấp độ Tử Tước, hai đội trưởng dưới tay DG và Walter là Bá Kiên và Lê Toàn cũng đã đạt được cấp độ Bá Tước.
Walter và DG cũng vừa thành công đột phá tới cấp độ Hầu Tước, Vân Tú do thời gian vừa rồi bận quá nhiều việc vẫn đang dừng lại ở Hầu Tước, mặc dù cô đã đột phá cấp độ này sau khi Dương Tuấn Vũ rời đi không lâu.
Ba thành viên mới nhất cũng khiến Dương Tuấn Vũ rất ngạc nhiên, Lập Hàn sau khi thích ứng với sức mạnh nâng cấp lần 2 của đội ngũ thợ rèn đã thành công đột phá cấp Bá Tước. Còn Hoàng Phi Hồng đã lên cấp độ Nam Tước, nhưng bất ngờ nhất phải nói tới Tuyết Yên, chỉ trong một năm cô đã chuẩn bị đột phá tới Tử Tước rồi.
Tốc độ này có thể nói là cưỡi máy bay xem hoa. Nhớ lại những lần đột phá khổ cực, lần nào cũng như chết đi sống lại của bản thân, Dương Tuấn Vũ có chút nghi ngờ bản thân.
Nhưng tất cả thứ này không phải là bất ngờ lớn nhất, điều khiến Dương Tuấn Vũ ngạc nhiên tròn mắt chính là sự gia nhập của 6 người đồng đội dưới chướng ngày xưa: Vương Bạch, Cao Tiến, Nguyễn Trung Dũng, Trần Đức Hà, Tiểu Thanh và Tiểu Ngân cũng đã gia nhập tổ chức, cùng Lập Hàn và hắn thế là đội ngũ 8 người đã một lần nữa tái xuất. Chỉ có điều, giờ bọn họ không phải chỉ có 8 người mà là rất nhiều thành viên kiệt suất khác.
Đám Vương Bạch vừa gặp hắn đã tố một năm qua đã liên tiếp bị đám người Âu Chí Quốc tìm cách lừa gạt, hãm hại, sống trong đó mỗi ngày chẳng khác gì địa ngục. Cuối cùng, họ nhất quyết đào ngũ sau một lần giả chết vì lý do rơi xuống vực sâu trong một lần chấp hành nhiệm vụ.
Bọn họ tất nhiên biết hậu quả của việc trốn tránh thế này, nhưng không một ai nguyện ý ở lại, ở đấy chẳng những không học được gì mà còn bị người ta tìm cách tiêu diệt, trước sau cũng chết, mạng của mình phải tự mình tìm cách sống sót thôi.
Bọn họ cũng đã thống nhất, sau này chẳng may nếu có bị bắt cũng sẽ khai rằng ngã xuống núi đầu bị thương nặng mà mất trí nhớ. Còn nếu không, ngay cả khi ra ngoài bọn họ cũng đeo mặt nạ da, đảm bảo không có ai nhận ra được.
Mấy người này Vân Tú đều được hắn nói qua, sau khi trải qua các bài kiểm tra, bọn họ được nhận vào căn cứ. Chỉ có điều các đồng đội cũ gặp nhau chẳng có tiếng cười nói mà đã lao vào đấm đá nhau một hồi, cuối cùng, Lập Hàn một tay đánh gục cả bốn tên, mà điều này vốn dĩ ngày trước chắc chắn không thể xảy ra.
Nhưng giờ đây, chỉ sau hơn 1 năm xa cách, từ một kẻ tàn phế chờ chết giờ còn mạnh mẽ hơn bọn họ không chỉ vài lần. Điều này tất nhiên không có gì ngạc nhiên khi mà một kẻ cấp độ Bá Tước đi đánh nhau với mấy tên lẹt đẹt mới cảm nhận được sự tồn tại của Ki (Tử Tước).
Thậm chí giờ đem so tài với Tuyết Yên – cô gái mới học võ không quá một năm bọn họ còn chưa chắc thắng được cô. Tuy kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, nhưng một năm qua cùng tên cuồng luyện võ tới sống tới chết như Hoàng Phi Hồng, cô đã có không ít kỹ xảo trong tỷ thí.
Cả đám không còn chỗ dung thân, Dương Tuấn Vũ cũng không bạc đãi dễ dàng thu nhận. Bọn họ đã từng nói cả đời đi theo hắn, giúp hắn thực hiện giấc mộng của mình, một lời hứa nặng vạn cân, nam nhi đại trượng phu nói một làm một.
Nhưng điều này chẳng liên quan giờ tới 2 nữ nhân trước mặt này cả.
Dương Tuấn Vũ nhíu mày ngồi trên ghế chủ tọa nhìn xuống hai cô gái, nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn, cả hai đều lo lắng. Vân Tú cũng không biết thái độ này là sao, chỉ có điều, dường như lần này cô đồng ý cho bọn họ gia nhập là có gì đó sai sai rồi.
Giọng nói không mang theo chút mùi vị tình cảm quen biết nào vang lên trong đại điện, kết hợp với khí tức kinh khủng mà tất cả mọi người đều chưa từng cảm nhận được trước đây, khiến cả đám đều im thin thít nín thở:
- Nói đi, vì sao hai người tới đây?
Những người ngoài đã vậy, hai cô gái với sức mạnh yếu ớt trực tiếp chịu áp lực cực lớn lại càng như cá nằm trên thớt, thậm chí, bọn họ còn cảm nhận được một tia sát khí trong đó, giống như nếu không khiến hắn ta hài lòng thì lập tức sẽ bị tiêu diệt.
Tiểu Thanh vẫn là người mạnh mẽ hơn, vầng trán xinh đẹp đã lấm châm mồ hôi, cô cố gắng trấn định nhưng giọng khi vang lên vẫn trở lên lắp bắp:
- Hai chị em tôi … muốn gia nhập tổ chức.
- Vì sao?
- Vì anh là đội trưởng của chúng tôi, ở sa mạc, cả 7 người bọn tôi đều đã nhất quyết đi theo anh xông pha ra một mảnh trời riêng. Hai chị em tôi tới là để hoàn thành lời hứa ấy.
- Các cô nghĩ chúng tôi cần? Hai cô đã quá tự xem trọng mình rồi.
- Anh …
Tiểu Thanh dường như không nhận ra người đàn ông trước mặt này, quá lạnh lùng, thậm chí còn tới mức tàn nhẫn, dường như sau khi hắn đeo chiếc mặt nạ dữ tợn kia lên, tình cảm cũng bị phong ấn lại.
Tiểu Ngân thấy vậy nước mắt đã chảy ra, cô gái vốn ngượng ngùng mỗi khi nhìn thấy hắn giờ đây lại dám mạnh mẽ đối chấp lại:
- Sao anh lại có thể làm như không quen biết vậy? Hai chị em tôi biết mình còn rất kém cỏi so với bất cứ người nào ở đây cũng chẳng bằng, nhưng chúng ta nhất định sẽ có tiến bộ, sẽ cống hiến cho tổ chức. Dù là một viên đá lót đường đi nữa, tôi cũng muốn đó là con đường giúp anh thực hiện ước mơ của mình.
Trước khi trốn ông nội rời đi, chúng tôi đã có quyết tâm như vậy, nhưng giờ đây, dường như chúng tôi đã nhầm. Anh không phải đội trưởng mà chúng tôi quen biết. Chị! Chúng ta đi.
Dương Tuấn Vũ nhướng mày, giọng càng trở nên âm hàn khi thấy cô em kéo tay cô chị đang còn đứng ngây người ra đó:
- Hai cô nghĩ rằng tới đây rồi thì có thể rời đi sao? Tôi không ngại để cả hai biến mất, dù hai người có là cháu gái vàng ngọc của Bộ Trưởng đi nữa.
Hai cô gái sững người, đôi mắt kinh ngạc mở lớn, nhưng bọn họ biết đúng là rất khó để người ta thả mình rời đi, đã vào miệng cọp rồi còn muốn thoải mái thoát ra được? Làm gì có chuyện đó. Nếu vị trí căn cứ và các thành viên trong tổ chức bị tiết lộ ra thì đám người này sẽ gặp rắc rối lớn rồi.
- Anh muốn sao?
Tiểu Ngân cắn chặt hàm răng ngọc, trừng mắt nhìn hắn.
“Keng!”
Hắn ném xuống một con dao rồi hờ hững nói:
- Lựa chọn đi, hai người chỉ được phép có một người sống rời khỏi đây.
Không chỉ hai cô gái bên dưới giật mình mà cả đám người xung quanh cũng rợn người không thôi. Bọn họ không phải chưa từng nhìn thấy cảnh chém giết, nhưng để hai cô gái là chị em lại tàn sát nhau, dù có làm được đi nữa thì kẻ con lại cả đời sẽ sống trong nỗi kinh hoàng cùng hối hận vô tận.
Đám Lập Hàn, Vương Bạch định nói gì đó thì bị một cái liếc mắt lạnh giá của hắn khiến cả đám lập tức im miệng, bọn họ giờ coi như đã biết, đội trưởng thường chăm sóc đồng đội từng chút một ngày đó đã không còn, trước mặt bọn họ là một ông trùm của thế giới ngầm, nếu không có pháp tắc sẽ không thể tồn tại được. Đây chính là sự khắc nghiệt của tổ chức sẵn sàng giết người để đạt được mục đích, không phải nhà tình thương, trại giáo dưỡng.
Bầu không khí trong đại điện im lặng tới mức có thể nghe được tiếng hít thở của một vài người, ai cũng dành toàn bộ sự chú ý vào hai cô gái trước mặt, họ muốn biết kết cục sẽ như thế nào. Dù trong lòng bọn họ ít nhiều đều không chấp nhận các làm của Đại Boss nhà mình nhưng đây không phải thứ bọn họ được phép can thiệp.
Tổ chức trong một năm qua đúng là đã nhận thêm rất nhiều thành viên mới, tất nhiên sẽ có những kẻ tự cho mình là hơn người, đồng thời cũng có nhiều tên nghi ngờ sự quyết đoán và cả sức mạnh của thủ lĩnh. Sự việc này diễn ra không chỉ là việc của hai cô gái mà còn là cách Boss thể hiện thái
độ và uy thế không thể chối cãi của mình.
Tiểu Thanh không ngờ mọi việc vốn dĩ tưởng như thuận lợi lại thành ra cục diện một mất một còn thế này, bảo cô giết em gái mình thà rằng cô tự sát còn hơn. Nghĩ là làm, cô lao tới nhặt chiếc dao lên lập tức kề vào cổ, cánh tay dứt khoát kéo một đường.
Mọi người tim đều thót lên cổ, nhưng mọi việc tưởng chừng kết thúc thì lại không phải như vậy, ngay khi Tiểu Thanh định tự vẫn để cứu lấy tính mạng em gái thì đồng thời Tiểu Ngân cũng chỉ chậm một nhịp đuổi theo. Ngay khi chị cô định làm điều dại dột thì Tiểu Ngân dùng hết sức lực giật lấy con dao trong tay chị rồi cầm nó lao thẳng về phía kẻ đang ngồi chính giữa, cao cao tại thượng kia.
- Ấu trĩ!
Lời này nói ra không chỉ có DG và Walter mà là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Vì thế, cả hai đội ngũ đều điên cuồng làm nhiệm vụ, xong cái này lại lập tức nhận cái khác, từ cấp thấp tới cấp cao, dần dần còn đem thành tích đạt được so sánh với nhau. Điều này vô hình chung, vừa đem lại lợi ích tăng cường sức mạnh cho từng cá nhân, mà lại có thêm thu nhập, đồng thời cũng đem về danh tiếng cho tổ chức.
Khoảng 40 thành viên thế hệ đầu, sau 6 năm dù có đần tới mấy thì qua những trận chiến đấu xương máu, thấp nhất cũng đã đạt được cấp độ Tử Tước, hai đội trưởng dưới tay DG và Walter là Bá Kiên và Lê Toàn cũng đã đạt được cấp độ Bá Tước.
Walter và DG cũng vừa thành công đột phá tới cấp độ Hầu Tước, Vân Tú do thời gian vừa rồi bận quá nhiều việc vẫn đang dừng lại ở Hầu Tước, mặc dù cô đã đột phá cấp độ này sau khi Dương Tuấn Vũ rời đi không lâu.
Ba thành viên mới nhất cũng khiến Dương Tuấn Vũ rất ngạc nhiên, Lập Hàn sau khi thích ứng với sức mạnh nâng cấp lần 2 của đội ngũ thợ rèn đã thành công đột phá cấp Bá Tước. Còn Hoàng Phi Hồng đã lên cấp độ Nam Tước, nhưng bất ngờ nhất phải nói tới Tuyết Yên, chỉ trong một năm cô đã chuẩn bị đột phá tới Tử Tước rồi.
Tốc độ này có thể nói là cưỡi máy bay xem hoa. Nhớ lại những lần đột phá khổ cực, lần nào cũng như chết đi sống lại của bản thân, Dương Tuấn Vũ có chút nghi ngờ bản thân.
Nhưng tất cả thứ này không phải là bất ngờ lớn nhất, điều khiến Dương Tuấn Vũ ngạc nhiên tròn mắt chính là sự gia nhập của 6 người đồng đội dưới chướng ngày xưa: Vương Bạch, Cao Tiến, Nguyễn Trung Dũng, Trần Đức Hà, Tiểu Thanh và Tiểu Ngân cũng đã gia nhập tổ chức, cùng Lập Hàn và hắn thế là đội ngũ 8 người đã một lần nữa tái xuất. Chỉ có điều, giờ bọn họ không phải chỉ có 8 người mà là rất nhiều thành viên kiệt suất khác.
Đám Vương Bạch vừa gặp hắn đã tố một năm qua đã liên tiếp bị đám người Âu Chí Quốc tìm cách lừa gạt, hãm hại, sống trong đó mỗi ngày chẳng khác gì địa ngục. Cuối cùng, họ nhất quyết đào ngũ sau một lần giả chết vì lý do rơi xuống vực sâu trong một lần chấp hành nhiệm vụ.
Bọn họ tất nhiên biết hậu quả của việc trốn tránh thế này, nhưng không một ai nguyện ý ở lại, ở đấy chẳng những không học được gì mà còn bị người ta tìm cách tiêu diệt, trước sau cũng chết, mạng của mình phải tự mình tìm cách sống sót thôi.
Bọn họ cũng đã thống nhất, sau này chẳng may nếu có bị bắt cũng sẽ khai rằng ngã xuống núi đầu bị thương nặng mà mất trí nhớ. Còn nếu không, ngay cả khi ra ngoài bọn họ cũng đeo mặt nạ da, đảm bảo không có ai nhận ra được.
Mấy người này Vân Tú đều được hắn nói qua, sau khi trải qua các bài kiểm tra, bọn họ được nhận vào căn cứ. Chỉ có điều các đồng đội cũ gặp nhau chẳng có tiếng cười nói mà đã lao vào đấm đá nhau một hồi, cuối cùng, Lập Hàn một tay đánh gục cả bốn tên, mà điều này vốn dĩ ngày trước chắc chắn không thể xảy ra.
Nhưng giờ đây, chỉ sau hơn 1 năm xa cách, từ một kẻ tàn phế chờ chết giờ còn mạnh mẽ hơn bọn họ không chỉ vài lần. Điều này tất nhiên không có gì ngạc nhiên khi mà một kẻ cấp độ Bá Tước đi đánh nhau với mấy tên lẹt đẹt mới cảm nhận được sự tồn tại của Ki (Tử Tước).
Thậm chí giờ đem so tài với Tuyết Yên – cô gái mới học võ không quá một năm bọn họ còn chưa chắc thắng được cô. Tuy kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, nhưng một năm qua cùng tên cuồng luyện võ tới sống tới chết như Hoàng Phi Hồng, cô đã có không ít kỹ xảo trong tỷ thí.
Cả đám không còn chỗ dung thân, Dương Tuấn Vũ cũng không bạc đãi dễ dàng thu nhận. Bọn họ đã từng nói cả đời đi theo hắn, giúp hắn thực hiện giấc mộng của mình, một lời hứa nặng vạn cân, nam nhi đại trượng phu nói một làm một.
Nhưng điều này chẳng liên quan giờ tới 2 nữ nhân trước mặt này cả.
Dương Tuấn Vũ nhíu mày ngồi trên ghế chủ tọa nhìn xuống hai cô gái, nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn, cả hai đều lo lắng. Vân Tú cũng không biết thái độ này là sao, chỉ có điều, dường như lần này cô đồng ý cho bọn họ gia nhập là có gì đó sai sai rồi.
Giọng nói không mang theo chút mùi vị tình cảm quen biết nào vang lên trong đại điện, kết hợp với khí tức kinh khủng mà tất cả mọi người đều chưa từng cảm nhận được trước đây, khiến cả đám đều im thin thít nín thở:
- Nói đi, vì sao hai người tới đây?
Những người ngoài đã vậy, hai cô gái với sức mạnh yếu ớt trực tiếp chịu áp lực cực lớn lại càng như cá nằm trên thớt, thậm chí, bọn họ còn cảm nhận được một tia sát khí trong đó, giống như nếu không khiến hắn ta hài lòng thì lập tức sẽ bị tiêu diệt.
Tiểu Thanh vẫn là người mạnh mẽ hơn, vầng trán xinh đẹp đã lấm châm mồ hôi, cô cố gắng trấn định nhưng giọng khi vang lên vẫn trở lên lắp bắp:
- Hai chị em tôi … muốn gia nhập tổ chức.
- Vì sao?
- Vì anh là đội trưởng của chúng tôi, ở sa mạc, cả 7 người bọn tôi đều đã nhất quyết đi theo anh xông pha ra một mảnh trời riêng. Hai chị em tôi tới là để hoàn thành lời hứa ấy.
- Các cô nghĩ chúng tôi cần? Hai cô đã quá tự xem trọng mình rồi.
- Anh …
Tiểu Thanh dường như không nhận ra người đàn ông trước mặt này, quá lạnh lùng, thậm chí còn tới mức tàn nhẫn, dường như sau khi hắn đeo chiếc mặt nạ dữ tợn kia lên, tình cảm cũng bị phong ấn lại.
Tiểu Ngân thấy vậy nước mắt đã chảy ra, cô gái vốn ngượng ngùng mỗi khi nhìn thấy hắn giờ đây lại dám mạnh mẽ đối chấp lại:
- Sao anh lại có thể làm như không quen biết vậy? Hai chị em tôi biết mình còn rất kém cỏi so với bất cứ người nào ở đây cũng chẳng bằng, nhưng chúng ta nhất định sẽ có tiến bộ, sẽ cống hiến cho tổ chức. Dù là một viên đá lót đường đi nữa, tôi cũng muốn đó là con đường giúp anh thực hiện ước mơ của mình.
Trước khi trốn ông nội rời đi, chúng tôi đã có quyết tâm như vậy, nhưng giờ đây, dường như chúng tôi đã nhầm. Anh không phải đội trưởng mà chúng tôi quen biết. Chị! Chúng ta đi.
Dương Tuấn Vũ nhướng mày, giọng càng trở nên âm hàn khi thấy cô em kéo tay cô chị đang còn đứng ngây người ra đó:
- Hai cô nghĩ rằng tới đây rồi thì có thể rời đi sao? Tôi không ngại để cả hai biến mất, dù hai người có là cháu gái vàng ngọc của Bộ Trưởng đi nữa.
Hai cô gái sững người, đôi mắt kinh ngạc mở lớn, nhưng bọn họ biết đúng là rất khó để người ta thả mình rời đi, đã vào miệng cọp rồi còn muốn thoải mái thoát ra được? Làm gì có chuyện đó. Nếu vị trí căn cứ và các thành viên trong tổ chức bị tiết lộ ra thì đám người này sẽ gặp rắc rối lớn rồi.
- Anh muốn sao?
Tiểu Ngân cắn chặt hàm răng ngọc, trừng mắt nhìn hắn.
“Keng!”
Hắn ném xuống một con dao rồi hờ hững nói:
- Lựa chọn đi, hai người chỉ được phép có một người sống rời khỏi đây.
Không chỉ hai cô gái bên dưới giật mình mà cả đám người xung quanh cũng rợn người không thôi. Bọn họ không phải chưa từng nhìn thấy cảnh chém giết, nhưng để hai cô gái là chị em lại tàn sát nhau, dù có làm được đi nữa thì kẻ con lại cả đời sẽ sống trong nỗi kinh hoàng cùng hối hận vô tận.
Đám Lập Hàn, Vương Bạch định nói gì đó thì bị một cái liếc mắt lạnh giá của hắn khiến cả đám lập tức im miệng, bọn họ giờ coi như đã biết, đội trưởng thường chăm sóc đồng đội từng chút một ngày đó đã không còn, trước mặt bọn họ là một ông trùm của thế giới ngầm, nếu không có pháp tắc sẽ không thể tồn tại được. Đây chính là sự khắc nghiệt của tổ chức sẵn sàng giết người để đạt được mục đích, không phải nhà tình thương, trại giáo dưỡng.
Bầu không khí trong đại điện im lặng tới mức có thể nghe được tiếng hít thở của một vài người, ai cũng dành toàn bộ sự chú ý vào hai cô gái trước mặt, họ muốn biết kết cục sẽ như thế nào. Dù trong lòng bọn họ ít nhiều đều không chấp nhận các làm của Đại Boss nhà mình nhưng đây không phải thứ bọn họ được phép can thiệp.
Tổ chức trong một năm qua đúng là đã nhận thêm rất nhiều thành viên mới, tất nhiên sẽ có những kẻ tự cho mình là hơn người, đồng thời cũng có nhiều tên nghi ngờ sự quyết đoán và cả sức mạnh của thủ lĩnh. Sự việc này diễn ra không chỉ là việc của hai cô gái mà còn là cách Boss thể hiện thái
độ và uy thế không thể chối cãi của mình.
Tiểu Thanh không ngờ mọi việc vốn dĩ tưởng như thuận lợi lại thành ra cục diện một mất một còn thế này, bảo cô giết em gái mình thà rằng cô tự sát còn hơn. Nghĩ là làm, cô lao tới nhặt chiếc dao lên lập tức kề vào cổ, cánh tay dứt khoát kéo một đường.
Mọi người tim đều thót lên cổ, nhưng mọi việc tưởng chừng kết thúc thì lại không phải như vậy, ngay khi Tiểu Thanh định tự vẫn để cứu lấy tính mạng em gái thì đồng thời Tiểu Ngân cũng chỉ chậm một nhịp đuổi theo. Ngay khi chị cô định làm điều dại dột thì Tiểu Ngân dùng hết sức lực giật lấy con dao trong tay chị rồi cầm nó lao thẳng về phía kẻ đang ngồi chính giữa, cao cao tại thượng kia.
- Ấu trĩ!
Lời này nói ra không chỉ có DG và Walter mà là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook