Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
-
Chương 128: Sóng gió bắt đầu
Cô ngước đôi mắt to đẹp lên nhìn khuôn mặt người đàn ông mà cô luôn yêu thương hơn cả bản thân này. Anh đã đến mang cho cô ánh sáng, cứu thoát cô khỏi những ngày tháng cô đơn, đem cho cô những giây phút ngọt ngào hạnh phúc. Những lúc khó khăn anh đều là bờ vai vững chắc cho cô tựa vào. Cô cảm thấy ông trời đã lấy đi rất nhiều thứ của cô, nhưng lại cho cô một người mẹ tốt bụng dịu dàng và một người đàn ông luôn yêu thương cô hết mực.
Diệp Minh Châu quàng hai tay qua cô hắn, cô chủ động hôn Dương Tuấn Vũ.
Hắn thấy đôi mắt cô như vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng đã lấy lại tinh thần rồi.
Hai người ôm hôn nhau một lúc lâu, Diệp Minh Châu được hắn thả ra thì bộ ngực sữa phập phồng thở hổn hển, đôi môi hồng đã sưng đỏ lên, đôi mắt long lanh đầy tình yêu. Nghe có tiếng ho nhẹ, cô quay lại nhìn thấy Mai Tuyết Yên đang đứng gõ gõ cửa, môi đang cong lên. Cô mặt đỏ bừng, đánh Dương Tuấn Vũ mấy cái, cô cũng chỉ định cảm ơn hắn một chút, không ngờ tên này lại tham lam như vậy, ui, môi vẫn còn đau rát:
- Anh có phải là chó con không? Sao cắn em đau vậy?
Hắn véo véo má cô, sau đó cười hì hì, không trả lời chạy mất.
Mai Tuyết Yên mắng theo:
- Lớn mà còn không đứng đắn, không biết khóa cửa phòng lại hả.
Hắn thầm lè lưỡi, cô em hắn quá ghê gớm.
Diệp Minh Châu ở lại chăm mẹ, Dương Tuấn Vũ đã xin với cô Giang Mẫn cho cô nghỉ học ít hôm để cô ổn định lại tinh thần. Đồng thời hắn cũng phải giải quyết xong chuyện này. Ông ta đe dọa hắn không phải nói chơi.
Dương Tuấn Vũ đã nhận được điện thoại của Vân Tú, hắn kể lại cho cô chuyện vừa xảy ra, rồi bảo cô không cần phải gấp gáp đến thăm, hiện tại phải lo chuyện công ty đã.
Vân Tú nói với hắn, chủ thầu là công ty Delta đột nhiên muốn rút khỏi dự án du lịch. Họ nói công ty chúng ta làm ăn không giữ uy tín, rồi khuyến cáo các nhà thầu không nên nhận mối làm ăn của công ty này. Dù công ty đã nhận được tiền bồi thường việc phá vỡ hợp đồng, nhưng hiện tại không có công ty nào dám nhận thầu nữa.
- Chắc chắn họ đã giở luật ngầm đằng sau rồi, Boss, chúng ta phải làm sao đây? Dự án đang được xây dựng…
- Chị không cần phải cuống lên. Tôi đang rất mệt mỏi rồi. Làm gì cũng phải bình tĩnh lại. Chị là một người lãnh đạo, phải biết giữ tinh thần cho cấp dưới chứ? Cứ như vậy thì công ty thành cái trợ à? Cô ngay lập tức triệu tập các cổ đông, mở cuộc họp ngay lập tức.
Dương Tuấn Vũ cúp máy, sau đó đến thẳng công ty.
…
Trong không khí căng thẳng lo âu, buổi họp im phăng phắc. Dương Tuấn Vũ mặt lạnh lùng, ngồi đó, nhắm mắt lại. Ai cũng không dám ho he câu nào.
- Các anh chị có ý kiến gì đề xuất giải quyết vấn đề này không?
Một lát sau, Dương Tuấn Vũ mở lời phá vỡ không khí im lặng đã đông cứng.
Trần Bằng nói:
- Tôi nghĩ hiện tại vẫn tiếp tục khai thác phần dự án vừa hoàn thiện, còn nhà thầu chúng ta có thể từ từ nghĩ cách.
Lê Khôi cũng đóng góp ý kiến:
- Tôi đồng ý với anh Trần Bằng, chúng ta cần hoạt động tốt khu du lịch mới, khi đó các nhà thầu sẽ nhận ra họ bỏ dự án này là một sai lầm, họ tự khắc sẽ tìm đến để bàn bạc với chúng ta.
Vân Tú lắc đầu phản đối:
- Tôi lại không nghĩ như vậy, xin lỗi chủ tịch nhưng tôi phải nói cho mọi người biết một chút, khi đó thì họ mới hiểu rõ được vấn đề mà chúng ta đang gặp phải.
Dương Tuấn Vũ gật đầu không nói, tỏ ý có thể.
Vân Tú gật đầu, cô kể lại câu chuyện nhà Diệp Minh Châu.
Mọi người khi nghe được thì cũng cảm thấy máu trong người đã nóng lên, không ngờ ông chủ lớn
của một tập đoàn hàng đầu đất nước, lúc nào xuất hiện lên sóng truyền hình cũng vui vẻ nói cười, còn rất hay ủng hộ giúp đỡ những dự án nhỏ đầy tiềm năng. Không ngờ đấy chỉ là cái vẻ ngoài hào nhoáng của một con sói. Đến hổ còn không ăn thịt con, không ngờ ông ta lại hành hạ cả vợ và con gái mình như vậy.
Nhưng đau lòng, căm phần và tức giận thì cũng không thế nào giải quyết được vấn đề. Cái quan trọng là ông ta có tiền, có danh tiếng, và chắc chắn cũng có những quân cờ đen (ý là hoạt động ngầm). Ông ta có thể bỏ một chút lợi ích nhỏ, nhưng sẽ làm các nhà thầu quay lưng với công ty họ. Có tiền thì sao chứ? Đắc tội với một nhân vật lớn còn không bằng cứ mắt điếc tai ngơ, không nghe thấy lời kêu gọi mời thầu là được. Chưa kể có khi còn được hứa hẹn một vài công trình nào đó. Như vậy là quá tốt rồi. Vừa không làm gì lại có quà.
Vân Tú sau khi kể xong, cô cũng đưa ra ý kiến của mình:
- Tôi đề nghị chúng ta mời thầu nước ngoài.
Dương Tuấn Vũ nói:
- Hiện tại cũng chỉ có cách này, cứ ngồi đợi chờ các nhà thầu đó thì chúng ta sẽ chậm tiến độ, đồng thời làm mất hình ảnh của cả tập đoàn trong mắt người dân. Mờ thầu nước ngoài tuy chi phí đắt hơn, nhưng cũng đành phải chấp nhận. Chúng ta vẫn tiếp tục đưa ra đầu thầu công khai. Các bước tiếp theo đợi khi có nhà thầu nhận sẽ bàn bạc tiếp. Được rồi, các anh chị còn có báo cáo gì cần đưa ra không?
- Chúng tôi không thưa chủ tịch.
- Được rồi. Nếu có bất cứ tình hình nào đều phải báo cáo lại cho Vân Tú, sau đó chị Vân Tú sẽ xem xét vấn đề rồi báo cáo lại cho tôi. Cuộc họp kết thúc. Giải tán.
….
Những ngày sau, Dương Tuấn Vũ vừa chạy qua lại giữa trường học, bệnh viện và nhà. Mọi chuyện đang yên bề lặng sóng được một chút, thì đến chiều Vân Tú gọi điện cho hắn, nghe thấy giọng cô gấp gáp, Dương Tuấn Vũ linh cảm thấy điều không lành.
Vân Tú nói:
- Chủ tịch, đột nhiên có đoàn thanh tra đến công ty thịnh Thế Mobile chúng ta. Nói chúng ta kinh doanh trái phép, sau đó đã khống chế tất cả nhân viên, họ muốn mang tất cả giấy tờ sổ sách của công ty đi.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy vậy, nhanh chóng nói:
- Họ có giấy phép thanh tra không?
- Tôi không rõ. Có nhân viên kịp thời báo lại, hiện tại không liên lạc được với ai nữa. Cả giám đốc Tiêu Di cũng không nghe máy.
- Được rồi, tôi sẽ đến ngay.
Trong khi Dương Tuấn Vũ đang chạy đến, ở công ty Thịnh Thế Mobile, mọi người đang vừa sợ hãi vừa tức giận.
Lâm Tiểu Di đang bị một tên mặc cảnh phục khống chế, cô quát lên:
- Các anh là ai? Sao lại đến đây gây rối.
Một tên mặc cảnh phục, dáng người cao lớn, hắn hừ lạnh:
- Chúng tao là cảnh sát kinh tế. Đây là giấy phép khám xét. Chúng tao nghi ngờ công ty này làm ăn trái phép, tất cả các giấy tờ mang đi hết. Cần phải kiểm tra kỹ lưỡng. Đúng. Cả máy tính cũng tháo hết mang đi. Không để lại thứ gì. Giữa ban ngày ban mặt, dám buôn bán đồ nhập lậu.
Một nhân viên nam tên Đinh Hạo nói:
- Các anh có quyền khám xét nhưng không có quyền mang tất cả giấy tờ kinh doanh đi như vậy.
Một tên cảnh phục ngay lập tức cho Định Hạo một cái tát, một cái lên gối làm anh ta đau đớn ngã ra đất, rồi hai tay bị còng lại.
- Dám lớn lối, bị cảnh sát đến tận nơi bắt còn nói láo. Bất cứ ai còn dám chống đối người thi hành công vụ thì lập tức đánh, không cần nhẹ tay.
- Chúng mày là cướp chứ là cảnh sát cái gì? Từ khi nào nhà nước lại có lũ khốn như vậy?
- Đánh nó thật mạnh cho tao.
Lâm Tiểu Di hét lên:
- Các anh dừng tay, không được đánh người, chúng tôi sẽ kiện các anh.
- Kiện? chúng tao chính là pháp luật, mày lại đi kiện pháp luật, con khốn, đầu mày chứa cái gì mà ngu vậy.
Tên đội trưởng chửi lớn, sau đó “đốp” một tiếng, Lâm Tiểu Di bị hắn đánh ngã lăn ra đất.
- Giám Đốc.!!! Chúng mày là lũ khốn. Mọi người, liều mạng với chúng.
- Dừng lại.
Mọi người đang định lao lên thì Lâm Tiểu Di quát lên. Họ thấy trên mặt cô có một vết tay sưng đỏ hiện rõ, khóe miệng đã chảy cả máu ra, nhưng cô lại nói:
- Dừng lại, các anh không phải đối thủ của bọn chúng. Mọi người bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ có người đến giúp chúng ta.
- Giúp? Chúng mày đã động vào người không nên động vào. Tốt lắm, để xem ai đến giúp dược chúng mày. Cứ đợi đi, anh em, cái gì mang đi được thì mang, không thì đập sạch. Toàn thứ bẩn thỉu phạm pháp, phải phá hết.
Mọi người thấy bọn mặc cảnh phục này rõ ràng là một lũ du côn, nhưng không ai làm được gì, tất cả điện thoại đã bị chúng ngay từ đầu ập vào khống chế rồi đập hết. Điện thoại chưng bày cũng bị đập nát hết.
Rồi lại nhìn thấy đồ đạc của mình, giấy tờ sổ sách, tất cả đều bị xé nát, phá hỏng, ai cũng căm hận, nhưng đồng thời cũng rất sợ hãi. Họ cũng không biết gì nhiều, chỉ biết bán điện thoại, thấy đồ công ty bán rẻ hơn bên ngoài nhiều, họ cũng không dám nghi ngờ. Một công ty lớn, không thể nào bán hàng lậu công khai như vậy được. Vì vậy ai cũng chẳng để ý, bao nhiêu lâu nay không sao, nhưng đến hiện tại bị như vậy, một số người lòng đã cảm thấy bất an.
…
Khi Dương Tuấn Vũ chạy đến thì chỉ còn lại cảnh đồ đạc công ty tan hoang, mọi thứ không bị mang đi thì bị phá hỏng. Ngay cả cái cửa, bàn làm việc cũng bị đạp vỡ. Hình ảnh camera cũng đều đã bị chúng phá hỏng, không ghi lại được gì. Hắn nhìn quanh một lượt, thấy nhân viên, hầu hết mặt đều căm giận, có người còn đang khóc lóc, nhưng một số lại hoang mang, nghi ngờ.
Dương Tuấn Vũ cũng chẳng có tâm trạng nào mà nói rõ, hắn nhìn quanh không thấy Lâm Tiểu Di đâu thì kéo nhanh một nhân viên hỏi:
- Giám đốc Lâm của các anh đâu?
- Anh là ai? Giám đốc Lâm cùng Giám đốc Trần cũng bị bọn chúng bắt đi rồi.
- Giám đốc Trần?
- Đúng vậy, Giám đốc Trần Bằng của công ty Visonet, anh ấy hôm nay đến đón chị Tiểu Di tan ca, nhưng mà gặp phải bọn khốn đó, anh ta cãi nhau với chúng, sau đó bị nói là chống đối người thi hành công vụ, bị đánh, sau đó bắt luôn đi rồi. Cũng có mấy nhân viên muốn nói lý, bị bọn chúng bắt đi nốt.
Diệp Minh Châu quàng hai tay qua cô hắn, cô chủ động hôn Dương Tuấn Vũ.
Hắn thấy đôi mắt cô như vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng đã lấy lại tinh thần rồi.
Hai người ôm hôn nhau một lúc lâu, Diệp Minh Châu được hắn thả ra thì bộ ngực sữa phập phồng thở hổn hển, đôi môi hồng đã sưng đỏ lên, đôi mắt long lanh đầy tình yêu. Nghe có tiếng ho nhẹ, cô quay lại nhìn thấy Mai Tuyết Yên đang đứng gõ gõ cửa, môi đang cong lên. Cô mặt đỏ bừng, đánh Dương Tuấn Vũ mấy cái, cô cũng chỉ định cảm ơn hắn một chút, không ngờ tên này lại tham lam như vậy, ui, môi vẫn còn đau rát:
- Anh có phải là chó con không? Sao cắn em đau vậy?
Hắn véo véo má cô, sau đó cười hì hì, không trả lời chạy mất.
Mai Tuyết Yên mắng theo:
- Lớn mà còn không đứng đắn, không biết khóa cửa phòng lại hả.
Hắn thầm lè lưỡi, cô em hắn quá ghê gớm.
Diệp Minh Châu ở lại chăm mẹ, Dương Tuấn Vũ đã xin với cô Giang Mẫn cho cô nghỉ học ít hôm để cô ổn định lại tinh thần. Đồng thời hắn cũng phải giải quyết xong chuyện này. Ông ta đe dọa hắn không phải nói chơi.
Dương Tuấn Vũ đã nhận được điện thoại của Vân Tú, hắn kể lại cho cô chuyện vừa xảy ra, rồi bảo cô không cần phải gấp gáp đến thăm, hiện tại phải lo chuyện công ty đã.
Vân Tú nói với hắn, chủ thầu là công ty Delta đột nhiên muốn rút khỏi dự án du lịch. Họ nói công ty chúng ta làm ăn không giữ uy tín, rồi khuyến cáo các nhà thầu không nên nhận mối làm ăn của công ty này. Dù công ty đã nhận được tiền bồi thường việc phá vỡ hợp đồng, nhưng hiện tại không có công ty nào dám nhận thầu nữa.
- Chắc chắn họ đã giở luật ngầm đằng sau rồi, Boss, chúng ta phải làm sao đây? Dự án đang được xây dựng…
- Chị không cần phải cuống lên. Tôi đang rất mệt mỏi rồi. Làm gì cũng phải bình tĩnh lại. Chị là một người lãnh đạo, phải biết giữ tinh thần cho cấp dưới chứ? Cứ như vậy thì công ty thành cái trợ à? Cô ngay lập tức triệu tập các cổ đông, mở cuộc họp ngay lập tức.
Dương Tuấn Vũ cúp máy, sau đó đến thẳng công ty.
…
Trong không khí căng thẳng lo âu, buổi họp im phăng phắc. Dương Tuấn Vũ mặt lạnh lùng, ngồi đó, nhắm mắt lại. Ai cũng không dám ho he câu nào.
- Các anh chị có ý kiến gì đề xuất giải quyết vấn đề này không?
Một lát sau, Dương Tuấn Vũ mở lời phá vỡ không khí im lặng đã đông cứng.
Trần Bằng nói:
- Tôi nghĩ hiện tại vẫn tiếp tục khai thác phần dự án vừa hoàn thiện, còn nhà thầu chúng ta có thể từ từ nghĩ cách.
Lê Khôi cũng đóng góp ý kiến:
- Tôi đồng ý với anh Trần Bằng, chúng ta cần hoạt động tốt khu du lịch mới, khi đó các nhà thầu sẽ nhận ra họ bỏ dự án này là một sai lầm, họ tự khắc sẽ tìm đến để bàn bạc với chúng ta.
Vân Tú lắc đầu phản đối:
- Tôi lại không nghĩ như vậy, xin lỗi chủ tịch nhưng tôi phải nói cho mọi người biết một chút, khi đó thì họ mới hiểu rõ được vấn đề mà chúng ta đang gặp phải.
Dương Tuấn Vũ gật đầu không nói, tỏ ý có thể.
Vân Tú gật đầu, cô kể lại câu chuyện nhà Diệp Minh Châu.
Mọi người khi nghe được thì cũng cảm thấy máu trong người đã nóng lên, không ngờ ông chủ lớn
của một tập đoàn hàng đầu đất nước, lúc nào xuất hiện lên sóng truyền hình cũng vui vẻ nói cười, còn rất hay ủng hộ giúp đỡ những dự án nhỏ đầy tiềm năng. Không ngờ đấy chỉ là cái vẻ ngoài hào nhoáng của một con sói. Đến hổ còn không ăn thịt con, không ngờ ông ta lại hành hạ cả vợ và con gái mình như vậy.
Nhưng đau lòng, căm phần và tức giận thì cũng không thế nào giải quyết được vấn đề. Cái quan trọng là ông ta có tiền, có danh tiếng, và chắc chắn cũng có những quân cờ đen (ý là hoạt động ngầm). Ông ta có thể bỏ một chút lợi ích nhỏ, nhưng sẽ làm các nhà thầu quay lưng với công ty họ. Có tiền thì sao chứ? Đắc tội với một nhân vật lớn còn không bằng cứ mắt điếc tai ngơ, không nghe thấy lời kêu gọi mời thầu là được. Chưa kể có khi còn được hứa hẹn một vài công trình nào đó. Như vậy là quá tốt rồi. Vừa không làm gì lại có quà.
Vân Tú sau khi kể xong, cô cũng đưa ra ý kiến của mình:
- Tôi đề nghị chúng ta mời thầu nước ngoài.
Dương Tuấn Vũ nói:
- Hiện tại cũng chỉ có cách này, cứ ngồi đợi chờ các nhà thầu đó thì chúng ta sẽ chậm tiến độ, đồng thời làm mất hình ảnh của cả tập đoàn trong mắt người dân. Mờ thầu nước ngoài tuy chi phí đắt hơn, nhưng cũng đành phải chấp nhận. Chúng ta vẫn tiếp tục đưa ra đầu thầu công khai. Các bước tiếp theo đợi khi có nhà thầu nhận sẽ bàn bạc tiếp. Được rồi, các anh chị còn có báo cáo gì cần đưa ra không?
- Chúng tôi không thưa chủ tịch.
- Được rồi. Nếu có bất cứ tình hình nào đều phải báo cáo lại cho Vân Tú, sau đó chị Vân Tú sẽ xem xét vấn đề rồi báo cáo lại cho tôi. Cuộc họp kết thúc. Giải tán.
….
Những ngày sau, Dương Tuấn Vũ vừa chạy qua lại giữa trường học, bệnh viện và nhà. Mọi chuyện đang yên bề lặng sóng được một chút, thì đến chiều Vân Tú gọi điện cho hắn, nghe thấy giọng cô gấp gáp, Dương Tuấn Vũ linh cảm thấy điều không lành.
Vân Tú nói:
- Chủ tịch, đột nhiên có đoàn thanh tra đến công ty thịnh Thế Mobile chúng ta. Nói chúng ta kinh doanh trái phép, sau đó đã khống chế tất cả nhân viên, họ muốn mang tất cả giấy tờ sổ sách của công ty đi.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy vậy, nhanh chóng nói:
- Họ có giấy phép thanh tra không?
- Tôi không rõ. Có nhân viên kịp thời báo lại, hiện tại không liên lạc được với ai nữa. Cả giám đốc Tiêu Di cũng không nghe máy.
- Được rồi, tôi sẽ đến ngay.
Trong khi Dương Tuấn Vũ đang chạy đến, ở công ty Thịnh Thế Mobile, mọi người đang vừa sợ hãi vừa tức giận.
Lâm Tiểu Di đang bị một tên mặc cảnh phục khống chế, cô quát lên:
- Các anh là ai? Sao lại đến đây gây rối.
Một tên mặc cảnh phục, dáng người cao lớn, hắn hừ lạnh:
- Chúng tao là cảnh sát kinh tế. Đây là giấy phép khám xét. Chúng tao nghi ngờ công ty này làm ăn trái phép, tất cả các giấy tờ mang đi hết. Cần phải kiểm tra kỹ lưỡng. Đúng. Cả máy tính cũng tháo hết mang đi. Không để lại thứ gì. Giữa ban ngày ban mặt, dám buôn bán đồ nhập lậu.
Một nhân viên nam tên Đinh Hạo nói:
- Các anh có quyền khám xét nhưng không có quyền mang tất cả giấy tờ kinh doanh đi như vậy.
Một tên cảnh phục ngay lập tức cho Định Hạo một cái tát, một cái lên gối làm anh ta đau đớn ngã ra đất, rồi hai tay bị còng lại.
- Dám lớn lối, bị cảnh sát đến tận nơi bắt còn nói láo. Bất cứ ai còn dám chống đối người thi hành công vụ thì lập tức đánh, không cần nhẹ tay.
- Chúng mày là cướp chứ là cảnh sát cái gì? Từ khi nào nhà nước lại có lũ khốn như vậy?
- Đánh nó thật mạnh cho tao.
Lâm Tiểu Di hét lên:
- Các anh dừng tay, không được đánh người, chúng tôi sẽ kiện các anh.
- Kiện? chúng tao chính là pháp luật, mày lại đi kiện pháp luật, con khốn, đầu mày chứa cái gì mà ngu vậy.
Tên đội trưởng chửi lớn, sau đó “đốp” một tiếng, Lâm Tiểu Di bị hắn đánh ngã lăn ra đất.
- Giám Đốc.!!! Chúng mày là lũ khốn. Mọi người, liều mạng với chúng.
- Dừng lại.
Mọi người đang định lao lên thì Lâm Tiểu Di quát lên. Họ thấy trên mặt cô có một vết tay sưng đỏ hiện rõ, khóe miệng đã chảy cả máu ra, nhưng cô lại nói:
- Dừng lại, các anh không phải đối thủ của bọn chúng. Mọi người bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ có người đến giúp chúng ta.
- Giúp? Chúng mày đã động vào người không nên động vào. Tốt lắm, để xem ai đến giúp dược chúng mày. Cứ đợi đi, anh em, cái gì mang đi được thì mang, không thì đập sạch. Toàn thứ bẩn thỉu phạm pháp, phải phá hết.
Mọi người thấy bọn mặc cảnh phục này rõ ràng là một lũ du côn, nhưng không ai làm được gì, tất cả điện thoại đã bị chúng ngay từ đầu ập vào khống chế rồi đập hết. Điện thoại chưng bày cũng bị đập nát hết.
Rồi lại nhìn thấy đồ đạc của mình, giấy tờ sổ sách, tất cả đều bị xé nát, phá hỏng, ai cũng căm hận, nhưng đồng thời cũng rất sợ hãi. Họ cũng không biết gì nhiều, chỉ biết bán điện thoại, thấy đồ công ty bán rẻ hơn bên ngoài nhiều, họ cũng không dám nghi ngờ. Một công ty lớn, không thể nào bán hàng lậu công khai như vậy được. Vì vậy ai cũng chẳng để ý, bao nhiêu lâu nay không sao, nhưng đến hiện tại bị như vậy, một số người lòng đã cảm thấy bất an.
…
Khi Dương Tuấn Vũ chạy đến thì chỉ còn lại cảnh đồ đạc công ty tan hoang, mọi thứ không bị mang đi thì bị phá hỏng. Ngay cả cái cửa, bàn làm việc cũng bị đạp vỡ. Hình ảnh camera cũng đều đã bị chúng phá hỏng, không ghi lại được gì. Hắn nhìn quanh một lượt, thấy nhân viên, hầu hết mặt đều căm giận, có người còn đang khóc lóc, nhưng một số lại hoang mang, nghi ngờ.
Dương Tuấn Vũ cũng chẳng có tâm trạng nào mà nói rõ, hắn nhìn quanh không thấy Lâm Tiểu Di đâu thì kéo nhanh một nhân viên hỏi:
- Giám đốc Lâm của các anh đâu?
- Anh là ai? Giám đốc Lâm cùng Giám đốc Trần cũng bị bọn chúng bắt đi rồi.
- Giám đốc Trần?
- Đúng vậy, Giám đốc Trần Bằng của công ty Visonet, anh ấy hôm nay đến đón chị Tiểu Di tan ca, nhưng mà gặp phải bọn khốn đó, anh ta cãi nhau với chúng, sau đó bị nói là chống đối người thi hành công vụ, bị đánh, sau đó bắt luôn đi rồi. Cũng có mấy nhân viên muốn nói lý, bị bọn chúng bắt đi nốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook