Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc
Chương 39: Màu tím · hồi ức

Ở bên trong tiệm ăn nhanh không quá lớn, nam nhân ăn mặc quần áo thoải mái ngồi dưới quạt,  một gương mặt khí chất cùng tiệm thức ăn nhanh này hoàn toàn không hòa hợp. Ngay cả lão bản tiệm ăn nhanh đều buồn bực, một người đẹp trai như vậy cao quý như vậy làm sao lại nguyện ý tới tiệm ăn nhanh ăn cơm.

Bà chủ trong tâm nổi lên ý muốn cùng vị khách nhân khí chất phi phàm bắt chuyện, “Vị tiên sinh này không phải người ở đây a.”

“Không phải.”

Bà chủ cười nói: “Đến tiệm ăn của ta đều là khách nhân ở phụ cận, giống như ngươi rất hiếm thấy.”

Hàn Triết Si cũng không tự cao tự đại, cùng bà chủ đáp lời, nói ra: “Lão bà không có về nhà nấu cơm, cho nên cứ tới đây ăn.”

Vừa nghe đến lão bà không có về nhà nấu cơm, bà chủ lập tức hiểu ý, “Ai, nữ nhân bây giờ đều rất hiếu thắng, trong nhà làm toàn chức của người vợ càng ngày càng ít.”

Bà chủ lại nói vài câu, sau đó lão bản bên trong phòng bếp liền lớn tiếng kêu nàng đi vào đem cơm niêu đã nấu xong bưng ra. Hàn Triết Si nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại di động, ngẩng đầu, liền thấy được người đã nhanh đi tới cửa, khóe môi giơ lên. Bà chủ vào lúc đó cũng đúng lúc đem cơm niêu bưng ra, nói: “Chậm rãi dùng.”

Tống Tử Hàm từ bên ngoài tiến vào, ngồi xuống đối diện hắn.

Giống như trước, thời điểm gọi cậu qua để thanh toán sẽ giúp cậu gọi một phần.

Sau khi ngồi xuống không nói chuyện, Tống Tử Hàm sẽ đem nồi đất trước mặt mở nắp, mùi thơm nồng đậm phiêu tán, lần này chính là thịt lợn nướng. Thuận tiện nhìn thoáng qua của Hàn Triết Si, là thịt lươn.

Lấy một đôi đũa dùng một lần rút ra, chiếc đũa của mình còn chưa kịp dính vào cơm, chiếc đũa Hàn Triết Si đã duỗi đi qua, kẹp đi một khối thịt nướng lớn nhất.

Ăn hết của Tống Tử Hàm, Hàn Triết Si liền đem của mình đẩy lên trước, để cho Tống Tử Hàm gắp. Tống Tử Hàm chỉ lấy đi một ít hành thái bên trong, Hàn Triết Si chiếm được tiện nghi ngược lại mất hứng, chính mình động thủ kẹp một khối lươn cá đặt vào trong chén cậu, trừng mắt, thuận tiện nói một câu, “Ngốc.”

Tống Tử Hàm giương mắt nhìn hắn, Hàn Triết Si đưa chiếc đũa tới kẹp thị nướng trong chén cậu, lại không chút nào khách khí mà đem một miếng ngon nhất gắp đi.

Tống Tử Hàm nhìn bộ dáng của hắn vừa bực mình vừa buồn cười, người kia luôn thích ăn đồ ăn trong chén người khác.

Có lẽ là cùng hắn ở chung đã quen rồi, Tống Tử Hàm không chút nào khách khí mà đưa thìa đi qua, tại trong chén của hắn múc một thìa lớn mang về chén của mình.

Bị hắn đào một khối lớn đi, Tống Tử Hàm mặt không đổi sắc, ăn như thế nào thì vẫn như thế.

Ăn cơm xong, Tống Tử Hàm trả tiền, trong tủ lạnh tiệm ăn nhanh, mỗi người cầm một hộp nước hoa quả vị sữa chua.

Ra khỏi tiệm ăn nhanh, đi dạo trên đường Tử Kinh vừa mút lấy sữa chua một bên tản bộ. Đến nơi không có ai, người nào đó liền lại gần, lấy đi sữa chua trên tay Tống Tử Hàm hít một hơi.

Tống Tử Hàm nhìn Hàn Triết Si đột nhiên tới uống sữa chua trên tay cậu, bất đắc dĩ, người này, rõ ràng trên tay hắn cũng là sữa chua cùng vị đó.

Uống của người ta xong, liền đem của mình đưa tới bên miệng, Tống Tử Hàm nhìn hộp của hắn, hơi há miệng, nhìn ống hút bị hắn cắn đến không còn hình dáng uống một ngụm.

Hàn Triết Si đứng ở dưới một gốc cây nở đầy hoa Tử Kinh, hơi ngửa đầu nhìn lên.

Tống Tử Hàm nuốt xuống một ngụm sữa chua, nói: “Về sau ăn ít thức ăn nhanh một chút, đối với thân thể không tốt.”

Cơm niêu mặc dù ăn ngon, nhưng là dễ dàng bị nóng, hơn nữa đồ vật trong tiệm ăn nhanh không quá vệ sinh, dùng dầu nói không chừng là dầu không sạch. Ngô Thiến Linh cho tới bây giờ đều không cho Tống Tử Hàm đến nơi này ăn cơm, cũng chỉ có bị Hàn Triết Si làm hư mới đi ăn.

Hàn Triết Si nghiêng đầu, cắn ống hút nói: “Em lại không làm cho anh ăn, không tới nơi này ăn chẳng lẽ để bụng đói.”

Người này là cố tình gây sự, trước kia Tống Tử Hàm không có nấu cơm cho hắn ăn, hắn cũng không có tới tiệm ăn nhanh, vậy thì hắn sống kiểu gì ah? !

Tống Tử Hàm không có cùng hắn tranh luận cái này, nhìn bên sườn mặt hắn, nhớ tới năm năm trước cũng vào lúc này, Tử Kinh hoa cũng là khai mở tươi đẹp như vậy, bay lả tả rơi đầy đất, thời điểm cậu đạp xe đi ngang qua rất thích giảm lại tốc độ.

Mà buổi sáng một ngày nào đó, đột nhiên liền có một mỹ thiếu niên chặn đường đi của cậu, còn nhớ rõ, khi đó hắn hết sức kiêu căng không ai bì nổi, rõ ràng không quen biết, lại dương lấy cái cằm bắt người ta xuống, cũng không nói vì cái gì.

Là nhất thời cao hứng hay là vì cái khác?

Tống Tử Hàm một mực không hiểu nổi, hôm nay nghĩ tới liền muốn hỏi, “Anh ngày đó có phải chân bị chuột rút hay không ah?”

Chuột rút mới có thể duỗi ra một chân ngăn đường đi của người ta.

Hàn Triết Si nghiêng đầu nhìn cậu, “Ngày đó?”

“Năm năm trước, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt vào cái ngày đó.” Tống Tử Hàm yếu ớt nhắc nhở.

Hàn Triết Si dùng tay còn trống búng cái trán Tống Tử Hàm, “Đồ ngốc, em có thấy người bị chuột rút là như vậy sao?”

“Vậy thì vì cái gì?” Người bình thường sẽ đột nhiên duỗi một chân tại giữa đường, ngăn trở người khác sao!

“Chính mình lĩnh ngộ.” Hàn Triết Si bay bổng mà nói ra những lời này.

Quả nhiên, vẫn là nhất thời cao hứng?

Hàn Triết Si đưa tay tại nơi cách đỉnh đầu không cao ngắt xuống một đóa Tử Kinh hoa nở rất đẹp, tiến lên một bước đứng trước Tống Tử Hàm, “Đứng yên đừng nhúc nhích.”

Bị hắn chặn đường đi, muốn đi tiếp cũng không được. Tống Tử Hàm ngừng bước chân, trên đỉnh đầu một tay xẹt qua, hoa trên tay người nào đó được cài trên mái tóc Tống Tử Hàm.

Người nào đó nhìn kiệt tác của mình, thoả mãn mà câu lên khóe môi, “Không tệ, nhìn rất đẹp.”

Tống Tử Hàm vô thức sờ lên, đụng phải  đóa hoa, không chút do dự cầm xuống dưới, nhìn người phía trước cắn ống hút uống sữa chua, không khách khí nói: “Thẩm mỹ quan của anh có vấn đề.”

Những lời này của Tống Tử Hàm đã kích thích người nào đó, cho nên, người nào đó hiện tại rất có hứng đùa giỡn, tiến lên một bước kề Tống Tử Hàm, đưa tay vuốt cái cằm của cậu, dùng ngón tay vẽ theo đường nét gương mặt cậu, “Thẩm mỹ quan của anh có vấn đề còn không phải bởi vì em, người tình trong mắt hoá Tây Thi, từ khi bị em quyến rũ, đã cảm thấy khuôn mặt em như thế nào lại đẹp như vậy.”

Mặc dù là buổi tối, nhưng là trên đường cái, làm loại tư thế mập mờ như vậy, hắn da mặt dày không biết xấu hổ, nhưng là Tống Tử Hàm để ý, lại nói, vùng này rất nhiều người quen!

Còn có, đến cùng là ai quyến rũ ai? !

Tống Tử Hàm vừa định lui về phía sau vài bước, lại bị hắn nắm ở eo, đụng vào trong ngực người nào đó. Tống Tử Hàm tâm như nổi trống, có chút giãy ra, “Bị người chứng kiến không tốt.”

Hàn Triết Si đem tay Tống Tử Hàm nắm trong lòng bàn tay, có chút cúi đầu ở bên tai của cậu nói khẽ: “Anh mang em đến một chỗ.”

Cái chỗ kia chính là G đại.

Bố cục bên trong G đại cùng năm năm trước thay đổi không quá nhiều, cho dù năm năm không có tới, đường đi như thế nào, Hàn Triết Si đều nhớ rõ rành mạch.

Trong trường đại học tình lữ đều thích nắm tay tản bộ trong sân trường yên lặng, dưới đèn đường mờ nhạt, còn có thể chứng kiến một đôi ngồi trên mặt ghế hôn môi.

Hàn Triết Si dẫn cậu đến nơi rất vắng vẻ, ngay tại góc Đông Nam của G đại, chỗ đó giáp với trường trung học. Chỉ cách một hàng rào, địa thế của trường trung học cũng thấp hơn so với G đại.

Tại nơi kín đáo đó, trồng mấy cây phượng, dưới cây có xếp ghế băng dài. Vì vắng vẻ cho nên ít có người tới.

Năm năm trước, Hàn Triết Si thường xuyên độc lai độc vãng lúc có thời gian rảnh, thích ngồi ở chỗ này, đọc sách hoặc là nghe nhạc, chơi game.

Thời điểm nhàm chán, từ hàng rào nhìn qua, trên sân bóng rổ, một bóng dáng màu lam liền rơi vào ánh mắt, từ đó về sau, càng không thể vãn hồi.

Trên sân bóng rổ, có nhiều người như vậy, nhưng trong mắt của hắn cũng chỉ có cậu. Nam sinh tao nhã tại trên sân bóng có vài phần khí tức điềm đạm nho nhã, dẫn bóng, đoạt cầu, chuyền bóng, mỗi một động tác, không tính là tiêu chuẩn suất khí, nhưng là có một phong vị khác, hoàn hảo để cho Hàn Triết Si ngồi ở cách đó không xa nhìn đến mê mẩn.

“Em một tuần lễ có hai ngày chơi bóng, một lần là buổi sáng thứ ba, một lần là buổi chiều thứ năm.” Như là rất hiển nhiên là nói ra được, không có phải suy nghĩ. Hàn Triết Si ngồi ở trên mặt ghế, hai chân duỗi thẳng, dựa lưng vào thành ghế, nhìn sân bóng bên ngoài hàng rào được ngọn đèn chiếu sáng nhớ lại.

Tống Tử Hàm nhớ rõ, cấp ba học hành nặng nề, muốn tăng cường rèn luyện, cậu thứ ba cùng thứ năm đều đi chơi bóng.

Tống Tử Hàm giải thích nói: “Thứ ba buổi sáng là tiết thể dục, thứ năm buổi chiều là hoạt động ngoại khoá.”

Sau đó cảm thấy kỳ quái, lại nghiêng đầu hỏi: “Làm sao anh biết em thứ ba cùng thứ năm sẽ chơi bóng?”

“Đã thấy nhiều, liền nhớ kỹ.” Hàn Triết Si vẻ mặt lạnh nhạt cũng không phủ nhận.

“Anh…” Còn không biết nguyên lai năm năm trước, Hàn Triết Si vậy mà ở chỗ này xem cậu chơi bóng, cho nên có chút kinh ngạc, sau đó lại hỏi: “Từ khi nào thì bắt đầu nhìn?”

Hàn Triết Si dựa vào thành ghế ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời được ngọn đèn thành thị chiếu lên sáng rực, “Đương nhiên là trước khi quen biết em.”

Cho nên, năm năm trước, không phải nhất thời cao hứng. Thời điểm trong biển lửa, Tống Tử Hàm toàn thân mệt mỏi rơi vào trạng thái hư thoát, tùy thời có thể bởi vì thiếu dưỡng khí mà chết, Hàn Triết Si lại ghé vào tai cậu nói: “Em có biết hay không, năm năm trước, anh tại sao phải trên đường ngăn lại em?”

Không có lại để cho Tống Tử Hàm đáp, hắn liền lập tức trả lời, hắn nói: “Bởi vì anh thích em.”

Tống Tử Hàm nhớ tới ngày đó tại trong biển lửa, khóe môi có chút giơ lên, nguyên lai, nguyên lai là như vậy. Năm năm trước, còn có một chuyện như vậy mà cậu lại không biết. Nếu Hàn Triết Si không đề cập tới,  Tống Tử Hàm vĩnh viễn cũng nghĩ không thông, vì cái gì Hàn Triết Si ngày đó hết lần này tới lần khác ngăn cản cậu.

Nguyên lai, không phải nhất thời cao hứng.

Hàn Triết Si ngồi thẳng người, nụ cười nhàn nhạt phong khinh vân đạm, “Nhìn em chơi bóng liền muốn móc ánh mắt của mình, vừa ngốc lại vừa nát, đoạt bóng đều có thể bị người đánh ngã, đến cùng là ai cho em vào sân vậy?”

Tống Tử Hàm vừa mới còn có chút mừng rỡ bởi vì đã biết một chuyện trước kia, hiện tại hoàn toàn bị một thùng nước lạnh giội nguội, mặt đen thui oán niệm mà nhìn Hàn Triết Si, “Ai cho anh xem!”

Đưa tay búng cái trán Tống Tử Hàm, Hàn Triết Si lại nói một câu, “Ngốc như heo, anh rốt cuộc là đầu óc có vấn đề mới có thể vừa ý em!”

Tống Tử Hàm tức giận mặt đỏ tới mang tai, “Tôi đần như vậy, vậy anh liền cách tôi xa một chút.”

Cho nên, tiểu cừu non bình thường dịu dàng ngoan ngoãn là giận thật rồi. Hàn Triết Si da mặt dày mắng người ta ngốc sau đó cũng bất an an ủi một chút, trực tiếp đem mặt mình dán lên mặt người ta, cảm thụ trong giây lát mới nói: “Mặt nóng như vậy, hỏa khí ghê gớm thật.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương