Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn
-
Chương 57: Suy xét
Tám giờ tối, Hoàng Mạnh xuất hiện ở Dạ Khôi, vốn dĩ Hoàng Mạnh định về nhà ngủ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đến Dạ Khôi xem xét một chút.
Hoàng Mạnh tìm đến Phan Vân Lam để hỏi thăm xem bây giờ Hà Ngân đang ở đâu. Vốn dĩ Phan Vân Lam cũng không định nói với Hoàng Mạnh về nơi chốn hiện tại của Hà Ngân, cũng vì Phan Vân Lam lo rằng nếu làm như vậy mà để Hà Ngân biết được, Hà Ngân sẽ tức giận.
“Chuẩn bị một phòng riêng, sau đó bảo cô chủ của anh qua tìm tôi, cứ nói rằng tôi có chuyện cần tìm cô ấy.”
Phan Vân Lam đã nói với Hoàng Mạnh rằng hiện giờ Hà Ngân đang ở Dạ Khôi, vậy thì cứ theo lời Hoàng Mạnh mà làm thôi. Sau khi chuẩn bị một căn phòng cho Hoàng Mạnh, Phan Vân Lam tìm Hà Ngân, báo tin tức này cho cô.
Chỉ hai phút sau, Hà Ngân đã đến thẳng căn phòng mà Phan Vân Lam chuẩn bị cho Hoàng Mạnh, cứ thế bước vào.
“Tổng giám đốc Hoàng hôm nay sao lại đích thân đến đây, theo tác phong như thường lệ của anh thì chắc là đến tìm tôi ra ngoài nhỉ.”
Hà Ngân ngồi xuống trước mặt Hoàng Mạnh, nhìn Hoàng Mạnh trước mặt với vẻ lẳng lơ.
Bộ đồ mà Hà Ngân mặc tối nay có chút sexy, chuyện này cũng không thể khác được. Cô chủ của bar club, buổi tối phải chăm lo cho công việc làm ăn ở đây, cung cách ăn mặc cần phải như hiện tại mới đúng.
Khi nhìn trang phục trên người Hà Ngân, trong lòng Hoàng Mạnh rất không muốn, máu ghen của anh cũng nổi lên rồi. Bởi vì Hoàng Mạnh biết chắc Hà Ngân đang “chăm sóc” khách hàng, có lẽ rất nhiều người đã nhìn thấy Hà Ngân ăn mặc như vậy, cho nên hiện tại Hoàng Mạnh cảm thấy không thoải mái một chút nào.
Tuy rằng bây giờ Hoàng Mạnh vô cùng khó chịu, nhưng anh vẫn không thể hiện ra bên ngoài: “Ban nãy chắc hẳn Phan Vân Lam đã nói với cô rồi, hôm nay tôi tới tìm cô là vì có chuyện nghiêm túc.”
Dáng vẻ của Hoàng Mạnh khi nói câu này cực kỳ nghiêm túc, không hề có ý ngả ngớn trêu đùa Hà Ngân, nhưng trong mắt Hà Ngân, Hoàng Mạnh hoàn toàn chỉ có ý mỉa mai mình.
Khóe miệng Hà Ngân hơi giật giật, cô mỉm cười nói với Hoàng Mạnh: “Không biết chuyện mà tổng giám đốc Hoàng cho là nghiêm túc, là chuyện như thế nào?”
Hoàng Mạnh nghi ngờ có phải Hà Ngân đã nghe được cuộc nói chuyện của mình và Hà Dung hay không. Nếu không tại sao cách nói chuyện của Hà Ngân bây giờ giống hệt như cách anh nói chuyện với Hà Dung ban nãy nhỉ?
“Nếu đã như thế, tôi cứ nói thẳng mục đích hôm nay tôi đến đây vậy.”
Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân không nói gì, anh hắng giọng vài cái rồi mới tiếp lời: “Hôm nay tôi đến đây là vì muốn biết hôm qua rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô, chỉ cần cô nói ra chuyện đó, chắc chắn tôi sẽ giúp đỡ cô.”
Khuôn mặt của Hoàng Mạnh khi nói chuyện vẫn luôn rất nghiêm túc, nhưng bây giờ Hà Ngân lại khẳng định rằng, mục đích hôm nay Hoàng Mạnh đến đây là để châm chọc mình. Bởi lẽ hiện tại Hà Ngân vô cùng chắc chắn rằng chuyện hôm qua do Hoàng Mạnh làm, điều này không thể nào thay đổi được.
Hà Ngân không nổi giận, nhưng giọng điệu cũng thay đổi hẳn, cô hờ hững nói với Hoàng Mạnh rằng: “Anh không còn chuyện gì khác sao, chuyện ngày hôm qua tôi không muốn nhắc đến nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra thật thì chắc anh cũng biết rất rõ chứ nhỉ, tại sao bây giờ anh phải giả bộ không biết gì thế kia?”
Hà Ngân nói như vậy khiến Hoàng Mạnh khẳng định suy nghĩ của mình hoàn toàn chính xác. Ấy là hôm qua Hà Ngân thực sự đã gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa bây giờ Hà Ngân còn cho rằng chuyện ấy do anh làm ra.
Ngoài ra theo manh mối mà cấp dưới tìm ra, chuyện lần này có chút gì đó liên quan đến mẹ anh. Cho nên bây giờ tình hình vô cùng rõ ràng, rất khó để làm rõ được chuyện này, bởi vì bây giờ Hoàng Mạnh không thể tìm mẹ anh mà đối chất trực tiếp được.
Hoàng Mạnh đã biết Hà Ngân thực sự hiểu nhầm mình nên có nói thêm cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa rất có khả năng Hà Ngân sẽ càng hiểu lầm mình hơn.
Hoàng Mạnh đột ngột chuyển chủ đề, không đề cập chuyện này nữa: “Chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Thực ra hôm nay tôi đến đây là vì muốn hỏi lại rằng, tình cảm cô dành cho tôi là gì. Nói thật lòng thì tôi đã yêu cô rồi, nhưng giờ đây tôi có thể nhận ra cô vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận tình yêu tôi dành cho cô.”
Nói đến đây, giọng nói của Hoàng Mạnh càng ngày càng dịu dàng hơn: “Tôi hi vọng cô có thể nhìn nhận thay đổi của tôi ở thời điểm này. Tôi không còn cái vẻ trước kia nữa, làm sao để cô buông bỏ phòng bị trong lòng mà chấp nhận tôi đây.”
Những lời nói của Hoàng Mạnh lọt vào tai Hà Ngân hoàn toàn như một câu chuyện cười, cái gì gọi là không còn bộ dạng như trước kia nữa? Nếu không phải bộ dạng như trước kia, vậy tại sao lại có chuyện hôm qua chứ, xem ra lời nói của đàn ông quả thật không hề đáng tin.
Hà Ngân từ từ đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Mạnh, vươn tay đặt lên vai Hoàng Mạnh, thổi nhẹ lên mặt anh rồi nói với vẻ lẳng lơ quyến rũ: “Những điều tổng giám đốc Hoàng nói rốt cuộc có ý gì, sao tôi vẫn không hiểu nhỉ?”
“Tôi có ý gì chắc hẳn cô hiểu rất rõ, tôi hi vọng cô có thể đón nhận lòng tốt mà tôi dành cho cô, tất cả mọi chuyện trước kia tôi có thể cho qua hết.”
Hoàng Mạnh nói xong, Hà Ngân đứng bật dậy, dùng ngón tay trêu đùa Hoàng Mạnh, chậm rãi đi ngang qua mặt Hoàng Mạnh, tiến về phía cửa phòng.
“Đón nhận anh cũng không phải hoàn toàn không thể, tôi cần suy xét một chút, ba ngày sau sẽ cho anh câu trả lời.”
Dứt câu, Hà Ngân dịu dàng vẫy tay với Hoàng Mạnh, chậm rãi đi ra khỏi căn phòng.
Hoàng Mạnh ngồi trong phòng mà khẽ mỉm cười, lầm bầm nói với chính: “Tôi thực sự không biết tại sao tôi lại yêu cô? Cho dù cô dùng gai nhọn để khiến tôi tổn thương, nhưng tại sao tôi vẫn không buông tay nhỉ? Ba ngày, điều này cho thấy rất có khả năng bây giờ cô đã chấp nhận tôi rồi, thậm chí tôi cũng nắm chắc được phần nào.”
Hoàng Mạnh tưởng rằng bây giờ Hà Ngân đang trong quá trình đón nhận mình, nhưng anh không biết rằng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, lòng Hà Ngân đã có quyết định rõ ràng.
Hà Ngân nghĩ rằng, nếu như hiện giờ Hoàng Mạnh cứ quấn lấy mình, vậy thì chi bằng tương kế tựu kế, lợi dụng Hoàng Mạnh cho đến nơi đến chốn.
Còn về việc tại sao Hà Ngân không đồng ý luôn với Hoàng Mạnh, ấy là vì Hà Ngân lo rằng nếu mình đồng ý ngay, trong lòng Hoàng Mạnh sẽ đề phòng cô, cho nên Hà Ngân mới chọn khoảng thời gian ba ngày sau để cho Hoàng Mạnh một đáp án.
Chỉ cần ba ngày sau Hà Ngân đồng ý với Hoàng Mạnh, vậy thì Hà Ngân có thể bắt đầu trả thù Hà Dung rồi. Những chuyện đã xảy ra trước kia Hà Ngân chẳng thể nào quên được. Cái chết của mẹ luôn canh cánh trong lòng Hà Ngân, bây giờ Hà Ngân hoàn toàn bị thù hận che mờ hai mắt.
Hoàng Mạnh tìm đến Phan Vân Lam để hỏi thăm xem bây giờ Hà Ngân đang ở đâu. Vốn dĩ Phan Vân Lam cũng không định nói với Hoàng Mạnh về nơi chốn hiện tại của Hà Ngân, cũng vì Phan Vân Lam lo rằng nếu làm như vậy mà để Hà Ngân biết được, Hà Ngân sẽ tức giận.
“Chuẩn bị một phòng riêng, sau đó bảo cô chủ của anh qua tìm tôi, cứ nói rằng tôi có chuyện cần tìm cô ấy.”
Phan Vân Lam đã nói với Hoàng Mạnh rằng hiện giờ Hà Ngân đang ở Dạ Khôi, vậy thì cứ theo lời Hoàng Mạnh mà làm thôi. Sau khi chuẩn bị một căn phòng cho Hoàng Mạnh, Phan Vân Lam tìm Hà Ngân, báo tin tức này cho cô.
Chỉ hai phút sau, Hà Ngân đã đến thẳng căn phòng mà Phan Vân Lam chuẩn bị cho Hoàng Mạnh, cứ thế bước vào.
“Tổng giám đốc Hoàng hôm nay sao lại đích thân đến đây, theo tác phong như thường lệ của anh thì chắc là đến tìm tôi ra ngoài nhỉ.”
Hà Ngân ngồi xuống trước mặt Hoàng Mạnh, nhìn Hoàng Mạnh trước mặt với vẻ lẳng lơ.
Bộ đồ mà Hà Ngân mặc tối nay có chút sexy, chuyện này cũng không thể khác được. Cô chủ của bar club, buổi tối phải chăm lo cho công việc làm ăn ở đây, cung cách ăn mặc cần phải như hiện tại mới đúng.
Khi nhìn trang phục trên người Hà Ngân, trong lòng Hoàng Mạnh rất không muốn, máu ghen của anh cũng nổi lên rồi. Bởi vì Hoàng Mạnh biết chắc Hà Ngân đang “chăm sóc” khách hàng, có lẽ rất nhiều người đã nhìn thấy Hà Ngân ăn mặc như vậy, cho nên hiện tại Hoàng Mạnh cảm thấy không thoải mái một chút nào.
Tuy rằng bây giờ Hoàng Mạnh vô cùng khó chịu, nhưng anh vẫn không thể hiện ra bên ngoài: “Ban nãy chắc hẳn Phan Vân Lam đã nói với cô rồi, hôm nay tôi tới tìm cô là vì có chuyện nghiêm túc.”
Dáng vẻ của Hoàng Mạnh khi nói câu này cực kỳ nghiêm túc, không hề có ý ngả ngớn trêu đùa Hà Ngân, nhưng trong mắt Hà Ngân, Hoàng Mạnh hoàn toàn chỉ có ý mỉa mai mình.
Khóe miệng Hà Ngân hơi giật giật, cô mỉm cười nói với Hoàng Mạnh: “Không biết chuyện mà tổng giám đốc Hoàng cho là nghiêm túc, là chuyện như thế nào?”
Hoàng Mạnh nghi ngờ có phải Hà Ngân đã nghe được cuộc nói chuyện của mình và Hà Dung hay không. Nếu không tại sao cách nói chuyện của Hà Ngân bây giờ giống hệt như cách anh nói chuyện với Hà Dung ban nãy nhỉ?
“Nếu đã như thế, tôi cứ nói thẳng mục đích hôm nay tôi đến đây vậy.”
Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân không nói gì, anh hắng giọng vài cái rồi mới tiếp lời: “Hôm nay tôi đến đây là vì muốn biết hôm qua rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô, chỉ cần cô nói ra chuyện đó, chắc chắn tôi sẽ giúp đỡ cô.”
Khuôn mặt của Hoàng Mạnh khi nói chuyện vẫn luôn rất nghiêm túc, nhưng bây giờ Hà Ngân lại khẳng định rằng, mục đích hôm nay Hoàng Mạnh đến đây là để châm chọc mình. Bởi lẽ hiện tại Hà Ngân vô cùng chắc chắn rằng chuyện hôm qua do Hoàng Mạnh làm, điều này không thể nào thay đổi được.
Hà Ngân không nổi giận, nhưng giọng điệu cũng thay đổi hẳn, cô hờ hững nói với Hoàng Mạnh rằng: “Anh không còn chuyện gì khác sao, chuyện ngày hôm qua tôi không muốn nhắc đến nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra thật thì chắc anh cũng biết rất rõ chứ nhỉ, tại sao bây giờ anh phải giả bộ không biết gì thế kia?”
Hà Ngân nói như vậy khiến Hoàng Mạnh khẳng định suy nghĩ của mình hoàn toàn chính xác. Ấy là hôm qua Hà Ngân thực sự đã gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa bây giờ Hà Ngân còn cho rằng chuyện ấy do anh làm ra.
Ngoài ra theo manh mối mà cấp dưới tìm ra, chuyện lần này có chút gì đó liên quan đến mẹ anh. Cho nên bây giờ tình hình vô cùng rõ ràng, rất khó để làm rõ được chuyện này, bởi vì bây giờ Hoàng Mạnh không thể tìm mẹ anh mà đối chất trực tiếp được.
Hoàng Mạnh đã biết Hà Ngân thực sự hiểu nhầm mình nên có nói thêm cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa rất có khả năng Hà Ngân sẽ càng hiểu lầm mình hơn.
Hoàng Mạnh đột ngột chuyển chủ đề, không đề cập chuyện này nữa: “Chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Thực ra hôm nay tôi đến đây là vì muốn hỏi lại rằng, tình cảm cô dành cho tôi là gì. Nói thật lòng thì tôi đã yêu cô rồi, nhưng giờ đây tôi có thể nhận ra cô vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận tình yêu tôi dành cho cô.”
Nói đến đây, giọng nói của Hoàng Mạnh càng ngày càng dịu dàng hơn: “Tôi hi vọng cô có thể nhìn nhận thay đổi của tôi ở thời điểm này. Tôi không còn cái vẻ trước kia nữa, làm sao để cô buông bỏ phòng bị trong lòng mà chấp nhận tôi đây.”
Những lời nói của Hoàng Mạnh lọt vào tai Hà Ngân hoàn toàn như một câu chuyện cười, cái gì gọi là không còn bộ dạng như trước kia nữa? Nếu không phải bộ dạng như trước kia, vậy tại sao lại có chuyện hôm qua chứ, xem ra lời nói của đàn ông quả thật không hề đáng tin.
Hà Ngân từ từ đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Mạnh, vươn tay đặt lên vai Hoàng Mạnh, thổi nhẹ lên mặt anh rồi nói với vẻ lẳng lơ quyến rũ: “Những điều tổng giám đốc Hoàng nói rốt cuộc có ý gì, sao tôi vẫn không hiểu nhỉ?”
“Tôi có ý gì chắc hẳn cô hiểu rất rõ, tôi hi vọng cô có thể đón nhận lòng tốt mà tôi dành cho cô, tất cả mọi chuyện trước kia tôi có thể cho qua hết.”
Hoàng Mạnh nói xong, Hà Ngân đứng bật dậy, dùng ngón tay trêu đùa Hoàng Mạnh, chậm rãi đi ngang qua mặt Hoàng Mạnh, tiến về phía cửa phòng.
“Đón nhận anh cũng không phải hoàn toàn không thể, tôi cần suy xét một chút, ba ngày sau sẽ cho anh câu trả lời.”
Dứt câu, Hà Ngân dịu dàng vẫy tay với Hoàng Mạnh, chậm rãi đi ra khỏi căn phòng.
Hoàng Mạnh ngồi trong phòng mà khẽ mỉm cười, lầm bầm nói với chính: “Tôi thực sự không biết tại sao tôi lại yêu cô? Cho dù cô dùng gai nhọn để khiến tôi tổn thương, nhưng tại sao tôi vẫn không buông tay nhỉ? Ba ngày, điều này cho thấy rất có khả năng bây giờ cô đã chấp nhận tôi rồi, thậm chí tôi cũng nắm chắc được phần nào.”
Hoàng Mạnh tưởng rằng bây giờ Hà Ngân đang trong quá trình đón nhận mình, nhưng anh không biết rằng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, lòng Hà Ngân đã có quyết định rõ ràng.
Hà Ngân nghĩ rằng, nếu như hiện giờ Hoàng Mạnh cứ quấn lấy mình, vậy thì chi bằng tương kế tựu kế, lợi dụng Hoàng Mạnh cho đến nơi đến chốn.
Còn về việc tại sao Hà Ngân không đồng ý luôn với Hoàng Mạnh, ấy là vì Hà Ngân lo rằng nếu mình đồng ý ngay, trong lòng Hoàng Mạnh sẽ đề phòng cô, cho nên Hà Ngân mới chọn khoảng thời gian ba ngày sau để cho Hoàng Mạnh một đáp án.
Chỉ cần ba ngày sau Hà Ngân đồng ý với Hoàng Mạnh, vậy thì Hà Ngân có thể bắt đầu trả thù Hà Dung rồi. Những chuyện đã xảy ra trước kia Hà Ngân chẳng thể nào quên được. Cái chết của mẹ luôn canh cánh trong lòng Hà Ngân, bây giờ Hà Ngân hoàn toàn bị thù hận che mờ hai mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook