Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn
-
Chương 45: Sự thật hoàng mạnh cố gắng bảo vệ
Vết thương không quá sâu, chảy không nhiều máu, Hà Ngân thấy thế liền xoay người rời đi, trước khi đi còn ném con dao nhỏ trên giường, nói: “Tự anh giữ lại làm kỷ niệm đi.”
Rồi cô xoay người đi, trước khi đi, cô áy náy nhìn thoáng qua My My mới rời khỏi.
Hoàng Mạnh nhìn bóng lưng Hà Ngân rời đi, trong lòng rất khó chịu, anh không biết vì sao hôm nay Hà Ngân đối xử với anh như vậy? Thế nhưng anh biết, trong này nhất định có hiểu lầm. Anh mở điện thoại di động lên, gọi cho trợ lý, sai anh ta điều tra chuyện sáng nay Hà Ngân gặp tai nạn xe.
Anh xử lý sơ vết thương, anh không thể để bà Hoàng biết chuyện anh bị thương bởi vì sẽ gây ra một vài phiền toái không cần thiết.
Buổi tối nhanh chóng đến, Hoàng Mạnh ôm My My ngồi trước bàn ăn dùng cơm. Bà Hoàng xách một túi đồ lớn trở về, nói: “Nhìn xem, những thứ này đều mua cho My My. Cháu trai ngoan của bà xem xem có thích không? Có rất nhiều món đồ chơi, đồ ăn, còn có cả áo quần.”
“Mẹ, những thứ này để người làm đi mua là được. Mẹ đi lại thêm mệt.” Hoàng Mạnh nói.
“Con biết gì chứ? Cái này gọi là tâm ý, huống chi, My My là cháu ruột của mẹ.” Bà Hoàng ôm My My trong tay Hoàng Mạnh, không cẩn thận đụng phải vết thương của Hoàng Mạnh, anh cau mày không nói, co giật nhẹ.
Bà Hoàng vội hỏi: “Sao vậy? Sao vậy? Có phải bị thương ở đâu không, hay là mẹ chọt trúng con?”
“Không sao, không sao.” Hoàng Mạnh nói qua loa lấy lệ. Bởi anh không thể để bà Hoàng biết chuyện anh bị thương, bằng không bà nhất định sẽ điều tra.
“Thật sao? Để mẹ xem thử.” Bà Hoàng không tin lời Hoàng Mạnh nói.
“Ây da, không sao thật mà.” Hoàng Mạnh lui lại, không cho bà nhích lại gần mình.
“Con đừng gạt mẹ. Nếu con không sao thì đáp lời mẹ làm gì?” Bà Hoàng không tin, nói.
Hoàng Mạnh lui về phía sau, bà Hoàng đang yên đang lành chợt ôm đầu nói: “Ôi! Đau đầu quá. Chóng mặt quá.”
Hoàng Mạnh vội tiến lên đỡ bà, hỏi: “Sao thế? Con nói mẹ đừng đi dạo phố mà mẹ không nghe?” Lúc này, bà Hoàng đột nhiên xốc áo của Hoàng Mạnh lên, lớp băng gạc trắng xóa hiện lên trước mặt bà.
“Sao vậy, sao con lại bị thương?” Bà Hoàng đau lòng nói. Bà sờ vết thương trên bụng Hoàng Mạnh, đau lòng hỏi: “Tốt nhất con hãy thành thực khai ra rốt cuộc là chuyện gì?”
“Mẹ còn truy hỏi con, con trai mẹ thấy việc nghĩa hăng hái làm không được sao?” Hoàng Mạnh nói qua loa.
“Thấy việc nghĩa hăng hái làm, con đó, đừng gạt mẹ.” Bà Hoàng vẫn không tin lời anh.
“Con gạt mẹ làm gì? Con của mẹ không thể thấy việc nghĩa hăng hái làm sao, con là thanh niên tốt đó!” Hoàng Mạnh cười nói, nhìn ánh mắt đau lòng của bà Hoàng, Hoàng Mạnh cũng có chút không đành lòng. Nhưng anh vẫn phải kiên trì nguyên tắc của mình, không thể nói cho bà biết chuyện về anh và Hà Ngân.
“Mẹ, con mệt, muốn đi ngủ. Có chuyện gì ngày mai hẵng nói.” Hoàng Mạnh vừa đi vừa nói chuyện.
“Haiz. Mẹ cho con lên lầu sao? Chuyện con bị thương còn chưa nói xong đó.” Bà Hoàng hét to: “Con đi mà không mang theo con của con sao?”
“Hôm nay nó ngủ với mẹ, có chuyện gì cũng đừng tìm con.” Hoàng Mạnh nói.
Bà Hoàng đứng tại chỗ nhìn tay mình, phía trên còn dính máu. Bà cảm giác Hoàng Mạnh mới bị thương, hơn nữa còn tự băng bó, kỹ thuật băng bó rất kém.
Bà xoay người lên phòng Hoàng Mạnh, gõ cửa! Giọng nói của Hoàng Mạnh truyền ra, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Mẹ băng bó vết thương lại cho con.” Bà Hoàng nói.
Hoàng Mạnh vừa nghe giọng bà Hoàng, chau mày nói: “Con không sao. Con đã băng bó kỹ, không cần băng bó lại.”
“Con đừng gạt mẹ. Con băng bó kỹ sao? Vì sao trên tay mẹ có máu? Hơn nữa mẹ chỉ đụng nhẹ một chút, ngoan, mở cửa để mẹ băng bó lại cho con, cho dù con không muốn nói cho mẹ biết ai làm con bị thương cũng được.” Bà Hoàng khuyên can.
Hoàng Mạnh mở cửa. Nhìn bà Hoàng đứng ở cửa, anh nói: “Mẹ đừng hỏi gì cả.” Bà Hoàng chân thành gật đầu, Hoàng Mạnh đón lấy khay đồ ăn của bà Hoàng, trên đó là một ít hoa quả tươi.
“Hòm thuốc của con đâu?” Bà Hoàng hỏi. Hoàng Mạnh chỉ chỉ chiếc tủ cạnh giường. Bà Hoàng đi đến lấy hòm thuốc.
Bà Hoàng chỉ chiếc giường, nói: “Nằm xuống đi.” Hoàng Mạnh nghe theo bà Hoàng.
Bà Hoàng vạch vết thương anh băng bó, nhìn vết rách hiển hiện trước mắt, bà đau lòng khóc. Hoàng Mạnh nói: “Khóc cái gì?”
“Con là kẻ ngốc sao? Sao lại khiến mình thê thảm như vậy.” Bà Hoàng đau lòng nói.
“Không phải chỉ là một vết thương thôi sao? Không nặng lắm.” Hoàng Mạnh an ủi nói. Anh biết bà Hoàng thương mình nên anh vốn không muốn bà bị tổn thương, nhưng sự việc không phát triển như anh muốn. Bà Hoàng lau nước mắt, băng bó vết thương cho anh. Dọn dẹp xong xuôi, bà Hoàng đứng lên, nói: “Hôm nay con ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói, nếu vết thương khó chịu, không thoải mái thì nhất định phải gọi mẹ. Ngày mai chúng ta đến bệnh viện băng bó lại.”
“Không cần đến bệnh viện. Không phải có bác sĩ gia đình sao? Để bác sĩ ấy băng bó là được.” Hoàng Mạnh bình thản nói.
“Được, được, con là bệnh nhân, nghe theo con hết, ngủ ngon nhé, mẹ đi xem My My.” Bà Hoàng nói rồi xoay người đi ra.
Hoàng Mạnh nhìn bóng lưng của bà Hoàng, cảm thấy rất áy náy! Bởi vì, anh phụ sự mong mỏi và tin tưởng của mẹ. Nhìn ánh mắt đau lòng của mẹ, trong lòng anh rất khó chịu.
Bà Hoàng đi ra khỏi phòng, nước mắt chảy xuống, đây là lần đầu tiên bà thấy Hoàng Mạnh bị thương. Bà ôm My My vào phòng, dỗ My My ngủ rồi để người giúp việc trông nó. Bà vào phòng sách, gọi quản gia hôm nay tới, hỏi: “Chuyện Hoàng Mạnh bị thương là thế nào?”
Quản gia cũng rất ngạc nhiên, hôm nay rõ ràng cậu chủ ở nhà, tại sao lại bị thương chứ. Ông nghi ngờ nói: “Tôi cũng không biết! Hôm nay cậu chủ vẫn luôn ở nhà chơi cùng cậu chủ nhỏ.”
“Thật ư?” Bà Hoàng không dám tin hỏi. Nếu cả ngày hôm nay không ra ngoài, vậy vết thương của Hoàng Mạnh đến từ đâu? Bà ý thức được Hoàng Mạnh lừa bà. Lại hỏi: “Vậy hôm nay có ai tới nhà của chúng ta không?”
Quản gia suy nghĩ một chút, nói: “Vâng, hôm nay có một cô gái đến. Thế nhưng tôi cũng không biết là con gái nhà ai.”
Bà Hoàng ngạc nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Ông chưa từng thấy cô gái kia sao?”
“Tôi chưa từng thấy.” Quản gia nói.
Bà Hoàng bất chợt nghĩ tới điều gì, mở ngăn kéo, lấy ra một tấm hình từ trong một quyển sách, đưa cho quản gia nhìn, nói: “Là cô gái trong tấm hình này?”
Quản gia chăm chú nhìn một chút rồi gật đầu nói: “Là cô ấy.” Bà Hoàng nhíu mày nói: “Cô ta là mẹ của My My.” Sau khi nghe được điều đó, quản gia rất ngạc nhiên.
Rồi cô xoay người đi, trước khi đi, cô áy náy nhìn thoáng qua My My mới rời khỏi.
Hoàng Mạnh nhìn bóng lưng Hà Ngân rời đi, trong lòng rất khó chịu, anh không biết vì sao hôm nay Hà Ngân đối xử với anh như vậy? Thế nhưng anh biết, trong này nhất định có hiểu lầm. Anh mở điện thoại di động lên, gọi cho trợ lý, sai anh ta điều tra chuyện sáng nay Hà Ngân gặp tai nạn xe.
Anh xử lý sơ vết thương, anh không thể để bà Hoàng biết chuyện anh bị thương bởi vì sẽ gây ra một vài phiền toái không cần thiết.
Buổi tối nhanh chóng đến, Hoàng Mạnh ôm My My ngồi trước bàn ăn dùng cơm. Bà Hoàng xách một túi đồ lớn trở về, nói: “Nhìn xem, những thứ này đều mua cho My My. Cháu trai ngoan của bà xem xem có thích không? Có rất nhiều món đồ chơi, đồ ăn, còn có cả áo quần.”
“Mẹ, những thứ này để người làm đi mua là được. Mẹ đi lại thêm mệt.” Hoàng Mạnh nói.
“Con biết gì chứ? Cái này gọi là tâm ý, huống chi, My My là cháu ruột của mẹ.” Bà Hoàng ôm My My trong tay Hoàng Mạnh, không cẩn thận đụng phải vết thương của Hoàng Mạnh, anh cau mày không nói, co giật nhẹ.
Bà Hoàng vội hỏi: “Sao vậy? Sao vậy? Có phải bị thương ở đâu không, hay là mẹ chọt trúng con?”
“Không sao, không sao.” Hoàng Mạnh nói qua loa lấy lệ. Bởi anh không thể để bà Hoàng biết chuyện anh bị thương, bằng không bà nhất định sẽ điều tra.
“Thật sao? Để mẹ xem thử.” Bà Hoàng không tin lời Hoàng Mạnh nói.
“Ây da, không sao thật mà.” Hoàng Mạnh lui lại, không cho bà nhích lại gần mình.
“Con đừng gạt mẹ. Nếu con không sao thì đáp lời mẹ làm gì?” Bà Hoàng không tin, nói.
Hoàng Mạnh lui về phía sau, bà Hoàng đang yên đang lành chợt ôm đầu nói: “Ôi! Đau đầu quá. Chóng mặt quá.”
Hoàng Mạnh vội tiến lên đỡ bà, hỏi: “Sao thế? Con nói mẹ đừng đi dạo phố mà mẹ không nghe?” Lúc này, bà Hoàng đột nhiên xốc áo của Hoàng Mạnh lên, lớp băng gạc trắng xóa hiện lên trước mặt bà.
“Sao vậy, sao con lại bị thương?” Bà Hoàng đau lòng nói. Bà sờ vết thương trên bụng Hoàng Mạnh, đau lòng hỏi: “Tốt nhất con hãy thành thực khai ra rốt cuộc là chuyện gì?”
“Mẹ còn truy hỏi con, con trai mẹ thấy việc nghĩa hăng hái làm không được sao?” Hoàng Mạnh nói qua loa.
“Thấy việc nghĩa hăng hái làm, con đó, đừng gạt mẹ.” Bà Hoàng vẫn không tin lời anh.
“Con gạt mẹ làm gì? Con của mẹ không thể thấy việc nghĩa hăng hái làm sao, con là thanh niên tốt đó!” Hoàng Mạnh cười nói, nhìn ánh mắt đau lòng của bà Hoàng, Hoàng Mạnh cũng có chút không đành lòng. Nhưng anh vẫn phải kiên trì nguyên tắc của mình, không thể nói cho bà biết chuyện về anh và Hà Ngân.
“Mẹ, con mệt, muốn đi ngủ. Có chuyện gì ngày mai hẵng nói.” Hoàng Mạnh vừa đi vừa nói chuyện.
“Haiz. Mẹ cho con lên lầu sao? Chuyện con bị thương còn chưa nói xong đó.” Bà Hoàng hét to: “Con đi mà không mang theo con của con sao?”
“Hôm nay nó ngủ với mẹ, có chuyện gì cũng đừng tìm con.” Hoàng Mạnh nói.
Bà Hoàng đứng tại chỗ nhìn tay mình, phía trên còn dính máu. Bà cảm giác Hoàng Mạnh mới bị thương, hơn nữa còn tự băng bó, kỹ thuật băng bó rất kém.
Bà xoay người lên phòng Hoàng Mạnh, gõ cửa! Giọng nói của Hoàng Mạnh truyền ra, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Mẹ băng bó vết thương lại cho con.” Bà Hoàng nói.
Hoàng Mạnh vừa nghe giọng bà Hoàng, chau mày nói: “Con không sao. Con đã băng bó kỹ, không cần băng bó lại.”
“Con đừng gạt mẹ. Con băng bó kỹ sao? Vì sao trên tay mẹ có máu? Hơn nữa mẹ chỉ đụng nhẹ một chút, ngoan, mở cửa để mẹ băng bó lại cho con, cho dù con không muốn nói cho mẹ biết ai làm con bị thương cũng được.” Bà Hoàng khuyên can.
Hoàng Mạnh mở cửa. Nhìn bà Hoàng đứng ở cửa, anh nói: “Mẹ đừng hỏi gì cả.” Bà Hoàng chân thành gật đầu, Hoàng Mạnh đón lấy khay đồ ăn của bà Hoàng, trên đó là một ít hoa quả tươi.
“Hòm thuốc của con đâu?” Bà Hoàng hỏi. Hoàng Mạnh chỉ chỉ chiếc tủ cạnh giường. Bà Hoàng đi đến lấy hòm thuốc.
Bà Hoàng chỉ chiếc giường, nói: “Nằm xuống đi.” Hoàng Mạnh nghe theo bà Hoàng.
Bà Hoàng vạch vết thương anh băng bó, nhìn vết rách hiển hiện trước mắt, bà đau lòng khóc. Hoàng Mạnh nói: “Khóc cái gì?”
“Con là kẻ ngốc sao? Sao lại khiến mình thê thảm như vậy.” Bà Hoàng đau lòng nói.
“Không phải chỉ là một vết thương thôi sao? Không nặng lắm.” Hoàng Mạnh an ủi nói. Anh biết bà Hoàng thương mình nên anh vốn không muốn bà bị tổn thương, nhưng sự việc không phát triển như anh muốn. Bà Hoàng lau nước mắt, băng bó vết thương cho anh. Dọn dẹp xong xuôi, bà Hoàng đứng lên, nói: “Hôm nay con ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói, nếu vết thương khó chịu, không thoải mái thì nhất định phải gọi mẹ. Ngày mai chúng ta đến bệnh viện băng bó lại.”
“Không cần đến bệnh viện. Không phải có bác sĩ gia đình sao? Để bác sĩ ấy băng bó là được.” Hoàng Mạnh bình thản nói.
“Được, được, con là bệnh nhân, nghe theo con hết, ngủ ngon nhé, mẹ đi xem My My.” Bà Hoàng nói rồi xoay người đi ra.
Hoàng Mạnh nhìn bóng lưng của bà Hoàng, cảm thấy rất áy náy! Bởi vì, anh phụ sự mong mỏi và tin tưởng của mẹ. Nhìn ánh mắt đau lòng của mẹ, trong lòng anh rất khó chịu.
Bà Hoàng đi ra khỏi phòng, nước mắt chảy xuống, đây là lần đầu tiên bà thấy Hoàng Mạnh bị thương. Bà ôm My My vào phòng, dỗ My My ngủ rồi để người giúp việc trông nó. Bà vào phòng sách, gọi quản gia hôm nay tới, hỏi: “Chuyện Hoàng Mạnh bị thương là thế nào?”
Quản gia cũng rất ngạc nhiên, hôm nay rõ ràng cậu chủ ở nhà, tại sao lại bị thương chứ. Ông nghi ngờ nói: “Tôi cũng không biết! Hôm nay cậu chủ vẫn luôn ở nhà chơi cùng cậu chủ nhỏ.”
“Thật ư?” Bà Hoàng không dám tin hỏi. Nếu cả ngày hôm nay không ra ngoài, vậy vết thương của Hoàng Mạnh đến từ đâu? Bà ý thức được Hoàng Mạnh lừa bà. Lại hỏi: “Vậy hôm nay có ai tới nhà của chúng ta không?”
Quản gia suy nghĩ một chút, nói: “Vâng, hôm nay có một cô gái đến. Thế nhưng tôi cũng không biết là con gái nhà ai.”
Bà Hoàng ngạc nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Ông chưa từng thấy cô gái kia sao?”
“Tôi chưa từng thấy.” Quản gia nói.
Bà Hoàng bất chợt nghĩ tới điều gì, mở ngăn kéo, lấy ra một tấm hình từ trong một quyển sách, đưa cho quản gia nhìn, nói: “Là cô gái trong tấm hình này?”
Quản gia chăm chú nhìn một chút rồi gật đầu nói: “Là cô ấy.” Bà Hoàng nhíu mày nói: “Cô ta là mẹ của My My.” Sau khi nghe được điều đó, quản gia rất ngạc nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook