Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn
Chương 155: Tạm biệt, hoàng mạnh (2)

“Hà Ngân, đừng mà, đừng…” Hoàng Mạnh nhìn thấy động tác của Hà Ngân liền muốn tiến lên kéo cô ấy lại.

“Anh mà tiến thêm bước nữa, em sẽ nhảy xuống.”

Câu nói ấy khiến Hoàng Mạnh phải dừng chân lại, đôi mắt luôn mang sự khôn ngoan nay bỗng trở nên điên cuồng: “Hà Ngân, có chuyện gì em xuống đây nói có được không.”

“Hoàng Mạnh, em thật sự đau khổ, nếu anh với Giang Việt Nhượt đã tình đầu ý hợp, còn em chỉ là một kẻ thay thế, thì em tình nguyện biến mất.”

“Không phải, Hà Ngân, em không phải.” Hoàng Mạnh một lần lại một lần lắc đầu,anh muốn tiến về phía trước nhưng lại sợ Hà Ngân nhảy xuống.

“Em yêu anh, nhưng mà điều đó rất đau khổ, những người thân thiết bên cạnh em, người thì mất tích, người thì hôn mê, em có tư cách gì để mà hạnh phúc đây.” Trong đầu Hà Ngân lúc này hiện lên hình ảnh những ngày mà cô và Hoàng Mạnh bên nhau, từng chút từng chút một, trong con mắt đong đầy nước mắt, người đi đường đã dần vây lại xung quanh, không ngừng mà khuyên nhủ cô, thế nhưng cô đều chẳng hề để ý, cuối cùng cô miễn cưỡng mỉm cười, cố giữ bộ dáng xinh đẹp nhất của mình, rồi nói: “Hoàng Mạnh, tạm biệt.”

Hà Ngân quay người nhảy xuống dòng sông cuồn cuộn bên dưới.

“Không……” Từ đằng sau truyền đến tiếng thét đau đớn đến xé lòng của Hoàng Mạnh.

Ngay lúc Hoàng Mạnh muốn nhảy xuống theo Hà Ngân, có người bên cạnh nhìn thấy nhanh chóng ra tay ngăn cản, một đám người đi đường vội xông lên giữ chặt Hoàng Mạnh đang vô cùng kích động, có người gọi cho 199, Jason nhận được tin tức cũng đến rất nhanh.

Một đám người vây quanh Hoàng Mạnh để phòng ngừa anh ta nhảy cầu, mà ánh mắt Hoàng Mạnh lại hoàn toàn trở nên vô hồn, ngơ ngác nhìn xuống mặt sông.

Hà Ngân chẳng hề lưu luyến mà rời đi, cũng mang theo cả linh hồn của Hoàng Mạnh.

Jason từ đằng xa đã có thể nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng ấy của Hoàng Mạnh, đôi mắt trong ngày thường tràn đầy kiêu ngạo và thông minh, giờ đây chỉ còn lại sự hoảng loạn, dường như lại có những giọt nước lấp lánh trong mắt anh ta, đây là tình yêu sao?

Trong lòng Jason có chút rung động, ai mà mà ngờ người đàn ông ngày thường luôn lạnh lùng như Hoàng Mạnh lại có một tình cảm sâu đậm đến vậy.

“Hoàng Mạnh.” Jason tách ra đám người ra, đi đến trước mặt Hoàng Mạnh.

Hoàng Mặt nhìn thấy Jason lại như thể nhìn thấy cái phao cứu sinh, anh vội nói: “Mau gọi đội cứu hộ đi tìm kiếm, nhanh, dùng mọi thế lực có thể để tìm kiếm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không tôi sẽ cho tất cả chôn cùng.”

Jason đã sớm gọi cho đội tìm kiếm cứu nạn, nhưng cũng biết giờ phút này Hoàng Mạnh đã mất hết lý trí, nói: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cần đợi tin tức là được, chẳng người Trung Quốc có câu ở hiền sẽ gặp lành hay sao?” Jason an ủi nói.

Nhưng sự an ủi của hắn ta cũng chẳng có tác dụng gì, Hoàng Mạnh vẫn cứ đau khổ ôm lấy đầu, trong đầu anh vang lên những lời nói của Hà Ngân trước khi cô nhảy xuống sông, cô ấy nói cô ấy rất đau khổ, trong mắt cô ấy chỉ còn lại sự tuyệt vọng, từ bao giờ cô ấy lại nản lòng đến mức phí hoài bản thân như thế.

Sau khi 199 đến, họ đã di tản hết những người vây quanh đó, trong lòng Hoàng Mạnh chất chứa sự dày vò trách móc bản thân, tại sao anh lại cảm thấy chuyện gì cũng có thế kéo dài, tại sao anh chưa bao giờ tâm sự với Hà Ngân, tại sao mọi thứ lại đi đến bước đường này.

“Jason, tôi muốn đi tìm cô ấy, khó khăn lắm tôi mới gặp được người con gái như cô ấy, nếu không có cô ấy, vậy thì tôi sống có nghĩa lý gì nữa.” Lúc này những người vây quanh Hoàng Mạnh đều đã tản hết, Hoàng Mạnh nói xong liền muốn xông đến chỗ lan can.

Jason nhanh tay kéo anh ta lại, đấm thật mạnh lên mặt anh ta.

“Cậu có tư cách quái gì mà đòi tự tử, có tác dụng sao? Không có Hà Ngân thì cậu không sống nổi, thế cậu nghĩ người dưới tay cậu không, những con người trung thành tận tâm với cậu sẽ chết mà chẳng có chỗ chôn thây, cậu đừng có quên, cậu đang gánh vác cả nhà họ Hoàng.” Jason giận dữ hét. Cú đánh của Jason mạnh đến mức khiến anh ngã nhào xuống đất, máu trào ra từ khóe miệng.

Jason là người thừa kế của một gia tộc lớn, từ nhỏ đã bị giáo dục rằng phải làm tất cả mọi thứ vì gia tộc, đặt gia tộc lên hàng đầu, còn những thứ như đàn bà hay tình yêu thì chỉ cần có gia tộc thì sẽ có tất cả.

Thế nên thấy Hoàng Mạnh mất lý trí muốn tự tự vì một người phụ nữ, hắn vô cùng tức giận, thứ quan trọng nhất của một thằng đàn ông là trách nhiệm, mà những thứ Hoàng Mạnh cần gánh vác lại rất là nhiều.

Dù bị đánh ngã xuống đất thì Hoàng Mạnh cũng không thèm bò dậy, nghe những lời của Jason, anh vô cùng tức giận mà đấm xuống đất, mặt đất lại vốn không bằng phẳng nên rất nhanh trên tay anh đã chảy máu, nhưng nỗi đau da thịt ấy sao bằng được một phần vạn nỗi đau trong thâm tâm anh.

“Vậy thì tôi phải làm sao đây?” Lúc này Hoàng Mạnh đã gần như không tỉnh táo nữa, anh tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi, hoang mang không biết phải làm gì, đầu óc anh trống rỗng, chẳng còn chút lý trí nào.

Jason hơi cúi người, dùng tay phải túm áo của Hoàng Mạnh lên, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào cặp mắt đen tràn đầy tuyệt vọng mà nói rằng: “Thế cục ở Mỹ bây giờ đã gần đến kết thúc, nhưng càng là vào lúc này thì càng phải tập trung hơn, cậu đừng quên, nếu cậu thất bại thì dù có trốn về thành phố Nhiễu cũng để làm gì chứ, đừng quên thân phận của Cố Niêm, một kẻ kinh doanh như cậu thì làm gì được chứ?” Mặc dù Jason ở Mỹ nhưng vì Củng Nhân nên hắn ta vẫn thầm theo dõi tình hình ở thành phố Nhiễu, vì thế cũng hiểu được đại khái cục diện ở đó: “Điều quan trọng nhất là bây giờ cậu phải tỉnh táo đợi tin tức của đội tìm kiếm

cứu hộ, chứ giờ nhảy xuống ngoại trừ mất mạng ra thì chẳng có tác dụng gì.”

Jason nói xong liền hất mạnh Hoàng Mạnh ra: “Nếu giờ cậu còn muốn nhảy thì tôi sẽ không thèm cản nữa.” Jason cúi đầu nhìn Hoàng Mạnh, nói xong liền thản nhiên rời đi, bây giờ người nhà họ Giang mà nhận được tin này thì chắc chắn sẽ có hành động gì đó.

Nhân lúc mày yếu thì cho mày chết luôn, trong cái xã hội thực tế này thì lòng đồng tình vốn chẳng tồn tại.

Hoàng Mạnh ngồi dưới đất nhìn Jason rời đi, vài giây sau anh ta liền chẳng hề suy nghĩ nhấc người dậy nhảy ùm xuống sông.

Giờ đây trong mắt Hoàng Mạnh, cái gì mà nhà họ Hoàng, nhà họ Giang, thế cục quái gì đó đều chẳng quan trọng, người con gái mà anh yêu mang theo trong mình đứa con của họ nhảy xuống sông, bảo anh phải ngồi im đợi tin tức thế nào đây.

Anh không làm được, không thể nào, dù cho anh biết lời của Jason rất có lý, nhưng anh vốn đâu phải máy móc, làm sao có thể đem mọi thứ mà biến thành lợi ích được, nên anh chỉ có thể nghe theo tiếng lòng của mình.

Jason nghe thấy có người hét toáng lên, vừa quay người liền nhìn thấy bóng dáng nhảy xuống sông của Hoàng Mạnh.

“Hoàng Mạnh…..” Jason vội chạy đến bên thành cầu, chỉ nhìn thấy vòng xoáy nổi lên trên mặt nước.

“Cứu người, mau cứu người.” Jason đứng trên cầu hét to với đội cứu hộ, nhưng họ lại không hề nghe thấy, nên hắn vội lấy điện thoại gọi ngay cho đội trưởng đội cứu hộ.

Tên khốn này, bản thân cũng đã nói rõ cái lợi cái hại cho anh ta rồi, ấy thế mà còn làm thế này, chỉ là một người phụ nữ thôi, với điều kiện của Hoàng Mạnh thì sợ gì không tìm được người phụ nữ mặt xinh dáng đẹp, có học thức, gia đình giàu có hơn Hà Ngân, có đáng không cơ chứ? Jason chẳng tài nào hiểu nổi.

Jason ngồi phịch xuống dựa vào thành cầu, hắn ta rút ra điếu thuốc, rồi mãi lại chẳng bật được cái bật lửa, bàn tay hắn đang run rẩy, hắn thật sự không nghĩ rằng Hoàng Mạnh sẽ làm đến tận bước này, trái tim Jason đập rất nhanh, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn không dám tưởng tượng nếu Hoàng Mạnh xảy ra chuyện gì thì cục diện ở cái nước Mỹ này sẽ biến thành thế nào nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương