Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn
Chương 137: Đánh cờ (1)

Hoàng Mạnh yên lặng nghe người ở đầu bên kia điện thoại đang nói gì đó, hôm nay Hà Ngân đi gặp Mạnh Biên, hai người dường như nói chuyện rất lâu, Hoàng Mạnh thực sự không nghĩ quá nhiều, dù sao thì Hà Ngân cũng có rất nhiều vấn đề và sự nghi hoặc đến hỏi cái người tự nhận là cậu này xét về tình thì vẫn có thể tha thứ được.

Hoàng Mạnh đứng ở trong phòng làm việc trong tòa cao ốc, thông qua cửa số sát sàn nhìn xuống bên dưới, anh không bật đèn, chỉ có đầu thuốc lá khi sáng khi tắt, bóng tối chiếm đoạt lấy anh, giống như thế cục bây giờ ở thành phó Nhiễu vậy, có vô số người muốn dẫm đạp lên đống đổ nát của nhà họ Hoàng để bước lên một vị trí cao hơn.

Nhà họ Phan và nhà họ Mạnh hợp tác, Mạnh Biên đột nhiên lại chuyển hướng sang nhà họ Phan, bà Phan rốt cuộc có thể phát huy được tác dụng gì trong chuyện này chứ? Còn nữa, lúc Mạnh Biên đi Bắc Kinh rốt cuộc đã điều tra được chuyện gì.

Rất nhiều điều bí ẩn, Hoàng Mạnh có nghĩ thế nào cũng không lí giải nổi, hình như Phan Vân Lam chính là một thời cơ, để tất cả những con thú vật ở trong chỗ tối đều lộ ra răng nanh hung ác tàn nhẫn.

Có một tập tài liệu về công trình bất động sản đang đặt ở trên bàn, ngày mai cái tòa cao ốc này sẽ được bắt đầu phiên giao dịch, anh phải đi cắt băng khánh thành.

Đây là một công trình rất lớn, khu vực đắc địa, hơn nữa còn gắng hết sức để làm nên một khu nhà hạng nhất cho người giàu, nhà họ Hoàng đã đầu tư rất nhều tiền bạc vào dự án này, có thể nói nếu như tòa cao ốc này xảy ra chuyện gì, vậy thì nhà họ Hoàng sẽ phải chịu thiệt hại nghiêm trọng, nếu như, họ muốn cả nhà họ Hoàng phải sụp đổ, nhất định sẽ bắt đầu từ chỗ này.

Hoàng Mạnh chau mày, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.

Màn đêm đen như mực, có thể che giấu tất cả dục vọng.

Giang Việt Nhượt vừa tắm xong, thuận tay lấy một điếu thuốc, vừa mới hít một hơi, liền bị Củng Nhân giật lấy: “ Đừng hút thuốc nữa.”

Giang Việt Nhượt ôm lấy Củng Nhân, cọ cọ lên người cô ta, hệt như một con mèo khôn ngoan vậy, nhưng con mèo sẽ không thể có dã tâm như cô ta.

“ Củng Nhân, tớ luôn cảm thấy trong lòng có điều gì đó âm ỷ không yên vậy.” Giang Việt Nhượt nói, không biết là vì sao, luôn cảm thấy sự việc sẽ không thể thuận lợi như vậy được.

Củng Nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô ta nói: “ Mọi chuyện đã lo liệu xong hết rồi, cậu yên tâm đi, Hoàng Mạnh có lợi hại thế nào cũng không thể chạy thoát được.”

Giang Việt Nhượt cố gắng nhớ lại cái dáng vẻ của Hoàng Mạnh trong thời gian còn hợp tác với nhau, đầu óc thông minh, suy nghĩ tỉ mỉ, thiết lập thế lực ở Mĩ không phải là một chuyện dễ dàng, thế nhưng Hoàng Mạnh lại làm được, hơn nữa thế lực ở Mĩ còn vô cùng lớn mạnh, nếu như không phải Hoàng Mạnh không thể quay về Mĩ, giao hết mọi chuyện ở đó cho Mike xử lí, nói không chừng cô vẫn sẽ không thể mua chuộc được đám người đó.

“ Không biết vì sao, trong lòng cứ luôn lo sợ bất an.” Giang Việt Nhượt che ngực, vết thương ở đây giống như bị thứ gì đó đè ép lên vậy, khiến cho con người ta thấy khó thở.

Củng Nhân tiếp tục vỗ về trấn an cô ta, ngoài trời vẫn là mây đen dày đặc, mưa rơi tí tách tí tách.

“ Có thể là do trời mưa thôi.” Củng Nhân thuận miệng nói, kể cả trong lòng cô cũng đang có sự thấp thỏm bất an như vậy.

Thế nhưng nói như vậy để tự an ủi bản thân, điều này không có khả năng xảy ra, tất cả kế hoạch đã vô cùng tỉ mỉ kĩ càng như vậy rồi, mặc cho sức mạnh của Hoàng Mạnh có lớn thế nào, cũng không thể nào hô mưa gọi gió, trên thế gian này kiểu gì cũng sẽ có tình cảnh mà sức lực của anh ta không thể làm gì được.

Ngày hôm sau là ngày ít nắng, Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân vẫn đang ngủ, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi liền vội vàng rời đi, hôm nay có thể là một ngày trọng đại.

Hà Ngân không hề mở mắt ra, dạo gần đây Hà Ngân mang thai rồi, lúc nào cũng là bộ dạng ham ngủ như vậy.

Nghĩ đến sau này khi đứa bé này được sinh ra, mặt Hoàng Mạnh cong lại, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc, chỉ cần Hà Ngân ở bên anh, thì những thứ khác chẳng là gì cả, cho dù giữa bọn họ có hiểu lầm và ngăn cách lớn thế nào đi chăng nữa, thì anh tin là thời gian sẽ xoa dịu đi hết.

Hoàng Mạnh vội vàng sửa soạn một chút rồi rời đi luôn, mà Hà Ngân cũng trong giây phút Hoàng Mạnh ra khỏi cửa, mở mắt ra, trong đó là vô vàn sự lạnh nhạt và thờ ơ.

Nghi thức cắt băng khánh thành sẽ diễn ra vào khoảng 10 giờ sáng, mà bây giờ cùng lắm cũng chỉ là 7 giờ.

Hoàng Mạnh nhìn đồng hồ ở trên cổ tay một cái, nhìn thấy có một chiếc xe đang bám theo mình ở trong kính chiếu hậu.

Đối mặt với muôn vàn sóng gió, Hoàng Mạnh tuyệt đối sẽ không lùi lại nửa bước.

“ Cắt đuôi bọn họ.” Hoàng Mạnh nói với tài xế.

Lúc nay bọn họ chính là đang đi về phía công ty, vẫn chưa phải là giờ cao điểm của buổi sáng, cho nên xe cộ trên đường vẫn chưa quá đông đúc.

Tài xế của Hoàng Mạnh là người đã làm cho nhà họ Hoàng từ rất lâu rồi, kĩ năng lái xe rất tốt, hơn nữa còn trung thành ngay thẳng, tất cả mọi người đều có được sự che chở của nhà họ Hoàng, cho nên không thể nào có chuyện phản bội.

Tài xế lạng lách ở trên đường, cuối cùng lợi dụng lúc xe cộ đông đúc ở một chỗ ngoặt đã cắt đuôi được chiếc xe đang bám theo ở phía sau.

Người bám theo phía sau vô cùng căng thẳng, không ngờ được người tài xế này lại lợi hại như vậy, bản thân chẳng qua là mới rối bời một chút mà thôi.

Nhìn theo hướng đó, chắc là hướng đến công ty nhà họ Hoàng rồi, hơn nữa cho dù tài xế có vòng vèo như thế nào, thì điểm đên cuối cùng cũng sẽ không thay đổi.

Người theo dõi thực sự không muốn chọc tức tâm trạng của ông chủ mình, thế là lặng lẽ lái xe về phía tòa cao ốc đồ sồ của tập đoàn nhà họ Hoàng, bởi vì đi lòng vòng nên đã làm lỡ mất một chút thời gian, cho nên lúc đến bãi đỗ xe, quả nhiên liền nhìn thấy xe của Hoàng Mạnh, người theo dõi không ngừng cười thầm vì sự khôn lỏi của bản thân, rút điện thoại ra gọi điện thoại báo cáo tình hình cho ông chủ của mình nói: “ Hoàng Mạnh đã vào công ty rồi.”

“ Cậu chắc chứ?” Người ở đầu bên kia chậm chạp nói.

Người theo dõi do dự trong giây lát, theo đó nhìn về phía chiếc xe một cái, cắn răng, quả quyết nói: “ Cực kì chắc chắn, tận mắt tôi nhìn thấy hắn vào công ty.”

Nghe ra giọng điệu của người ở đầu bên kia vui mừng không ít: “ Được rồi, tôi biết rồi, cậu tiếp tục trông chừng ở cổng lớn đi.”

Người theo dõi lập tức trả lời: “ Vâng, thưa ông chủ.”

Giang Việt Nhượt nghe thấy tin tức này cô ta thấy yên tâm hơn vài phần, thế nhưng vẫn không thể yên tâm được, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm, nhưng lại không thể nói ra đó là gì.

Nhớ lại những lời thề son sắt của người mà mình đã phái qua đó, Giang Việt Nhượt buộc bản thân không cần phải nghĩ nhiều nữa.

Hoàng Mạnh ở trong xe, nghe đàn em báo cáo tình hình: “ Người theo dõi đã nhìn thấy xe rồi, chắc chắn sẽ nói với người đứng sau rằng đã nhìn thấy ngài ở trong công ty.”

“ Rất tốt.” Có người, chính là sẽ chết trong tay của tên khôn lỏi.

Hoàng Mạnh cúp máy, lái một chiếc xe không đáng giá chút nào chạy trên đường.

Thủ thuật che mắt của sáng hôm nay chẳng qua chỉ hoàn thành một bước nhỏ, kịch hay thật sự chỉ mới vừa bắt đầu thôi.

Hoàng Mạnh lái xe lòng vòng, cuối cùng cũng đến một ngôi làng nhỏ.

Đẩy cái cánh cửa tương đối lụp xụp ra, Hoàng Mạnh nhìn thây một đôi vợ chồng đang ngồi ăn cơm ở sân.

Hai người nhìn thấy Hoàng Mạnh, lập tức cảnh giác, ngay sau đó liền đứng lên, đối với người đàn ông này, bọn họ đương nhiên là biết.

“ Hoàng tổng có chuyện gì sao?” Người đàn ông mở miệng nói, ra hiệu cho người phụ nữ trở về phòng.

“ Bọn họ có thể tìm anh, tôi thì không thể sao?” Hoàng Mạnh khẽ cười, đánh giá xung quanh căn phòng này một chút, đi đến trước mặt người đàn ông.

Vứt cái túi xách ở trong tay đến trước mặt hắn.

Khóa kéo của túi dường như không tốt lắm, bị Hoàng Mạnh vứt như vậy, rất nhanh liền bung ra, bên trong có rất nhiều xấp tiền màu đỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương