Tổng Giám Đốc Phu Nhân Phải Là Em!
-
Chương 8: Lãnh thiên phong gặp tai nạn xe
Vội vàng chạy nhanh tới phía trước , không ngại giày cao gót. Chạy tới khi phía trước là một cánh cửa trắng , ở trên có biển tên '' Cấp cứu '' chớp chớp đỏ lòe. Đôi mắt đen sốt ruột đầy lo lắng nhìn hai bên ghế chờ , một dáng người đang ngồi , có vẻ bất lực dùng tay ôm đầu , nhưng cánh tay mật ông kia lại có vài vết máu đỏ tươi có vẻ hơi ươn ướt.
Khóe mắt Lãnh Thiên Nguyệt tự nhiên lại ươn ướt , đỏ hồng , nhanh chóng chạy chạy chỗ đó '' Lãnh Dạ ca ! ''
Người được gọi là Lãnh Dạ ngước đầu lên nhìn Lãnh Thiên Nguyệt , vốn khuôn mặt đang buồn bực thì nhếch lên một tia vui mừng.
[ Lãnh Dạ : Cháu ruột của Lãnh lão tức anh họ của ba người Lãnh Thiên Nguyệt nhưng lại là bạn thân nhất của Lãnh Nhất Phong . Vốn là Tổng giám đốc ở chi nhánh Lãnh thị ở Mỹ nhưng lâu lâu cũng về Trung Quốc . Tính cách của anh ta khá giống Lãnh Nhất Thiên nhưng khác là hơi bị lười biếng ]
'' Thiên Phong , Thiên Phong sao rồi ? '' Lãnh Thiên Nguyệt hấp tấp hỏi , hồi nãy đang ngồi cũng Mặc Kỳ Thiên thì nhận được cuộc gọi từ Lãnh Dạ nói Lãnh Thiên Phong bị tai nạn xe , sau đó cô liền bắt taxi chạy đến đây , cũng không rõ tại sao Lãnh Dạ lại biết và ở Trung Quốc chứ?!
Lãnh Dạ dùng tay không dính máu ở lòng bàn tay vuốt lưng trấn an '' Không sao , Thiên Phong không sao a! '' Anh biết cô em gái trước mặt này rất thương yêu Lãnh Thiên Phong , có thể nhìn cái tên của hai người để đoán được mối quan hệ ấy!
Lãnh Thiên Nguyệt không biết tại sao khi nghe Lãnh Dạ nói vậy tâm liền hạ xuống , bình tĩnh quay trở lại liền nhìn tay dính máu của Lãnh Dạ '' Lãnh Dạ , anh đi rửa tay đi , em ở đây canh chờ cha me cùng anh cả! ''
Lãnh Dạ nhìn tay mình rồi cũng gật đầu nhan chóng đi tìm WC. Lãnh Dạ vừa đi thì Lãnh lão cùng phu nhân của mình còn có Lãnh Nhất Phong tới. Lãnh Thiên Nguyệt kìm nén sự bi thương của mình lại an ủi Lãnh phu nhân vài câu quay sang hỏi Lãnh lão về việc Lãnh Dạ về nước nhưng Lãnh lão cũng chỉ lắc đầu.
Ngồi chờ được một lúc thì đèn cấp cứu tắt đi , bác sĩ đi ra ngoài , mấy người họ Lãnh bu lại hỏi , bác sĩ chỉ đẩy kính nhẹ giọng an ủi '' Nhị thiếu gia không có việc gì , Lãnh lão cùng phu nhân đừng lo lắng , bất quá chỉ gãy một cái chân , bị thương ở hai tay , sươn sườn bị tổn thương khá nặng , thêm vài vết thương con , nhưng suy ra lý thuyết mà nói Nhị thiếu gia quả thật may mắn gặp người thường chưa chắc ổn như thế nha! ''
Cả đám người Lãnh gia thờ dài một hơi , hên hên hên a!
Bác sĩ đảo mắt rồi nói tiếp '' Nhị thiếu gia lát nữa sẽ được chuyển vào phòng bệnh VIP , Lãnh lão cùng phu nhân theo tôi , Đại thiếu gia cùng Tiểu thư xin đi theo cô y tá , Lãnh Dạ thiếu gia có thể đi theo các y tá để xem phòng bệnh của Nhị thiều gia ''
Bác sĩ phân phó xong thì lắc mình rời đi , Lãnh lão an ủi Lãnh phu nhân rồi đi theo bác sĩ , Lãnh Nhất Thiên cùng Lãnh Thiên Nguyệt đi theo y tá để đóng tiền viện phí , Lãnh Dạ cũng vậy.
Sau khi xong chuyện , Lãnh Thiên Nguyệt an ủi Lãnh phu nhân vài câu rồi khuyên bà về nghỉ ngơi một lát đem đồ dùng vào cho mọi người ở đây.
Lãnh phu nhân vừa nghe có sức khỏe mới lo được cho Lãnh Thiên Phong lập tức đi về ngay.
Quay lại về phòng bệnh Lãnh Thiên Phong , trong phòng chỉ còn lại ba người Lãnh Nhất Thiên , Lãnh Dạ cùng cô , Lãnh Thiên Phong coi như không tính.
Lúc này Lãnh Dạ vừa mới thay đồ đi ra , Lãnh Thiên Phong ngồi ở ghế so pha nhìn ra cửa sổ nhíu mày suy nghĩ , Lãnh Thiên Nguyệt vắt khăn rồi chậm chậm lên trán của Lãnh Thiên Phong. Khóe mắt đọng lại một giọt pha lê trong suốt.
Lãnh Nhất Thiên coi như bay vào thế giới riêng của mình rồi nên không biết gì , Lãnh Dạ nhíu mày rồi đi lại cạnh Lãnh Thiên Nguyệt , ôn nhu vuốt tóc cô khẽ nói '' Nguyệt nhi , Thiên Phong không sao ''
Lãnh Thiên Nguyệt gật đầu nhẹ rồi như chợt nhớ cái gì quay sang nhìn Lãnh Dạ '' Lãnh Dạ ca? Sao lại về đây? Còn trùng hợp gặp được Thiên Phong? ''
Lãnh Dạ từ từ nói '' Nhớ Nguyệt nhi quá nên muốn về đây , lúc đó anh thấy khát nước nên vào tiệm cà phê cần đó uống một ly , ngồi ở lầu 2 nên nhìn rất rõ phía dưới , vì thấy tập trung một đám đông nên tò mò ra xem , ai ngờ ... '' Nói tới đây Lãnh Dạ khẽ cụp mi.
Lãnh Thiên Nguyệt nhếch môi nắm lấy bàn tay to lớn của Lãnh Dạ nói '' Ca , kì này Thiên Phong nợ anh một món nợ đấy ! ''
Lãnh Dạ lập tức cười ồ lên rồi bẹo cái má trắng nõn của Lãnh Thiên Nguyệt thì điện thoại reo lên , Lãnh Dạ gật đầu ý bảo ra ngoài nghe điện thoại.
Khoảng 15 phút , Lãnh Dạ trở lại với một khuôn mặt có thể nói là đen thui. Lãnh Thiên Nguyệt nhíu mày hỏi '' Lãnh Dạ ca? ''
'' Bạn anh làm cảnh sát gọi nói chiếc Lamborghimi bảng số xe ***** bị ai đó sửa lại khi nhấn thắng sẽ bị tăng tốc và ngược lại ''
Lãnh Thiên Nguyệt giật mình chẳng phải đó là xe của mình sao? Định nói thì Lãnh Nhất Thiên giọng âm trầm vang lên '' Xe đó của Nguyệt Nguyệt , khẳng định là nhắm vào Nguyệt Nguyệt , chẳng may Thiên Phong lấy xe đi thay vì Nguyệt Nguyệt ''
Khóe mắt Lãnh Thiên Nguyệt tự nhiên lại ươn ướt , đỏ hồng , nhanh chóng chạy chạy chỗ đó '' Lãnh Dạ ca ! ''
Người được gọi là Lãnh Dạ ngước đầu lên nhìn Lãnh Thiên Nguyệt , vốn khuôn mặt đang buồn bực thì nhếch lên một tia vui mừng.
[ Lãnh Dạ : Cháu ruột của Lãnh lão tức anh họ của ba người Lãnh Thiên Nguyệt nhưng lại là bạn thân nhất của Lãnh Nhất Phong . Vốn là Tổng giám đốc ở chi nhánh Lãnh thị ở Mỹ nhưng lâu lâu cũng về Trung Quốc . Tính cách của anh ta khá giống Lãnh Nhất Thiên nhưng khác là hơi bị lười biếng ]
'' Thiên Phong , Thiên Phong sao rồi ? '' Lãnh Thiên Nguyệt hấp tấp hỏi , hồi nãy đang ngồi cũng Mặc Kỳ Thiên thì nhận được cuộc gọi từ Lãnh Dạ nói Lãnh Thiên Phong bị tai nạn xe , sau đó cô liền bắt taxi chạy đến đây , cũng không rõ tại sao Lãnh Dạ lại biết và ở Trung Quốc chứ?!
Lãnh Dạ dùng tay không dính máu ở lòng bàn tay vuốt lưng trấn an '' Không sao , Thiên Phong không sao a! '' Anh biết cô em gái trước mặt này rất thương yêu Lãnh Thiên Phong , có thể nhìn cái tên của hai người để đoán được mối quan hệ ấy!
Lãnh Thiên Nguyệt không biết tại sao khi nghe Lãnh Dạ nói vậy tâm liền hạ xuống , bình tĩnh quay trở lại liền nhìn tay dính máu của Lãnh Dạ '' Lãnh Dạ , anh đi rửa tay đi , em ở đây canh chờ cha me cùng anh cả! ''
Lãnh Dạ nhìn tay mình rồi cũng gật đầu nhan chóng đi tìm WC. Lãnh Dạ vừa đi thì Lãnh lão cùng phu nhân của mình còn có Lãnh Nhất Phong tới. Lãnh Thiên Nguyệt kìm nén sự bi thương của mình lại an ủi Lãnh phu nhân vài câu quay sang hỏi Lãnh lão về việc Lãnh Dạ về nước nhưng Lãnh lão cũng chỉ lắc đầu.
Ngồi chờ được một lúc thì đèn cấp cứu tắt đi , bác sĩ đi ra ngoài , mấy người họ Lãnh bu lại hỏi , bác sĩ chỉ đẩy kính nhẹ giọng an ủi '' Nhị thiếu gia không có việc gì , Lãnh lão cùng phu nhân đừng lo lắng , bất quá chỉ gãy một cái chân , bị thương ở hai tay , sươn sườn bị tổn thương khá nặng , thêm vài vết thương con , nhưng suy ra lý thuyết mà nói Nhị thiếu gia quả thật may mắn gặp người thường chưa chắc ổn như thế nha! ''
Cả đám người Lãnh gia thờ dài một hơi , hên hên hên a!
Bác sĩ đảo mắt rồi nói tiếp '' Nhị thiếu gia lát nữa sẽ được chuyển vào phòng bệnh VIP , Lãnh lão cùng phu nhân theo tôi , Đại thiếu gia cùng Tiểu thư xin đi theo cô y tá , Lãnh Dạ thiếu gia có thể đi theo các y tá để xem phòng bệnh của Nhị thiều gia ''
Bác sĩ phân phó xong thì lắc mình rời đi , Lãnh lão an ủi Lãnh phu nhân rồi đi theo bác sĩ , Lãnh Nhất Thiên cùng Lãnh Thiên Nguyệt đi theo y tá để đóng tiền viện phí , Lãnh Dạ cũng vậy.
Sau khi xong chuyện , Lãnh Thiên Nguyệt an ủi Lãnh phu nhân vài câu rồi khuyên bà về nghỉ ngơi một lát đem đồ dùng vào cho mọi người ở đây.
Lãnh phu nhân vừa nghe có sức khỏe mới lo được cho Lãnh Thiên Phong lập tức đi về ngay.
Quay lại về phòng bệnh Lãnh Thiên Phong , trong phòng chỉ còn lại ba người Lãnh Nhất Thiên , Lãnh Dạ cùng cô , Lãnh Thiên Phong coi như không tính.
Lúc này Lãnh Dạ vừa mới thay đồ đi ra , Lãnh Thiên Phong ngồi ở ghế so pha nhìn ra cửa sổ nhíu mày suy nghĩ , Lãnh Thiên Nguyệt vắt khăn rồi chậm chậm lên trán của Lãnh Thiên Phong. Khóe mắt đọng lại một giọt pha lê trong suốt.
Lãnh Nhất Thiên coi như bay vào thế giới riêng của mình rồi nên không biết gì , Lãnh Dạ nhíu mày rồi đi lại cạnh Lãnh Thiên Nguyệt , ôn nhu vuốt tóc cô khẽ nói '' Nguyệt nhi , Thiên Phong không sao ''
Lãnh Thiên Nguyệt gật đầu nhẹ rồi như chợt nhớ cái gì quay sang nhìn Lãnh Dạ '' Lãnh Dạ ca? Sao lại về đây? Còn trùng hợp gặp được Thiên Phong? ''
Lãnh Dạ từ từ nói '' Nhớ Nguyệt nhi quá nên muốn về đây , lúc đó anh thấy khát nước nên vào tiệm cà phê cần đó uống một ly , ngồi ở lầu 2 nên nhìn rất rõ phía dưới , vì thấy tập trung một đám đông nên tò mò ra xem , ai ngờ ... '' Nói tới đây Lãnh Dạ khẽ cụp mi.
Lãnh Thiên Nguyệt nhếch môi nắm lấy bàn tay to lớn của Lãnh Dạ nói '' Ca , kì này Thiên Phong nợ anh một món nợ đấy ! ''
Lãnh Dạ lập tức cười ồ lên rồi bẹo cái má trắng nõn của Lãnh Thiên Nguyệt thì điện thoại reo lên , Lãnh Dạ gật đầu ý bảo ra ngoài nghe điện thoại.
Khoảng 15 phút , Lãnh Dạ trở lại với một khuôn mặt có thể nói là đen thui. Lãnh Thiên Nguyệt nhíu mày hỏi '' Lãnh Dạ ca? ''
'' Bạn anh làm cảnh sát gọi nói chiếc Lamborghimi bảng số xe ***** bị ai đó sửa lại khi nhấn thắng sẽ bị tăng tốc và ngược lại ''
Lãnh Thiên Nguyệt giật mình chẳng phải đó là xe của mình sao? Định nói thì Lãnh Nhất Thiên giọng âm trầm vang lên '' Xe đó của Nguyệt Nguyệt , khẳng định là nhắm vào Nguyệt Nguyệt , chẳng may Thiên Phong lấy xe đi thay vì Nguyệt Nguyệt ''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook