CHƯƠNG 18: Chạm mặt.
A Báo đem hồ sơ của Vũ Thanh An sửa đổi địa chỉ thường trú, nhìn dòng chữ hộ khẩu có chút không biết làm sao.

"Ngài Ngụy, địa chỉ hộ khẩu của cậu ấy vẫn là ở cô nhi viện Lâm Đồng, cái này có cần sửa không?" Qua điện thoại A Báo hỏi.

"Không cần, đợi sau này sẽ tính sau, trước cứ như vậy đi." Ngụy Âu Dương đem tai nghe thông minh đeo vào, đứng dậy đi tới quầy bar mini ở góc phòng.

Hiện tại Vũ Thanh An đã chuyển đến chỗ hắn, hồ sơ lưu trữ ở trường cũng không thể cứ để là địa chỉ liên hệ cùng thường trú là căn hộ thuê cũ kia được.

Sau này nếu như ở trường học có thư từ gì gửi đến, hắn sẽ trực tiếp nhận rồi thông báo cho người kia.

"Cảm ơn." A Báo nhìn thầy giáo trung niên một cái, dứt khoát xoay người bước ra ngoài.
Thầy giáo ở bên trong bị doạ thấy hắn rời đi rồi rốt cục mới dám thở mạnh.

Lúc mới đầu nam tử này đến, mở cửa ra liền nghĩ có phải đã đắc tội ai nên mới thuê người xử lý mình không.

Nhìn hắn bộ dáng như con gấu, ánh mắt lạnh như băng nói muốn thay đổi hồ sơ của học sinh Vũ Thanh An cũng đủ thấy hãi rồi.

Ông biết học sinh kia, là một thanh niên trẻ thành tích học lại rất tốt, nhưng một đứa trẻ từ cô nhi viện thế nào đã thành một thiếu gia rồi? Có cả vệ sĩ đi theo đến trường luôn a.

A Báo đem cửa đóng lại, dựa theo đúng trí nhớ tìm lại đường lên sân thượng.

Xác định không có ai rồi, hắn mới bắt đầu đem chuyện kể lại.


Ngụy Âu Dương ở đầu bên kia đang rót rượu, nghe A Báo nói động tác liền dừng một chút, trong đáy mắt hơi trầm xuống, ở trên khóe môi hơi nhếch lên nhàn nhạt cười, "Được rồi".

Cúp máy, người đàn ông thong thả cầm cốc rượu đi đến cửa sổ lớn, đưa lên môi nhấp một ngụm, đôi mắt xanh híp híp lại tỏ vẻ thích ý.
Hạ Dịch Phong, hắn nhớ được cái tên này...
"Hiện tại vẫn còn ý nghĩ muốn đoạt người của tôi sao?" Lắc lắc cốc rượu trong tay, chất lỏng màu hổ phách hòa lẫn với đá viên, ở dưới ánh nắng phát ra lệ quang chói mắt.
Trải qua một hồi, quanh đi quẩn lại nhảy ra một người vẫn là Hạ Dịch Phong năm đó dường như đã đốt hết kiên nhẫn của Ngụy Âu Dương.

Năm đó hắn tốn quá nhiều tâm tư vào người nọ, thế nhưng Hạ Dịch Phong vẫn có thể xen vào, hiện tại quả nhiên vẫn là anh.
Tạ Như Linh ở bên ngoài sửa lại lịch trình của Tổng giám đốc, đột nhiên ở trong vòng vang lên tiếng vỡ rất lớn cùng với vài tiếng loảng xoảng khác.

Nhìn người mới ở đối diện đưa ánh mắt khiếp sợ hướng phía mình, nàng cúi đầu tiếp tục gạch gạch vài cái ở trên sơ đồ, nói, "Bình tĩnh đi, đợi 15 phút nữa cô hãy vào dọn dẹp".
_____
"Vũ Thanh An, nói cho thầy xem như thế nào em mới vào lại leo cao được như vậy?" Hạ Dịch Phong đem đống sách vở để lên cao, xoay người đưa tay tùy tiện xoa cái đầu hơi xù của thanh niên.
Bình thường Vũ Thanh An ở trường học đều diện đồng phục bình thường, tóc cũng không có dùng keo chuốt bóng lộn như mấy nam sinh khác, lộ ra cái đầu hơi xù với vài lọn xoăn nhẹ mềm mại.

Thi thoảng Hạ Dịch Phong vào lúc tan học hay ở thời điểm ít người sẽ làm động tác xoa đầu cậu, cố ý làm cho mái tóc kia xù lên.
"Mau lớn nhanh một chút, em thật nhỏ."
Vũ Thanh An bất mãn mà bĩu môi, giơ tay vuốt mái tóc xù lên xuống, trực tiếp bỏ qua câu anh vừa nói, "Em cũng không biết làm thế nào? Chính là lúc phỏng vắn có Ngụy tổng ở đó, nói một hồi ngài ấy mới bảo em lên văn phòng".
"Em và Ngụy Âu Dương không có phát sinh chuyện gì sao?" Hạ Dịch Phong hỏi cậu.
Vũ Thanh An ở trong lòng trợn mắt nói dối, "Phát sinh chuyện gì là sao chứ, em không thấy có a..."
Hạ Dịch Phong sao mà có thể không hiểu cậu, anh ít nhất cũng từng dạy học, thấy cậu biểu hiện luống cuống trong đáy mắt, khó tin nhiều phần trong đó là sự thực.

Thế nhưng đến đây khó có thể hỏi thêm được nữa, Vũ Thanh An quả thực rất thông minh, tuy là có chút tùy tiện, khả năng suy diễn cùng quan sát lại rất nhạy bén.


Hiện tại nếu như anh hỏi thêm, chắc chắn cậu sẽ nghi ngờ.
Thế nhưng anh rất không muốn lại đạp lên vết xe đổ của nhiều năm về trước.

Nếu như Vũ Thanh An lại như y rời đi, anh khó mà đoán được kết quả sẽ như thế nào.
Vũ Thanh An đi đằng trước Hạ Dịch Phong, đang lo lắng xem xét câu trả lời cho câu hỏi tiếp theo của anh, thấy nam nhân không nói gì, chỉ trầm ngâm ở đằng sau cảm giác cũng nhẹ hơn phần nào.

Cậu không giỏi nói dối, nếu như thầy giáo thật sự bắt ép cậu phải trả lời, sợ là đã sớm khai ra rồi.
Khi Hạ Dịch Phong đi cùng cậu bước ra ngoài, từ phía xa Vũ Thanh An đã nhìn thấy một người, cước bộ liền ngập ngừng lại.
Ngụy Âu Dương là nam nhân tinh anh nổi tiếng trong xã hội, nào có thể ít người biết đến.

Nếu như thầy Hạ đã giới thiệu cho cậu công ty của hắn, hiển nhiên đã biết vị này là ai rồi.

Viễn cảnh cậu lo lắng nhất chính là khi thầy giáo nhìn thấy hắn, sẽ hỏi cậu "Vũ Thanh An, tại sao em lại đi cùng người này?".

Hiện tại gặp mặt làm thế nào có thể giải thích cho thầy, nói là em đang sống trong nhà Ngụy tổng, mỗi ngày đều có người đưa đưa đón đón sao?
Nhìn qua giống như là Ngụy Âu Dương đang bao dưỡng cậu.
Ở trong môi trường như thế này, cậu cũng từng nghe qua trường hợp mấy nữ sinh có ngoại hình ở bên ngoài sẽ được mấy người có địa vị bao dưỡng thành tình nhân nhỏ, nam sinh cũng không phải không có.
Ngụy Âu Dương đang dựa vào bên xe, lúc này A Báo đã không thấy đâu, tầm mắt vừa chạm đến Vũ Thanh An cùng nam nhân đang sánh vai bên cạnh, nháy mắt liền thâm trầm, rất nhanh rảo bước hướng hai người đi đến.

Bên cạnh Vũ Thanh An đã dừng lại cước bộ, Hạ Dịch Phong tất nhiên cũng thấy hắn đến đây.

Nhìn người đàn ông bước đến, vóc người cao lớn anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt xanh lộ ra ý tứ kiêu ngạo cùng tà mị, mang theo chút vẻ xa cách khiến cho người khác không dám tới gần.

Đồng dạng ở bên này, Ngụy Âu Dương cũng âm thầm quan sát anh, vẫn là bộ dáng năm đó không thay đổi nhiều, bình tĩnh cùng ôn nhu càng khiến cho hắn chán ghét.
Nhưng có một điều cả hai người không thể phủ nhận, đã qua một đoạn thời gian ai cũng đều trưởng thành cả, sớm không còn dáng vẻ ngây ngô cùng tính tình bồng bột của tuổi trẻ nữa.
"Ngụy Âu Dương." Hạ Dịch Phong hơi câu khóe miệng, mở lời trước.
Quả như dự đoán người đàn ông này sẽ không dễ dàng đáp trả lại anh, hắn chỉ hờ hững lướt mắt qua rồi dừng lại trên người Vũ Thanh An, "Mau lên xe".
Cậu giật mình, cảm giác như hai người này có quen biết nhau, thế nhưng bầu không khí có chút căng thẳng, vốn đang định mở miệng nói mà..
Ngụy Âu Dương sao có thể không nhìn ra cậu đang suy nghĩ cái gì, đem cái đầu hơi xù lên của cậu hành hạ một lúc rồi tiếp tục đẩy người qua, "Nghe lời tôi, mau lên xe đi, tôi rất nhanh sẽ quay lại chỗ em".
Người thanh niên mang dáng vẻ vẫn muốn nói cái gì đó, đôi mắt to chớp chớp vài cái nhìn qua hai người, cuối cùng thỏa hiệp, xoay người hướng phía xe rời đi.

Lúc cậu bước vào, cửa đóng ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong xe cách âm, cậu căn bản không thể nghe thấy họ đang nói cái gì.
Trên khuôn mặt Ngụy Âu Dương hơi cong lên lộ cười quỷ mị, như thể hài lòng, lại như thể thách thức nhìn Hạ Dịch Phong.

Giữa hai người, một bên đầy ý vị khiêu khích, một bên lại điềm tĩnh quan sát.
"Anh cùng Tiểu An có quan hệ gì?" Đến giờ phút này, Hạ Dịch Phong có thể chắc chắn rằng, vệ sĩ đi theo Vũ Thanh An là người của hắn.
Nam nhân nghe đến anh gọi "Tiểu An" lông mày liền hơi cau lại, song rất nhanh lại khôi phục bình thường khó có thể phát hiện ra.

Hắn bật cười, ngạo nghễ nhìn anh, "Thầy Hạ, tôi với em ấy không quan trọng là cái gì.

Ngược lại tôi phải hỏi thầy, rốt cuộc đối với học sinh mình là dạng suy nghĩ gì?"
Hạ Dịch Phong đối với lời nói ba phần khiêu khích bảy phần châm chọc này không có biểu hiện gì nhiều, chỉ đưa lại một câu, "Ngụy Âu Dương, Tiểu An cũng chỉ muốn một cuộc sống bình thường".
"Bình thường sao?" Nam nhân thong thả đưa tay vào túi quần, môi vẫn giữ nụ cười tà mị, thế nhưng giọng nói đã có vài phần băng lãnh, "Có anh xuất hiện, cuộc sống của em ấy đã bắt đầu đảo lộn rồi".
Hạ Dịch Phong thấy hắn xoay người rời đi, lên tiếng nhắc nhở, "Ngụy Âu Dương, em ấy không giống y".
Bóng lưng của người đàn ông vẫn tiếp tục xa dần, thẳng đến khi hắn hơi xoay người, lộ ra một bên sườn mặt thấp giọng nói, "Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ so sánh em ấy với y."
Vốn dĩ tất cả đã thành quá khứ rồi.
"Tôi hi vọng anh có thể tiếp tục làm một thầy giáo tốt với Vũ Thanh An, đừng để em ấy thất vọng."
Vũ Thanh An ngồi ở trong xe, hai tay bám lấy mặt kính lộ vẻ mặt hoang mang nhìn ra bên ngoài, vừa thấy Ngụy Âu Dương trở lại thì lập tức xoay người hỏi, "Hai người quen biết nhau sao?"
Hắn đưa mắt sang phía cậu nhìn một cái, tay với lấy chìa khóa khởi động xe, "Trước kia từng quen biết".
Lời vừa dứt xong cậu lập tức đã hỏi, "Là quan hệ chuyển biến xấu sao?"
Ngụy Âu Dương bẻ tay lái, ở gương chiếu hậu trong xe nhìn Vũ tiểu miêu bộ dáng đầy tò mò nhìn mình, hẳn đã nhận ra điều gì đó, "Em làm sao mà biết được chứ".

Vũ tiểu miêu vùi cả người vào trong ghế mềm, "Không thể nào".
"Lúc ở trong xe, tôi nhìn thấy hai người nói gì đó rất lâu, tôi tuy rằng không xem được anh, thế nhưng khuôn mặt thầy giáo tôi có chút không tốt."
"Em nói như thế thật sự làm tôi phải suy nghĩ về tâm tư của em đối với anh ta rồi." Ngụy Âu Dương như có như không đáp lại một câu.
Thoạt đầu Vũ tiểu miêu nhìn không ra ý tứ hắn, cứ trợn tròn mắt hết nhìn lại nhìn, mãi sau hình như mới nhận ra điều gì đó, "Không thể đâu, đối với tôi, thầy Hạ là một người thầy rất tốt.

Chỉ có kính trọng, sao có thể có tâm tư như anh nghĩ a..."
Người đàn ông lần này lại không nói gì, Vũ Thanh An thấy thế cũng không có ý muốn lặp lời nói vừa rồi, quay người hướng ra phía ngoài nhìn ngó, hoàn toàn không nhận thấy có cặp mắt vẫn quan sát mình.

Vũ Thanh An tuy có lúc là con mèo ranh mãnh luôn mồm miệng thích lấy lòng người khác, trong lòng lại đang bày mưu tính kế tìm đường lui cho mình, nhưng cậu cũng có lúc rất đơn thuần, nghĩ gì chính là nói đó, hắn tin tưởng cậu sẽ không vì chuyện gì mà nói dối, đặc biệt là với người về phương diện tình cảm trì độn như vậy.
"Hôm nay em muốn ăn gì?"
"Không cần ra ngoài, trở về là được rồi." Vũ Thanh An đáp lời, từ "nhà" kia đối với cậu vẫn còn quá xa lạ, tạm thời khó mà tiếp thu được.
Ngụy Âu Dương không suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục rẽ lái hướng phía nhà chính trở về.
Còn về phần Hạ Dịch Phong, hắn nên bắt đầu tính toán cẩn thận một chút.

Nam nhân kia sẽ không giống bề ngoài nho nhã điềm tĩnh như vậy.
Tầm mắt lướt qua người thanh niên đang ngáp một tiếng ở bên cạnh, bắt đầu buồn ngủ dựa vào bên cửa xe, hắn đang suy nghĩ xem..
Có phải nên đến lúc ngả bài rồi không?
_____
Vũ Thanh An: Ngày đó hóa ra anh đã tính từ sớm như vậy.
Tổng giám đốc: Bảo bảo, không nên giận, sau này anh chính là yêu em a.
Vũ Thanh An: Thứ tình cảm thoạt đầu còn không rõ ràng mơ mơ hồ hồ như thế, còn cùng Hạ Dịch Phong đối đầu.

Tôi là món hàng của các người a?
Tổng giám đốc: Vì cái gì không phải? Tuy nhiên "món hàng" hơi tầm thường quá, em sở dĩ chính là bảo bảo của anh.
Vũ Thanh An: Mau bớt một cái miệng đi, anh muốn đem nó ra thư phòng ngủ sao?
Tổng giám đốc: Bảo bảo, chuyện cũng đều qua rồi, em đừng tính toán...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương