Tổng Giám Đốc Mỗi Đêm Đều Biến Thân!
-
Chương 8: Cái giá phải trả sau khi phách lối
Edit: Văn Hi
Beta: Cà ri
Sau khi ấn dấu vân tay báo cáo, Tống Thập Nguyệt đi phòng giải khát lấy ly cà phê, dựa vào bên cạnh cửa sổ sát đất uống.
Giám đốc bộ phận thiết kế Phương Chỉ Phong đúng lúc đi ngang qua.
Tống Thập Nguyệt lập tức đứng thẳng người, mỉm cười với lãnh đạo của mình một cái.
Phương Chỉ Phong đi được hai bước, bỗng nhiên quay trở lại, nhìn kỹ Tống Thập Nguyệt: "Cô đến rất sớm."
"Hi hi, dạ vâng." Tống Thập Nguyệt khôn khéo trả lời.
"Đến phòng làm việc của tôi." Phương Chỉ Phong đi vào văn phòng, liền thuận tay ném giỏ xách lên ghế sofa, sau đó kéo ghế làm việc ra bảo Tống Thập Nguyệt ngồi xuống.
Đây chính là vị trí của giám đốc bộ phận thiết kế, Tống Thập Nguyệt vội xua tay tỏ ý không cần.
"Tôi bảo cô làm việc, chẳng lẽ cô còn tưởng rằng tôi tốt chứ?" Phương Chỉ Phong không kiên nhẫn giơ tay phải của mình lên, ba ngón tay ở giữa đều quấn băng keo cá nhân.
"Giám đốc, tay của cô bị thương hả?" Tống Thập Nguyệt hỏi.
"Rõ ràng như vậy còn không thấy sao. Ngồi xuống, tôi nói cô đánh máy, trước mười giờ phải giao bản kế hoạch cho Hà tổng." Phương Chỉ Phong trừng mắt nhìn Tống Thập Nguyệt, bảo cô nhanh lên một chút.
Tống Thập Nguyệt biết Phương tổng thích người làm việc có năng suất, không dám nhiều lời, lập tức ngồi xuống mở máy tính, hai tay đặt trên bàn phím, nhanh chóng đánh từng chữ Phương tổng nói ra.
Lúc chín giờ rưỡi, công việc đã hoàn thành xong. Sau khi Tống Thập Nguyệt kiểm tra qua một lần lỗi chính tả, mới mời Phương Chỉ Phong xem qua.
Phương Chỉ Phong nhanh chóng xem qua một lần.
Người bình thường không theo kịp tốc độ nói của cô, hơn nữa rất dễ gõ sai chữ, hiệu suất làm việc của Tống Thập Nguyệt vô cùng tốt.
"Không tệ."
Hai chữ này có thể được nói ra từ trong miệng của Phương tổng, xem ra đây là một lời khen hiếm có, Tống Thập Nguyệt rất vui vì kỹ năng đánh máy của mình được thừa nhận. Xem ra chơi game nhiều cũng có chỗ tốt, tốc độ tay nhanh.
"Trở về sẽ bảo bộ phận nhân sự trả tiền làm thêm giờ cho cô."
"Cảm ơn giám đốc."
Nghe được có tiền, Tống Thập Nguyệt còn vui mừng hơn nữa. Điểm này của Phương tổng đặc biệt tốt, mặc dù yêu cầu nghiêm khắc, nhưng trong công việc đối đãi với mọi người rất công bằng, nên cho cô một phần công lao cũng sẽ không ít, cô mình tự hiểu rõ.
Làm xong công việc, Tống Thập Nguyệt liền muốn rời khỏi đây.
"Hôm nay cô không cần đi, hãy ở lại đây, khi nào có việc còn cần cô giúp tôi đánh máy." Để thuận tiện, Phương Chỉ Phong bảo Tống Thập Nguyệt ngồi vào vị trí của cô ấy, còn cô ấy thì ngồi trên ghế sofa.
Tống Thập Nguyệt gật đầu một cái, lại ngoan ngoãn ngồi trở xuống.
Trợ lý tới thông báo Phương Chỉ Phong đi họp.
"Lúc này mới chín giờ rưỡi." Cô ấy nhìn xuống đồng hồ đeo tay, xác nhận mình không nhớ lầm.
"Hôm nay Hà tổng tới sớm, nên cuộc họp được tiến hành trước thời hạn."
Tống Thập Nguyệt vừa nghe đến Hà tổng, theo bản năng rụt cổ một cái. Buổi sáng cô và cái gã bỉ ổi kia cãi nhau, không biết bị ông chủ nghe được bao nhiêu. Nếu cách 18cm thì cái gì cũng nghe được, cô thực sự phải nhảy xuống Hoàng Hà tắm rửa thật sạch may ra mới có thể giải thích rõ ràng. Nhưng ông chủ bận rộn như vậy, chắc không có thời gian chú ý đến con tôm nhỏ là cô đâu, cho dù có nghe được, có lẽ coi như khúc nhạc dạo ngắn qua. Hơn nữa cô cũng không làm việc ở phòng giám đốc, ông chủ không nhìn thấy cô, đương nhiên sẽ không nhớ ra.
Tống Thập Nguyệt cảm thấy mình phân tích rất có đạo lý, mới từ từ khôi phục trạng thái ổn định.
"Đây là bản thiết kế mới tôi đã nghĩ ra tối qua, vẫn chưa hoàn thiện, cô trước hãy đánh máy ra." Phương Chỉ Phong đặt bút thu âm lên bàn liền đi họp.
Nội dung thu âm không nhiều, Tống Thập Nguyệt ước chừng mười phút là làm xong.
Bây giờ chỉ còn mình cô ở văn phòng giám đốc, đương nhiên cô sẽ làm thế nào để thoải mái. Tống Thập Nguyệt khẽ hát, thích ý tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi người dài ra.
Cánh cửa đột nhiên bị gõ dồn dập hai cái, nhanh chóng bị đẩy ra.
Tống Thập Nguyệt sợ hết hồn, lập tức ngồi thẳng người, khi thấy rõ người tới, cô trợn to mắt.
"Phương tổng, tôi biết thời gian của ngài quý báu, nhưng xin ngài nhất định phải cho tôi ba phút để trình bày ý tưởng của mình. Tôi tin tưởng rằng đây là một cơ hội rất tốt để Tiếu Tiếu Nhạc và quý công ty hợp tác."
Sau khi Trình Thiên Nghiệp xông vào cửa, trước hết cúi người xin lỗi.
Từ sáng đến bộ phận thiết kế, Trình Thiên Nghiệp liền được trợ lý của Phương tổng sắp xếp chờ trong phòng nghỉ, nói rằng Phương tổng hiện tại không có thời gian. Nhưng hắn đã đợi gần một tiếng đồng hồ, hỏi lại thì câu trả lời vẫn tương tự như vậy, rõ ràng trả lời cho qua loa lấy lệ. Trình Thiên Nghiệp lo lắng căn bản đối phương không muốn gặp hắn, liền chủ động tấn công. Vì vậy nhân cơ hội trợ lý rời đi, nhất cổ tác khí vọt vào văn phòng giám đốc bộ phận thiết kế.
Trình Thiên Nghiệp vừa nói dứt lời, mỉm cười ngẩng đầu, đúng lúc đối mặt với Tống Thập Nguyệt đang ngồi ở vị trí giám đốc.
Trình Thiên Nghiệp ngẩn người, nụ cười cứng ở khóe miệng.
"Là... Là... cô!" Tròng mắt Trình Thiên Nghiệp hạ thấp xuống, trên trán hắn rất nhanh liền toát ra mồ hôi lạnh.
Tống Thập Nguyệt di chuyển ghế ngồi, để cơ thể mình đến gần bàn hơn. Cô thảnh thơi để cánh tay lên bàn, tay nâng cằm cười nhìn hắn: "Không ngờ anh thực sự tới Hợp Việt nói chuyện làm ăn, không tệ lắm. Vị tiên sinh hèn mọn này, chúng ta thật là có duyên!"
Cùng một câu.
Khi Trình Thiên Nghiệp nhìn thấy cô bên ngoài công ty sáng nay, hắn đã nói qua lời tương tự như vậy.
Trình Thiên Nghiệp lúng túng đến tột đỉnh.
"Hóa ra cô là giám đốc bộ phận thiết kế ở đây, thật không nhìn ra." Trình Thiên Nghiệp lắc lắc cổ lúng túng nói, bây giờ trong ruột hắn gần như hối hận đến phát điên.
Tống Thập Nguyệt lắc đầu một cái.
Trình Thiên Nghiệp còn tưởng rằng đối phương lắc đầu là đang cố ý châm chọc hắn nói "Không nhìn ra".
"Xem ra cô định dùng việc công để báo thù riêng." Trình Thiên Nghiệp bật cười một tiếng, cảm xúc không cam tâm va chạm trong lòng hắn, hắn hung hăng trừng Tống Thập Nguyệt một cái, "Hôm nay coi như tôi xui xẻo, có điều, sau này chúng ta hãy chờ xem."
"Tôi không phải Phương tổng." Tống Thập Nguyệt giải thích, "Nếu anh tìm Phương tổng nói chuyện hợp tác, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của trợ lý ở bên ngoài đợi là được."
Trình Thiên Nghiệp tà liếc mắt nhìn Tống Thập Nguyệt, cười lạnh một tiếng, người phụ nữ này còn muốn đùa giỡn hắn, coi hắn là heo sao! Trình Thiên Nghiệp siết chặt văn kiện trong tay.
Hắn nín thở đi vào thang máy, càng nghĩ càng không phục, chợt giơ tay lên nhấn nút tầng cao nhất của thang máy.
...
Sau khi Phương Chỉ Phong trở lại, gọi Tống Thập Nguyệt vào để sửa đổi kế hoạch thông báo tuyển dụng vườn trường. Sau đó bảo Tống Thập Nguyệt trực tiếp in ra đưa đến Tổng giám đốc xử lý.
Sau khi Hà Biên Thu và giám đốc điều hành cấp cao của công ty cao kết thúc cuộc họp sớm, hắn trở lại phòng làm việc liền cởi áo khoác ra, cả người mệt mỏi nằm vùi trên ghế sofa, hắn nhắm mắt lại nhéo nhéo sống mũi. Gần đây do những chính sách ở trên thay đổi, app video ngắn lá bài chủ chốt dưới cờ của Hợp Việt cần phải tạm thời ngưng hoạt động, tiến hành điều chỉnh trên phạm vi lớn.
Mỗi ngày khi App bị hủy kích hoạt, sẽ có một số lớn người sử dụng bỏ đi. Cho nên lần này Hợp Việt lập kế hoạch tuyển dụng quy mô cả nước không phải tuyển dụng đơn giản theo ý nghĩa truyền tải. Nó sẽ sử dụng cuộc thi video ngắn để thúc đẩy cạnh tranh, tiến hành tăng cường quảng bá thương hiệu, nhằm mở rộng số lượng người dùng trẻ. Tuy nhiên phương án cụ thể của mỗi khu vực phải được điều chỉnh phù hợp với điều kiện địa phương và thực hiện đầy đủ tỉ mỉ. Nếu không sách lược này chỉ dừng lại trên văn bản, cũng không thể có tác dụng thực tế...
"Hà tổng, có vị tiên sinh tên Trình Thiên Nghiệp muốn gặp ngài." Trợ lý đặc biệt Chu nói.
Hà Biên Thu rất bất mãn khi suy nghĩ của mình bị cắt ngang, khuôn mặt hơi nghiêng sang hướng trợ lý đặc biệt Chu, đường cong cằm dưới cứng rắn lộ ra cả người anh vô cùng lạnh buốt, đôi mắt cảnh giác như Vương Xà, tỏa ra hơi thở người sống chớ gần.
Trợ lý đặc biệt Chu trong lòng căng thẳng, có chút hối hận khi thông báo chuyện này.
"Không quen biết." Âm thanh của Hà Biên Thu so với mặt còn lạnh hơn.
Trợ lý đặc biệt Chu: "Hắn nói muốn tố cáo Phương tổng."
Điệu bộ cứng rắn của Phương Chỉ Phong nổi danh khắp công ty. Mặc dù bà ấy là một người góc cạnh rõ ràng, lộ ra sự sắc sảo, nhưng làm việc rất nguyên tắc và hết sức công bằng. Từ khi cô đến công ty cho tới đến nay, chưa từng có ai trước mặt anh nói qua Phương Chỉ Phong một chữ "Không". Đối với vị tiền bối lợi hại này, trong lòng Hà Biên Thu đều là kính nể. Nếu không ban đầu anh cũng sẽ không tốn nhiều tiền mời bà đến Hợp Việt.
Đương nhiên Hà Biên Thu tin tưởng vào nhân phẩm của Phương Chỉ Phong, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới lòng hiếu kỳ của hắn.
"Để hắn vào."
Hà Biên Thu đứng lên.
Trên khuôn mặt Trình Thiên Nghiệp treo nụ cười khách khí, khi hắn được mời vào văn phòng Tổng giám đốc, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Hà Biên Thu. Trong lòng lập tức thán phục dáng người tổng giám đốc Hợp Việt thật tốt, đây quả thực là cơ thể của một siêu mẫu quốc tế, giá treo quần áo hoàn mỹ!
"Xin chào Hà tổng, tôi là Tổng giám đốc Tiếu Tiếu Nhạc Trình Thiên Nghiệp, rất vinh hạnh được gặp ngài." Trình Thiên Nghiệp tự giới thiệu về mình.
Sau khi nghe được giọng nói này, Hà Biên Thu lập tức nhíu mày, quay đầu lại.
Trình Thiên Nghiệp lập tức trợn tròn mắt, vị này không phải "Một phần trăm" buổi sáng kia sao...
Hôm nay hắn đúng là xui xẻo tận tám kiếp sao? Tại sao ở công ty Hợp Việt gặp phải một người so với một người càng dễ cho hắn mắc bệnh tim hơn. Đây là giảng dạy thực tế tại chỗ để nói cho hắn biết cái gì gọi là "Oan gia ngõ hẹp sao?
Mặc dù Hà Biên Thu có chút kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện trên mặt, lạnh nhạt hỏi hắn muốn tố cáo Phương tổng cái gì.
Trình Thiên Nghiệp ấp úng, khó mà nói ra khỏi miệng.
"Tiếu Tiếu Nhạc, có hơn năm trăm tòa nhà cùng với chuỗi cửa hàng tiện lợi xí nghiệp, nhưng Tổng giám đốc lại cà lăm sao?" Hà Biên Thu một tiếng này hỏi ngược lại, đem Trình Thiên Nghiệp châm chọc đến sắc mặt đỏ lên.
Trình Thiên Nghiệp cảm thấy mình thật xấu hổ, nhưng không thể để cho công ty mất mặt, cứng rắn chống đỡ da mặt giải thích: "Chính là chuyện sáng nay, chắc hẳn Hà tổng đã nghe được. Cuộc sống riêng của cô ấy không chừng mực, lén lút cùng đàn ông làm loạn không nói, còn dùng việc công báo thù riêng, nghe cũng không có nghe tôi nói kế hoạch liền cự tuyệt tôi. Công ty lớn như Hợp Việt, lại dung túng nhân viên tùy ý hồ vi, không tốt lắm đâu, sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa!"
Trình Thiên Nghiệp nói xong câu sau cùng, phát hiện ánh mắt đối phương lạnh lùng quét mình một cái, hắn sợ đến nỗi tóc gáy dựng lên, cả người giống như bị đóng băng lại.
Hà Biên Thu đã sớm từ trong lời kể của Trình Thiên Nghiệp, tổng kết ra trong đó có hiểu lầm, "Anh nhận lầm người."
"Cái —— cái gì?"
"Cô ấy chính miệng nói rằng mình là Phương tổng sao?"
"Không có, nhưng cô ấy ngồi ở văn phòng Phương tổng." Trình Thiên Nghiệp từ trong ánh mắt khinh bỉ và châm chọc của Hà Biên Thu, ý thức được chuyện này có thể thật sự là mình hiểu lầm, người phụ nữa kia không phải Phương tổng, vậy cô ấy là ai?
"Quý công ty đến nói chuyện hợp tác, nhưng ngay cả tình huống cơ bản là nhân viên đối phương cũng không biết, rõ ràng thành ý chưa đủ." Hà Biên Thu không nhanh không chậm nói, nhưng từng chữ đâm đến Trình Thiên Nghiệp phải rơi máu. Kết thúc câu nói, máu của Trình Thiên Nghiệp cũng rơi sạch.
Trình Thiên Nghiệp nuốt nước miếng một cái, phát hiện bản thân bị nhục nhã đến thương tích đầy mình, nhưng không có lý do cãi lại. Trước khi hắn tới đây, quả thật ngay cả những bức ảnh nhân viên cấp cao và lời giới thiệu trên trang mạng của công ty Hợp Việt hắn đều chưa nhìn kỹ, tài liệu và bài phát biểu cũng là trợ lý chuẩn bị.
Trình Thiên Nghiệp cúi đầu ngượng ngùng từ văn phòng tổng giám đốc trốn thoát, hôi đầu thổ kiểm chui vào thang máy.
Sau khi thang máy đi xuống, trùng hợp có người lên tới. Lần này đổi thành Tống Thập Nguyệt từ bên trong đi ra, cô cười đem văn kiện đưa cho Tracy.
Tracy cười nói: "Đến cũng đến rồi, cô trực tiếp đưa vào đi."
"Không tốt a."
Nghĩ đến cảnh xấu hổ sáng nay gặp phải bên ngoài công ty, Tống Thập Nguyệt liền bày ra khuôn mặt nhăn nhó. Lần này cô thực sự nhát gan, không dám gặp Tổng giám đốc.
"Tracy, tôi xin cô, cô giúp tôi đưa vào đi có được hay không, tôi có chút sợ gặp Hà tổng."
"Tại sao, cãi nhau?" Tracy hỏi.
Bây giờ trong đầu Tống Thập Nguyệt toàn nghĩ đến chuyện cãi nhau sáng nay của cô và Trình Thiên Nghiệp, nên khi Tracy hỏi, cô liền lập tức gật đầu.
"Tại sao cô biết? Không thể nào, ngay cả chuyện này mà cô cũng biết? Hà tổng nói với cô sao?"
"Cô đừng căng thẳng, là tôi đoán, tùy tiện nói một chút mà thôi."
"Vậy cô ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra, thật lợi hại." Hóa ra thư ký Tổng giám đốc và Tổng giám giống nhau đến như vậy, đều có khả năng dự đoán như thần và năng lực quan sát, quá đáng sợ.
Tuy nhiên Tống Thập Nguyệt vẫn thở phào nhẹ nhõm, mặc dù lời kia bản thân là cá hiểu lầm, nhưng nó thực sự truyền đi, Tống Thập Nguyệt có mười cái miệng cũng không giải thích được.
"Vậy cô càng phải đưa, để giải trừ hiểu lầm." Tracy vui vẻ đẩy Tống Thập Nguyệt đi nhanh, trong lòng tự khen chính mình là một người trợ giúp tuyệt vời.
Tống Thập Nguyệt từ chối không được, đành phải tự mình ra trận. Cô nhất cổ tác khí xông tới, gõ cửa phòng làm việc Hà Biên Thu, lời nói đã dâng tới cổ họng, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy ai trả lời.
"Sai rồi, là phòng bên kia." Tracy cười trộm chỉ vào hành lang bên kia.
Tống Thập Nguyệt kinh ngạc, hóa ra Tổng giám đốc có hai phòng làm việc, thật không hổ là Tổng giám đốc.
Tinh thần Tống Thập Nguyệt đã cạn kiệt, chỉ có thể rũ đôi tai nhỏ sợ hãi của cô, lề mề đi tới văn phòng tổng giám đốc thứ hai, lấy can đảm nhẹ nhàng gõ xuống cửa, rất nhẹ.
Tổng giám đốc không nghe được, không nghe được, nhất định không nghe được...
Như vậy cô có thể nói với Tracy, Tổng giám đốc đại nhân hình như đang bận, không thời gian trả lời cô. Sau đó cô thành công đưa văn kiện lại cho Tracy, rồi tự mình đi.
"Vào đi!" Giọng nói lập tức truyền tới.
Beta: Cà ri
Sau khi ấn dấu vân tay báo cáo, Tống Thập Nguyệt đi phòng giải khát lấy ly cà phê, dựa vào bên cạnh cửa sổ sát đất uống.
Giám đốc bộ phận thiết kế Phương Chỉ Phong đúng lúc đi ngang qua.
Tống Thập Nguyệt lập tức đứng thẳng người, mỉm cười với lãnh đạo của mình một cái.
Phương Chỉ Phong đi được hai bước, bỗng nhiên quay trở lại, nhìn kỹ Tống Thập Nguyệt: "Cô đến rất sớm."
"Hi hi, dạ vâng." Tống Thập Nguyệt khôn khéo trả lời.
"Đến phòng làm việc của tôi." Phương Chỉ Phong đi vào văn phòng, liền thuận tay ném giỏ xách lên ghế sofa, sau đó kéo ghế làm việc ra bảo Tống Thập Nguyệt ngồi xuống.
Đây chính là vị trí của giám đốc bộ phận thiết kế, Tống Thập Nguyệt vội xua tay tỏ ý không cần.
"Tôi bảo cô làm việc, chẳng lẽ cô còn tưởng rằng tôi tốt chứ?" Phương Chỉ Phong không kiên nhẫn giơ tay phải của mình lên, ba ngón tay ở giữa đều quấn băng keo cá nhân.
"Giám đốc, tay của cô bị thương hả?" Tống Thập Nguyệt hỏi.
"Rõ ràng như vậy còn không thấy sao. Ngồi xuống, tôi nói cô đánh máy, trước mười giờ phải giao bản kế hoạch cho Hà tổng." Phương Chỉ Phong trừng mắt nhìn Tống Thập Nguyệt, bảo cô nhanh lên một chút.
Tống Thập Nguyệt biết Phương tổng thích người làm việc có năng suất, không dám nhiều lời, lập tức ngồi xuống mở máy tính, hai tay đặt trên bàn phím, nhanh chóng đánh từng chữ Phương tổng nói ra.
Lúc chín giờ rưỡi, công việc đã hoàn thành xong. Sau khi Tống Thập Nguyệt kiểm tra qua một lần lỗi chính tả, mới mời Phương Chỉ Phong xem qua.
Phương Chỉ Phong nhanh chóng xem qua một lần.
Người bình thường không theo kịp tốc độ nói của cô, hơn nữa rất dễ gõ sai chữ, hiệu suất làm việc của Tống Thập Nguyệt vô cùng tốt.
"Không tệ."
Hai chữ này có thể được nói ra từ trong miệng của Phương tổng, xem ra đây là một lời khen hiếm có, Tống Thập Nguyệt rất vui vì kỹ năng đánh máy của mình được thừa nhận. Xem ra chơi game nhiều cũng có chỗ tốt, tốc độ tay nhanh.
"Trở về sẽ bảo bộ phận nhân sự trả tiền làm thêm giờ cho cô."
"Cảm ơn giám đốc."
Nghe được có tiền, Tống Thập Nguyệt còn vui mừng hơn nữa. Điểm này của Phương tổng đặc biệt tốt, mặc dù yêu cầu nghiêm khắc, nhưng trong công việc đối đãi với mọi người rất công bằng, nên cho cô một phần công lao cũng sẽ không ít, cô mình tự hiểu rõ.
Làm xong công việc, Tống Thập Nguyệt liền muốn rời khỏi đây.
"Hôm nay cô không cần đi, hãy ở lại đây, khi nào có việc còn cần cô giúp tôi đánh máy." Để thuận tiện, Phương Chỉ Phong bảo Tống Thập Nguyệt ngồi vào vị trí của cô ấy, còn cô ấy thì ngồi trên ghế sofa.
Tống Thập Nguyệt gật đầu một cái, lại ngoan ngoãn ngồi trở xuống.
Trợ lý tới thông báo Phương Chỉ Phong đi họp.
"Lúc này mới chín giờ rưỡi." Cô ấy nhìn xuống đồng hồ đeo tay, xác nhận mình không nhớ lầm.
"Hôm nay Hà tổng tới sớm, nên cuộc họp được tiến hành trước thời hạn."
Tống Thập Nguyệt vừa nghe đến Hà tổng, theo bản năng rụt cổ một cái. Buổi sáng cô và cái gã bỉ ổi kia cãi nhau, không biết bị ông chủ nghe được bao nhiêu. Nếu cách 18cm thì cái gì cũng nghe được, cô thực sự phải nhảy xuống Hoàng Hà tắm rửa thật sạch may ra mới có thể giải thích rõ ràng. Nhưng ông chủ bận rộn như vậy, chắc không có thời gian chú ý đến con tôm nhỏ là cô đâu, cho dù có nghe được, có lẽ coi như khúc nhạc dạo ngắn qua. Hơn nữa cô cũng không làm việc ở phòng giám đốc, ông chủ không nhìn thấy cô, đương nhiên sẽ không nhớ ra.
Tống Thập Nguyệt cảm thấy mình phân tích rất có đạo lý, mới từ từ khôi phục trạng thái ổn định.
"Đây là bản thiết kế mới tôi đã nghĩ ra tối qua, vẫn chưa hoàn thiện, cô trước hãy đánh máy ra." Phương Chỉ Phong đặt bút thu âm lên bàn liền đi họp.
Nội dung thu âm không nhiều, Tống Thập Nguyệt ước chừng mười phút là làm xong.
Bây giờ chỉ còn mình cô ở văn phòng giám đốc, đương nhiên cô sẽ làm thế nào để thoải mái. Tống Thập Nguyệt khẽ hát, thích ý tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi người dài ra.
Cánh cửa đột nhiên bị gõ dồn dập hai cái, nhanh chóng bị đẩy ra.
Tống Thập Nguyệt sợ hết hồn, lập tức ngồi thẳng người, khi thấy rõ người tới, cô trợn to mắt.
"Phương tổng, tôi biết thời gian của ngài quý báu, nhưng xin ngài nhất định phải cho tôi ba phút để trình bày ý tưởng của mình. Tôi tin tưởng rằng đây là một cơ hội rất tốt để Tiếu Tiếu Nhạc và quý công ty hợp tác."
Sau khi Trình Thiên Nghiệp xông vào cửa, trước hết cúi người xin lỗi.
Từ sáng đến bộ phận thiết kế, Trình Thiên Nghiệp liền được trợ lý của Phương tổng sắp xếp chờ trong phòng nghỉ, nói rằng Phương tổng hiện tại không có thời gian. Nhưng hắn đã đợi gần một tiếng đồng hồ, hỏi lại thì câu trả lời vẫn tương tự như vậy, rõ ràng trả lời cho qua loa lấy lệ. Trình Thiên Nghiệp lo lắng căn bản đối phương không muốn gặp hắn, liền chủ động tấn công. Vì vậy nhân cơ hội trợ lý rời đi, nhất cổ tác khí vọt vào văn phòng giám đốc bộ phận thiết kế.
Trình Thiên Nghiệp vừa nói dứt lời, mỉm cười ngẩng đầu, đúng lúc đối mặt với Tống Thập Nguyệt đang ngồi ở vị trí giám đốc.
Trình Thiên Nghiệp ngẩn người, nụ cười cứng ở khóe miệng.
"Là... Là... cô!" Tròng mắt Trình Thiên Nghiệp hạ thấp xuống, trên trán hắn rất nhanh liền toát ra mồ hôi lạnh.
Tống Thập Nguyệt di chuyển ghế ngồi, để cơ thể mình đến gần bàn hơn. Cô thảnh thơi để cánh tay lên bàn, tay nâng cằm cười nhìn hắn: "Không ngờ anh thực sự tới Hợp Việt nói chuyện làm ăn, không tệ lắm. Vị tiên sinh hèn mọn này, chúng ta thật là có duyên!"
Cùng một câu.
Khi Trình Thiên Nghiệp nhìn thấy cô bên ngoài công ty sáng nay, hắn đã nói qua lời tương tự như vậy.
Trình Thiên Nghiệp lúng túng đến tột đỉnh.
"Hóa ra cô là giám đốc bộ phận thiết kế ở đây, thật không nhìn ra." Trình Thiên Nghiệp lắc lắc cổ lúng túng nói, bây giờ trong ruột hắn gần như hối hận đến phát điên.
Tống Thập Nguyệt lắc đầu một cái.
Trình Thiên Nghiệp còn tưởng rằng đối phương lắc đầu là đang cố ý châm chọc hắn nói "Không nhìn ra".
"Xem ra cô định dùng việc công để báo thù riêng." Trình Thiên Nghiệp bật cười một tiếng, cảm xúc không cam tâm va chạm trong lòng hắn, hắn hung hăng trừng Tống Thập Nguyệt một cái, "Hôm nay coi như tôi xui xẻo, có điều, sau này chúng ta hãy chờ xem."
"Tôi không phải Phương tổng." Tống Thập Nguyệt giải thích, "Nếu anh tìm Phương tổng nói chuyện hợp tác, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của trợ lý ở bên ngoài đợi là được."
Trình Thiên Nghiệp tà liếc mắt nhìn Tống Thập Nguyệt, cười lạnh một tiếng, người phụ nữ này còn muốn đùa giỡn hắn, coi hắn là heo sao! Trình Thiên Nghiệp siết chặt văn kiện trong tay.
Hắn nín thở đi vào thang máy, càng nghĩ càng không phục, chợt giơ tay lên nhấn nút tầng cao nhất của thang máy.
...
Sau khi Phương Chỉ Phong trở lại, gọi Tống Thập Nguyệt vào để sửa đổi kế hoạch thông báo tuyển dụng vườn trường. Sau đó bảo Tống Thập Nguyệt trực tiếp in ra đưa đến Tổng giám đốc xử lý.
Sau khi Hà Biên Thu và giám đốc điều hành cấp cao của công ty cao kết thúc cuộc họp sớm, hắn trở lại phòng làm việc liền cởi áo khoác ra, cả người mệt mỏi nằm vùi trên ghế sofa, hắn nhắm mắt lại nhéo nhéo sống mũi. Gần đây do những chính sách ở trên thay đổi, app video ngắn lá bài chủ chốt dưới cờ của Hợp Việt cần phải tạm thời ngưng hoạt động, tiến hành điều chỉnh trên phạm vi lớn.
Mỗi ngày khi App bị hủy kích hoạt, sẽ có một số lớn người sử dụng bỏ đi. Cho nên lần này Hợp Việt lập kế hoạch tuyển dụng quy mô cả nước không phải tuyển dụng đơn giản theo ý nghĩa truyền tải. Nó sẽ sử dụng cuộc thi video ngắn để thúc đẩy cạnh tranh, tiến hành tăng cường quảng bá thương hiệu, nhằm mở rộng số lượng người dùng trẻ. Tuy nhiên phương án cụ thể của mỗi khu vực phải được điều chỉnh phù hợp với điều kiện địa phương và thực hiện đầy đủ tỉ mỉ. Nếu không sách lược này chỉ dừng lại trên văn bản, cũng không thể có tác dụng thực tế...
"Hà tổng, có vị tiên sinh tên Trình Thiên Nghiệp muốn gặp ngài." Trợ lý đặc biệt Chu nói.
Hà Biên Thu rất bất mãn khi suy nghĩ của mình bị cắt ngang, khuôn mặt hơi nghiêng sang hướng trợ lý đặc biệt Chu, đường cong cằm dưới cứng rắn lộ ra cả người anh vô cùng lạnh buốt, đôi mắt cảnh giác như Vương Xà, tỏa ra hơi thở người sống chớ gần.
Trợ lý đặc biệt Chu trong lòng căng thẳng, có chút hối hận khi thông báo chuyện này.
"Không quen biết." Âm thanh của Hà Biên Thu so với mặt còn lạnh hơn.
Trợ lý đặc biệt Chu: "Hắn nói muốn tố cáo Phương tổng."
Điệu bộ cứng rắn của Phương Chỉ Phong nổi danh khắp công ty. Mặc dù bà ấy là một người góc cạnh rõ ràng, lộ ra sự sắc sảo, nhưng làm việc rất nguyên tắc và hết sức công bằng. Từ khi cô đến công ty cho tới đến nay, chưa từng có ai trước mặt anh nói qua Phương Chỉ Phong một chữ "Không". Đối với vị tiền bối lợi hại này, trong lòng Hà Biên Thu đều là kính nể. Nếu không ban đầu anh cũng sẽ không tốn nhiều tiền mời bà đến Hợp Việt.
Đương nhiên Hà Biên Thu tin tưởng vào nhân phẩm của Phương Chỉ Phong, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới lòng hiếu kỳ của hắn.
"Để hắn vào."
Hà Biên Thu đứng lên.
Trên khuôn mặt Trình Thiên Nghiệp treo nụ cười khách khí, khi hắn được mời vào văn phòng Tổng giám đốc, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Hà Biên Thu. Trong lòng lập tức thán phục dáng người tổng giám đốc Hợp Việt thật tốt, đây quả thực là cơ thể của một siêu mẫu quốc tế, giá treo quần áo hoàn mỹ!
"Xin chào Hà tổng, tôi là Tổng giám đốc Tiếu Tiếu Nhạc Trình Thiên Nghiệp, rất vinh hạnh được gặp ngài." Trình Thiên Nghiệp tự giới thiệu về mình.
Sau khi nghe được giọng nói này, Hà Biên Thu lập tức nhíu mày, quay đầu lại.
Trình Thiên Nghiệp lập tức trợn tròn mắt, vị này không phải "Một phần trăm" buổi sáng kia sao...
Hôm nay hắn đúng là xui xẻo tận tám kiếp sao? Tại sao ở công ty Hợp Việt gặp phải một người so với một người càng dễ cho hắn mắc bệnh tim hơn. Đây là giảng dạy thực tế tại chỗ để nói cho hắn biết cái gì gọi là "Oan gia ngõ hẹp sao?
Mặc dù Hà Biên Thu có chút kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện trên mặt, lạnh nhạt hỏi hắn muốn tố cáo Phương tổng cái gì.
Trình Thiên Nghiệp ấp úng, khó mà nói ra khỏi miệng.
"Tiếu Tiếu Nhạc, có hơn năm trăm tòa nhà cùng với chuỗi cửa hàng tiện lợi xí nghiệp, nhưng Tổng giám đốc lại cà lăm sao?" Hà Biên Thu một tiếng này hỏi ngược lại, đem Trình Thiên Nghiệp châm chọc đến sắc mặt đỏ lên.
Trình Thiên Nghiệp cảm thấy mình thật xấu hổ, nhưng không thể để cho công ty mất mặt, cứng rắn chống đỡ da mặt giải thích: "Chính là chuyện sáng nay, chắc hẳn Hà tổng đã nghe được. Cuộc sống riêng của cô ấy không chừng mực, lén lút cùng đàn ông làm loạn không nói, còn dùng việc công báo thù riêng, nghe cũng không có nghe tôi nói kế hoạch liền cự tuyệt tôi. Công ty lớn như Hợp Việt, lại dung túng nhân viên tùy ý hồ vi, không tốt lắm đâu, sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa!"
Trình Thiên Nghiệp nói xong câu sau cùng, phát hiện ánh mắt đối phương lạnh lùng quét mình một cái, hắn sợ đến nỗi tóc gáy dựng lên, cả người giống như bị đóng băng lại.
Hà Biên Thu đã sớm từ trong lời kể của Trình Thiên Nghiệp, tổng kết ra trong đó có hiểu lầm, "Anh nhận lầm người."
"Cái —— cái gì?"
"Cô ấy chính miệng nói rằng mình là Phương tổng sao?"
"Không có, nhưng cô ấy ngồi ở văn phòng Phương tổng." Trình Thiên Nghiệp từ trong ánh mắt khinh bỉ và châm chọc của Hà Biên Thu, ý thức được chuyện này có thể thật sự là mình hiểu lầm, người phụ nữa kia không phải Phương tổng, vậy cô ấy là ai?
"Quý công ty đến nói chuyện hợp tác, nhưng ngay cả tình huống cơ bản là nhân viên đối phương cũng không biết, rõ ràng thành ý chưa đủ." Hà Biên Thu không nhanh không chậm nói, nhưng từng chữ đâm đến Trình Thiên Nghiệp phải rơi máu. Kết thúc câu nói, máu của Trình Thiên Nghiệp cũng rơi sạch.
Trình Thiên Nghiệp nuốt nước miếng một cái, phát hiện bản thân bị nhục nhã đến thương tích đầy mình, nhưng không có lý do cãi lại. Trước khi hắn tới đây, quả thật ngay cả những bức ảnh nhân viên cấp cao và lời giới thiệu trên trang mạng của công ty Hợp Việt hắn đều chưa nhìn kỹ, tài liệu và bài phát biểu cũng là trợ lý chuẩn bị.
Trình Thiên Nghiệp cúi đầu ngượng ngùng từ văn phòng tổng giám đốc trốn thoát, hôi đầu thổ kiểm chui vào thang máy.
Sau khi thang máy đi xuống, trùng hợp có người lên tới. Lần này đổi thành Tống Thập Nguyệt từ bên trong đi ra, cô cười đem văn kiện đưa cho Tracy.
Tracy cười nói: "Đến cũng đến rồi, cô trực tiếp đưa vào đi."
"Không tốt a."
Nghĩ đến cảnh xấu hổ sáng nay gặp phải bên ngoài công ty, Tống Thập Nguyệt liền bày ra khuôn mặt nhăn nhó. Lần này cô thực sự nhát gan, không dám gặp Tổng giám đốc.
"Tracy, tôi xin cô, cô giúp tôi đưa vào đi có được hay không, tôi có chút sợ gặp Hà tổng."
"Tại sao, cãi nhau?" Tracy hỏi.
Bây giờ trong đầu Tống Thập Nguyệt toàn nghĩ đến chuyện cãi nhau sáng nay của cô và Trình Thiên Nghiệp, nên khi Tracy hỏi, cô liền lập tức gật đầu.
"Tại sao cô biết? Không thể nào, ngay cả chuyện này mà cô cũng biết? Hà tổng nói với cô sao?"
"Cô đừng căng thẳng, là tôi đoán, tùy tiện nói một chút mà thôi."
"Vậy cô ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra, thật lợi hại." Hóa ra thư ký Tổng giám đốc và Tổng giám giống nhau đến như vậy, đều có khả năng dự đoán như thần và năng lực quan sát, quá đáng sợ.
Tuy nhiên Tống Thập Nguyệt vẫn thở phào nhẹ nhõm, mặc dù lời kia bản thân là cá hiểu lầm, nhưng nó thực sự truyền đi, Tống Thập Nguyệt có mười cái miệng cũng không giải thích được.
"Vậy cô càng phải đưa, để giải trừ hiểu lầm." Tracy vui vẻ đẩy Tống Thập Nguyệt đi nhanh, trong lòng tự khen chính mình là một người trợ giúp tuyệt vời.
Tống Thập Nguyệt từ chối không được, đành phải tự mình ra trận. Cô nhất cổ tác khí xông tới, gõ cửa phòng làm việc Hà Biên Thu, lời nói đã dâng tới cổ họng, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy ai trả lời.
"Sai rồi, là phòng bên kia." Tracy cười trộm chỉ vào hành lang bên kia.
Tống Thập Nguyệt kinh ngạc, hóa ra Tổng giám đốc có hai phòng làm việc, thật không hổ là Tổng giám đốc.
Tinh thần Tống Thập Nguyệt đã cạn kiệt, chỉ có thể rũ đôi tai nhỏ sợ hãi của cô, lề mề đi tới văn phòng tổng giám đốc thứ hai, lấy can đảm nhẹ nhàng gõ xuống cửa, rất nhẹ.
Tổng giám đốc không nghe được, không nghe được, nhất định không nghe được...
Như vậy cô có thể nói với Tracy, Tổng giám đốc đại nhân hình như đang bận, không thời gian trả lời cô. Sau đó cô thành công đưa văn kiện lại cho Tracy, rồi tự mình đi.
"Vào đi!" Giọng nói lập tức truyền tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook