Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản
Chương 11: Ai cho cô dũng khí này?!

Tiếng sấm qua đi, căn nhà yên tĩnh.

Trốn trong chăn một lúc, Hoắc tiên sinh mới run rẩy ló đầu ra, anh khẩn trương nhìn qua tấm rèm kín mít, không nhìn thấy gì hết, cũng không nghe được gì hết, thở phào một hơi, dư quang thoáng thấy Bạch Thanh Thanh đứng bên cạnh, cả người tức khắc cứng đờ.

Vừa nãy đã xảy ra cái gì?

Hoắc tiên sinh cứng ngắc quay qua, thấy vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Bạch Thanh Thanh nhìn mình: “Anh… Sợ sét đánh?”

“Nói bậy.” Hoắc tiên sinh lập tức phản bác: “Sao tôi có thể sợ sét đánh!”

Đùng đoàng!

Vừa vặn một tiếng sấm vang lên.

Vẻ mặt Bạch Thanh Thanh thâm trầm, dôi mắt với Hoắc tiên sinh lần thứ ló đầu khỏi chăn, cô nói lại: “Anh sợ sét đánh.” Lúc này không phải là câu nghi vấn, là câu khẳng định.

Nói hươu nói vượn!

Một tổng giám đốc bá đạo tiêu chuẩn, sao có thể sợ sét đánh!

Hoắc tiên sinh khuất nhục che lại mặt mình.

“Tôi đâu có cười anh, ngượng cái gì mà ngượng.” Bạch Thanh Thanh kéo nhẹ chăn anh, nhưng Hoắc tiên sinh nắm rất chặt, không thể kéo được, cô đành phải ngồi xuống mép giường: “Thời tiết hôm nay rất xấu, có thể mưa suốt vài ngày, sấm chớp cũng kéo dài, một mình anh có sao không?”

Hoắc tiên sinh rầu rĩ ừ một tiếng.

“Ồ…” Bạch Thanh Thanh thử hỏi: “Tôi đi đây?”

“… Ừ.”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng cách xa, tiếng đóng cửa truyền đến, căn nhà trở về tĩnh lặng, Hoắc tiên sinh trốn trong chăn vài phút, mới chậm chạp kéo chăn xuống, quả nhiên, Bạch Thanh Thanh đã đi rồi.

Không biết cảm giác mất mát ở đâu ra, anh ngồi trên giường tĩnh tâm một lát, tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên ngoài cửa sổ không còn đáng sợ như vậy.

Hoắc tiên sinh bật đèn, đứng dậy ra ngoài. Mặc dù anh sốt cao, nhưng thuốc uống trong lúc hôn mê đã bắt đầu phát huy tác dụng, nhiệt độ đã hạ, xem nhẹ thân thể vẫn còn khó chịu, dạ dày trống trơn trở nên càng rõ hơn.

Cháo trắng Bạch Thanh Thanh nấu còn dư nằm trong bếp, Hoắc tiên sinh tìm khắp nơi, không thấy được thứ gì ăn kèm được, thất vọng ngồi vào bàn.

Đường đường là tổng giám đốc Hoắc thị, vậy mà lưu lạc đến mức chỉ có chén cháo trắng để lấp bụng!

Hoắc tiên sinh có chút ủy khuất cầm chén cháo kề bên miệng. Ngay lúc này, cánh cửa cách đó không xa bất ngờ bị mở ra, Bạch Thanh Thanh bước vào, bốn mắt đối nhau, Hoắc tiên sinh mới nhấp một miếng cháo xém sặc: “Sao cô qua đây nữa?”

“Tôi đã đồng ý chăm sóc anh với thư ký của anh.” Mắt Bạch Thanh Thanh dừng trên chén cháo, cười nói: “Anh đói bụng?”

Hoắc tiên sinh hàm hồ lên tiếng.

“Nếu đã đáp ứng với thư ký của anh, tôi đã nói là làm, anh muốn ăn gì, để tôi nhìn trong bếp xem có gì có thể nấu không.” Nói, Bạch Thanh Thanh đi vào bếp.

Trước mắt Hoắc tiên sinh sáng ngời, nháy mắt trong đầu bay qua vô số tên món ăn, được bày trên cái đĩa thật to, xung quanh còn có viền vàng, anh đang định mở miệng, nghe Bạch Thanh Thanh bổ sung một câu: “Tôi quên mất, anh vẫn chưa khỏi bệnh, nên tiếp tục ăn cháo đi.”

“…”

Bạch Thanh Thanh cố ý chọc anh: “Anh muốn ăn cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, hay cháo gà hầm nấm hương, hay là cháo hải sản?”

“Gà hầm.”

“Quên mất, thư ký Dương căn bản không mua thịt cho anh, mặc kệ là thịt nạc thịt gà hải sản……” Bạch Thanh Thanh cười tủm tỉm: “Đều không có.”

Hoắc tiên sinh: “…”

Thấy Hoắc Minh Châu nghẹn khuất mà không dám nói, tâm tinh Bạch Thanh Thanh vui vẻ đi vào. Cô thuận miệng nói một câu ở siêu thị, thư ký Dương cũng nghe theo, không mua loại thịt sống nào hết, chỉ có một hộp trứng gà và chân giò hun khói, miễn cưỡng coi như thịt, còn lại đều là rau dưa.

Tuy Hoắc Minh Châu không nấu ăn, nhưng dụng cụ rất đầy đủ, Bạch Thanh Thanh đã hơi quen thuộc, bắt đầu rất nhanh. Cô không nấu cháo mà nấu mì, thanh đạm đơn giản, cuối cùng còn đặt thêm một quả trứng tráng hình trái tim, đặt trước mặt Hoắc Minh Châu.

“Nhiêu đây?”

“Nhiêu đây.” Bạch Thanh Thanh duỗi tay kiểm tra độ nóng trên trán anh, còn hơi nóng, cô lập tức nhíu mày, thúc giục nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi về phòng nằm nghỉ.”

Hoắc tiên sinh giãy giụa: “Công việc của tôi…”

“Tôi làm giúp anh.”

“Nhưng…”

Bạch Thanh Thanh vỗ anh một cái: “Dong dài cái gì, nhanh lên.”

Hoắc tiên sinh chưa kịp nói gì, chửi thầm trong lòng một chút, khó có khi không phản kháng, ăn hết phần mì, nước mì cũng uống hết, sau đó bị đuổi lên giường.

Bụng đang no, anh rất tỉnh táo, nhắm hai mắt cũng không ngủ được. Bạch Thanh Thanh ngồi ở mép giường anh, cúi đầu đọc sách, chữ trên bìa anh không hiểu. Hoắc tiên sinh nằm một lúc, muốn duỗi tay lấy điện thoại, tay mới vươn ra, đã bị Bạch Thanh Thanh đánh.

“Ngủ.”

Hoắc tiên sinh nhắm mắt lại thật nhanh, đợi mấy phút, anh mở to mắt ra, nhàm chán giật giật, lúc này mới phát hiện mưa đã tạnh. Anh nhìn qua Bạch Thanh Thanh, vẫn đang đọc sách.

Hoắc tiên sinh tò mò: “Cô đang đọc gì vậy?”

“Sách.”

“Nội dung là gì?”

“Sách.”

“…”

Hoắc tiên sinh không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Nói về…”

“Ngủ.”

“À.”

Có phải có chỗ nào sai sai đúng không?

Hoắc tiên sinh nhắm mắt nghĩ thầm: Chưa từng có ai dám khiêu khích uy nghiêm tổng giám đốc của anh, Bạch Thanh Thanh không những đánh anh, còn mắng anh, ép anh ngủ, bây giờ đọc sách gì cũng không nói cho anh?

Ai cho cô dũng khí này!?

Hoắc tiên sinh ngồi dậy, gầm tên của Bạch Thanh Thanh, người đối diện ngẩng đầu chớp mắt, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai đoạt sách cô, sau đó đọc lướt qua thật nhanh.

Hoắc tiên sinh đã chuẩn bị tốt tâm lý đọc không hiểu, dù sao chữ trên bìa anh cũng không hiểu được, anh giật lấy sách của Bạch Thanh Thanh, là để nhắc nhở cô rằng uy nghiêm của mình không được xâm phạm đến. Nhưng khi nhìn thấy nội dung cuốn sách, Hoắc tiên sinh ngây người, chữ trong sách là tiêng Trung, còn có tên của anh, không những vậy, người có tên giống anh còn đang cùng phụ nữ làm chuyện xấu hổ.

Hoắc tiên sinh sợ ngây người.

Anh lắp bắp hỏi: “Đây, đây là gì?!”

Cùng lúc đó, cuốn sách như của khoai lang phỏng tay bị anh ném đi, văng xuống tấm chăn mềm mại, cái bìa được gắn thêm vào rơi ra, lộ ra bìa sách thật.

《 Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi 》

Hoắc tiên sinh mơ màng.

Bạch Thanh Thanh:…

Bạch Thanh Thanh: “Khụ.”

Hết chương 11

- --

Quà 8/3 đây, tới giờ này mới nhớ hôm nay là ngày gì, may mà chưa trễ.

8/3 vui vẻ nha mấy cô gái của tui.

Không biết khi nào mới có ai tặng quà cho tui đây.

(  ̄▽ ̄)[] [](≧▽≦)

- --

#xanh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương