Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
-
Chương 20: Nửa đêm dụ tình! (2)
Thấy cô đột nhiên có dáng vẻ xấu hổ, đầu tiên, Du Thần Ích ngẩn ra, nhưng sau đó, khóe miệng khẽ nở nụ cười yếu ớt.
Những biến hóa nhỏ nhặt đó không thoát khỏi ánh mắt của Diêu Phương, bà run sợ, đầu tiên nhìn Văn Hinh một chút, rồi sau đó lại nhìn Du Thần Ích một chút, cuối cùng thu hồi tầm mắt, trên mặt lộ ra vẻ mặt bí ẩn.
Xem ra, không lâu nữa, nguyện vọng của bà sẽ được thực hiện!
Ăn sáng xong, Du Thần Ích theo thường lệ đến công ty, sau đó Diêu Phương cùng Lạc Tinh cũng ra ngoài mua đồ, chỉ có Văn Hinh không có việc gì ngồi trên sô pha trong phòng khách, bắt đầu suy nghĩ xem kế tiếp nên làm như thế nào.
Trải qua sự kiện tối qua, cô tuyệt không đến "Tầm hoan tác nhạc" nữa, hơn nữa, cô cũng biết, dù cô hiểu được nên làm thế nào khiến đàn ông vui vẻ, nắm giữ kỹ xảo trêu đùa, Du Thần Ích cũng sẽ không theo cô lên giường .
Cái gì mà thích phụ nữ đầy đặn, cái gì mà thích phụ nữ có kỹ xảo, tất cả đều là cái cớ để hắn hất cô ra, vì không muốn lên giường cùng cô, không muốn cho cô có đứa bé của hắn.
Nhưng Văn Hinh là ai, chỉ cần cô kiên trì, trên cõi đời này không có gì có thể làm cô buông tha.
Hiện tại, cô phải nghĩ biện pháp mới được!
Buổi trưa Diêu Phương cùng Lạc Tinh vẫn chưa về, sau khi ăn cơm xong cô cũng cảm thấy nhàm chán, vì vậy, quyết định ra ngoài đi dạo.
Trên đường người đến người đi, cảnh tượng ồn ào, dường như chỉ có cô là không có việc gì.
Cô đi bâng quơ, đi ngang qua một tiệm thuốc thì đột nhiên bị tấm bảng quảng cáo trên cửa sổ tiệm thuốc hấp dẫn ánh mắt.
Sau khi cô nhìn tấm quảng cáo, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười xấu xa, sau đó đi thẳng vào, một lát sau, mang sắc mặt vui mừng đi ra, bỏ rơi ánh mắt khác thường của nhân viên làm việc trong tiệm thuốc.
Còn trẻ như vậy, thật là đáng thương!
Buổi tối, khi Du Thần Ích về đến nhà, thấy Văn Hinh bưng cái chén không từ trên lầu đi xuống, nhìn bộ dáng hình như là xuống rót nước. Nhìn thấy hắn, khuôn mặt buồn ngủ của Văn Hinh lập tức nở nụ cười sáng lạn, "Anh đã về rồi!"
Chỉ là một câu nói vô cùng bình thường, cũng làm cô phải diễn tập vài lần, giống như một người vợ chờ chồng về nhà, cuối cùng đã đợi thấy chồng trở lại mà lộ ra nụ cười vui vẻ, điều này làm cho Du Thần Ích mới vào cửa liền ngẩn ra.
Hắn nhìn Văn Hinh, chỉ thấy cô mặc một bộ đồ ngủ bằng ren màu đen thật mỏng, mơ hồ lộ ra áo lót màu trắng bên trong, còn có tư thế dụ tình, khiến ánh mắt hắn bỗng chốc trầm xuống, sau một khắc, một tia tức giận nổi lên khuôn mặt hắn.
Người phụ nữ này làm gì vậy, cố ý quyến rũ hắn sao?
Thấy vẻ mặt đột nhiên âm trầm của hắn, Văn Hinh lại âm thầm nở nụ cười, cô chậm rãi xuống lầu, giơ cái chén không về phía hắn nói: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ xuống rót ly nước, không cố ý quyến rũ anh"
Quả nhiên, Du Thần Ích nghe vậy, sắc mặt lại trầm thêm vài phần, hắn lập tức đi tới trước mặt Văn Hinh, bắt được tay cô, thẹn quá thành giận nói:
"Tốt nhất cô từ bỏ ý định đi, còn nữa, nếu như cô muốn sớm lấy được năm trăm vạn, tôi khuyên cô không cần lãng phí thời gian trên người tôi. Với vẻ thùy mị của cô, tôi nghĩ, sẽ có rất nhiều đàn ông nguyện ý giúp cô, hay là, cô có thể đến “tầm hoan tác nhạc” mà tìm, nói không chừng, lại có thể tìm được một kim chủ sẵn tiền lại để ý cô cho cô năm trăm vạn, khỏi phải ở chỗ này, vừa lãng phí thời gian lại lãng phí tình cảm của chính mình, không phải sao?"
Những biến hóa nhỏ nhặt đó không thoát khỏi ánh mắt của Diêu Phương, bà run sợ, đầu tiên nhìn Văn Hinh một chút, rồi sau đó lại nhìn Du Thần Ích một chút, cuối cùng thu hồi tầm mắt, trên mặt lộ ra vẻ mặt bí ẩn.
Xem ra, không lâu nữa, nguyện vọng của bà sẽ được thực hiện!
Ăn sáng xong, Du Thần Ích theo thường lệ đến công ty, sau đó Diêu Phương cùng Lạc Tinh cũng ra ngoài mua đồ, chỉ có Văn Hinh không có việc gì ngồi trên sô pha trong phòng khách, bắt đầu suy nghĩ xem kế tiếp nên làm như thế nào.
Trải qua sự kiện tối qua, cô tuyệt không đến "Tầm hoan tác nhạc" nữa, hơn nữa, cô cũng biết, dù cô hiểu được nên làm thế nào khiến đàn ông vui vẻ, nắm giữ kỹ xảo trêu đùa, Du Thần Ích cũng sẽ không theo cô lên giường .
Cái gì mà thích phụ nữ đầy đặn, cái gì mà thích phụ nữ có kỹ xảo, tất cả đều là cái cớ để hắn hất cô ra, vì không muốn lên giường cùng cô, không muốn cho cô có đứa bé của hắn.
Nhưng Văn Hinh là ai, chỉ cần cô kiên trì, trên cõi đời này không có gì có thể làm cô buông tha.
Hiện tại, cô phải nghĩ biện pháp mới được!
Buổi trưa Diêu Phương cùng Lạc Tinh vẫn chưa về, sau khi ăn cơm xong cô cũng cảm thấy nhàm chán, vì vậy, quyết định ra ngoài đi dạo.
Trên đường người đến người đi, cảnh tượng ồn ào, dường như chỉ có cô là không có việc gì.
Cô đi bâng quơ, đi ngang qua một tiệm thuốc thì đột nhiên bị tấm bảng quảng cáo trên cửa sổ tiệm thuốc hấp dẫn ánh mắt.
Sau khi cô nhìn tấm quảng cáo, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười xấu xa, sau đó đi thẳng vào, một lát sau, mang sắc mặt vui mừng đi ra, bỏ rơi ánh mắt khác thường của nhân viên làm việc trong tiệm thuốc.
Còn trẻ như vậy, thật là đáng thương!
Buổi tối, khi Du Thần Ích về đến nhà, thấy Văn Hinh bưng cái chén không từ trên lầu đi xuống, nhìn bộ dáng hình như là xuống rót nước. Nhìn thấy hắn, khuôn mặt buồn ngủ của Văn Hinh lập tức nở nụ cười sáng lạn, "Anh đã về rồi!"
Chỉ là một câu nói vô cùng bình thường, cũng làm cô phải diễn tập vài lần, giống như một người vợ chờ chồng về nhà, cuối cùng đã đợi thấy chồng trở lại mà lộ ra nụ cười vui vẻ, điều này làm cho Du Thần Ích mới vào cửa liền ngẩn ra.
Hắn nhìn Văn Hinh, chỉ thấy cô mặc một bộ đồ ngủ bằng ren màu đen thật mỏng, mơ hồ lộ ra áo lót màu trắng bên trong, còn có tư thế dụ tình, khiến ánh mắt hắn bỗng chốc trầm xuống, sau một khắc, một tia tức giận nổi lên khuôn mặt hắn.
Người phụ nữ này làm gì vậy, cố ý quyến rũ hắn sao?
Thấy vẻ mặt đột nhiên âm trầm của hắn, Văn Hinh lại âm thầm nở nụ cười, cô chậm rãi xuống lầu, giơ cái chén không về phía hắn nói: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ xuống rót ly nước, không cố ý quyến rũ anh"
Quả nhiên, Du Thần Ích nghe vậy, sắc mặt lại trầm thêm vài phần, hắn lập tức đi tới trước mặt Văn Hinh, bắt được tay cô, thẹn quá thành giận nói:
"Tốt nhất cô từ bỏ ý định đi, còn nữa, nếu như cô muốn sớm lấy được năm trăm vạn, tôi khuyên cô không cần lãng phí thời gian trên người tôi. Với vẻ thùy mị của cô, tôi nghĩ, sẽ có rất nhiều đàn ông nguyện ý giúp cô, hay là, cô có thể đến “tầm hoan tác nhạc” mà tìm, nói không chừng, lại có thể tìm được một kim chủ sẵn tiền lại để ý cô cho cô năm trăm vạn, khỏi phải ở chỗ này, vừa lãng phí thời gian lại lãng phí tình cảm của chính mình, không phải sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook