Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!
-
Chương 84: Thầy, có muốn em giúp anh không?
Cô muốn từ nay về sau người ở bên cạnh anh, ở trong lòng anh duy nhất chỉ có cô mà thôi, nếu ngay cả điều này mà anh cũng không thực hiện được, vậy cô vẫn phải sống chết ở bên cạnh anh hay sao?
Bùi Lạp Minh không trả lời, nhưng hai tay ôm cô chặt hơn, tựa như sợ cô lúc nào cũng có thể biến mất.
“Đến lúc đó anh sẽ có câu trả lời cho em, đừng suy nghĩ bậy bạ, được không?”
Nhất thời cả hai cũng không nói gì nữa, bầu không khí có chút xấu hổ.
Đây là tự trọng của Hứa Mộ Nhan nếu như cô phải sống ở nhà họ Bùi, lần đầu tiên cô cảm thấy giữa cô và Bùi Lạp Minh không có khoảng cách.
Cô biết chỉ cần Hoắc Noãn còn ở giữa hai người họ, thì vĩnh viễn họ không thể đến gần nhau, có được nhau.
Nghĩ tới Hoắc Noãn, bỗng nhiên cô thấy sầu lo, trong lòng như có kim châm đau nhói.
Hai người vẫn im lặng, Bùi Lạp Minh cũng cảm nhận được không khí có chút kỳ lạ, bàn tay nhỏ bé đặt trên cánh tay anh cũng hơi lạnh lẽo.
Tim của anh nhói đau, anh yêu thương nói nhỏ bên tai cô: “Nhan Nhan, đừng nghĩ nhiều, trong lòng anh luôn có em.”
“Em không có nghĩ nhiều, là anh chuyện gì cũng không nói cho em biết mà thôi.”
Bùi Lạp Minh không thể chịu được khi thấy vẻ mặt u buồn của cô, cô tựa như một động vật nhỏ cần được che chở, kích thích mạnh mẽ ý muốn bảo vệ, thương yêu cô của anh.
Anh ôm người cô xoay lại, cúi đầu hôn đến lúc cô không thở nổi, toàn thân mềm nhũn mới buông ra: “Anh nói rồi, chờ Hoắc Noãn sinh xong, anh sẽ cho em câu trả lời, đừng ưu thương như vậy, anh đau lòng.”
Hứa Mộ Nhan bị anh hôn đến mơ hồ sắp không phân biệt rõ đông tây nam bắc, chỉ yếu ớt dựa vào anh, liên tục gật đầu.
Ngoài cửa sổ từng trận gió thổi tới, Hứa Mộ Nhan hơi lạnh nên đã có chút tỉnh táo.
Cô âm thầm tự trách chính mình mềm yếu, chỉ cần anh và cô tiếp xúc thân mật một chút là cô sẽ hoàn toàn đầu hàng.
Dù không ngờ tới, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào vì anh nói trong lòng anh luôn có cô .....
Thấy gương mặt của cô ửng hồng, anh cười vô cùng thoải mái: “Em thẹn thùng như vậy là muốn dụ dỗ anh sao?”
“Em không có!” Cô lập tức cãi lại.
Bùi Lạp Minh nhìn diện mạo thẹn thùng của cô thay đổi liên tục, bụng dưới lại nóng lên.
Anh dứt khoát ôm cô bước nhanh về phía chiếc giường lớn: “Nếu Nhan Nhan đã nghĩ như vậy, đêm nay chúng ta nhất định phải đại chiến một trăm hiệp mới được.”
“Anh mau thả em xuống, thả em xuống dưới.”
“Em đã lên thuyền giặc rồi còn muốn đi xuống, mơ tưởng!”
Bùi Lạp Minh vừa nói vừa đè cô xuống giường, bắt đầu giở trò …..
_____________ _____________
Sáng sớm, Hứa Mộ Nhan vừa mở mắt, lại ngoài ý muốn phát hiện Bùi Lạp Minh còn nằm ở bên cạnh.
Lúc này anh đang nằm nghiêng chằm chằm nhìn cô.
Cô khó hiểu hỏi: “Không phải sáng nào anh cũng vào thư phòng đọc báo hoặc xem văn kiện sao? Hôm nay không cần xem?”
“Anh muốn ôm em thêm một lúc.” Bùi Lạp Minh nói xong ôm cô chặt hơn.
Cô ở trong lòng anh không được tự nhiên vặn vẹo thân mình, tuy muốn thân mật lâu thêm một lúc, nhưng nhìn cô xấu hổ làm anh không khỏi muốn hung hăng yêu cô.
“Em phải đi làm, anh muốn ngủ thêm thì ngủ đi.”
Thấy cô muốn đứng lên, Bùi Lạp Minh gật đầu, thân thể vẫn trần truồng nhảy xuống giường, nhặt quần áo rải rác dưới đất, giúp cô mặc vào.
Da của cô càng ngày càng hồng hào, sau mỗi lần yêu đều lưu lại rất nhiều dấu vết xanh xanh tím tím.
Bùi Lạp Minh nhìn những dấu vết trên người cô, gương mặt tuấn dật hơi có chút ý cười, anh thích đôi mắt to tròn dịu dàng của cô, thích nụ cười sáng rực như ánh bình minh, anh mê đắm thân thể mềm mại của cô, còn có mùi hương tự nhiên trên người cô, yêu tiếng ngâm khẽ khẽ bên tai anh những khi cầu hoan, trên đời này, chỉ duy nhất một mình anh được nhìn vẻ đẹp kiều mị của cô.
Có đôi khi ở trên giường, chỉ một biểu lộ tình cảm nho nhỏ của cô, trong nháy mắt đã có thể ‘đốt lửa’ gây ra một trận lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ …..
“Mộ Nhan, tất cả mọi người đã tan ca, sao cô còn chưa về?”
Đồng nghiệp nữ bên cạnh đang thu dọn đồ đạt hỏi.
“Ừ, tôi cũng chuẩn bị đi rồi?”
“Tốt lắm, ngày mai gặp.”
Hứa Mộ Nhan nhìn tập giấy trắng trước mặt than nhẹ, sáng sớm cô đã bắt đầu với bản vẽ này, nhưng trong đầu cô không có một chút cảm hứng nào, uổng phí hết một ngày đẹp trời.
Ngay lúc cô đi ra khỏi công ty thì bỗng nhận được một tin nhắn.
Đó là tin nhắn của Cố Vỹ, bảo cô lập tức đến phòng 520 của khách sạn Quân Duyệt, nói là có người rất coi trọng mẫu thiết kế Thiên Sứ của cô, muốn mua lại mang ra nước ngoài triển lãm, nên cần trao đổi công việc với cô một chút.
Sau khi xem hết tin nhắn, vẻ mặt Hứa Mộ Nhan rất vui sướng, rốt cuộc đã có người coi trọng thiết kế của cô, mơ ước trở thành nhà thiết kế chuyên nghiệp của cô đã gần thành hiện thực rồi sao?
“Thùng thùng .....”
Hứa Mộ Nhan vừa mới gõ hai cái thì cửa phòng bật mở.
Kỳ lạ, sao cửa phòng không khóa?
Cô nghi hoặc bước vào: “Thầy, thầy ở đâu?”
Hứa Mộ Nhan vừa đi vừa kêu, chợt thấy có một người đàn ông đang nằm trên giường, cô tới gần nhìn người đàn ông trước mặt thì sửng sốt.
“Thầy ..... Thầy? Anh sao vậy?”
Hứa Mộ Nhan nhìn Cố Vỹ đang nằm trên giường, sắc mặt anh ửng hồng, cô không khỏi lo lắng hỏi.
Dưới ánh đèn, mặt Cố Vỹ ửng hồng không bình thường, trán đầy mồ hôi, hô hấp nặng nề, áo sơmi đã mở ra một nữa, lộ ra lòng ngực đang phập phòng kịch liệt.
“Thầy, anh không thoải mái sao?” Hứa Mộ Nhan vội vàng vươn tay đặt lên trán anh.
Tay cô hơi lạnh khi chạm vào trán thì Cố Vỹ mở mắt, bắt lấy cổ tay cô.
Bốn mắt nhìn nhau, 1 phút ..... 2 phút .....
Cố Vỹ nhìn rõ người trước mặt thì bả vai không khỏi run lên: “Mộ ..... Mộ Nhan, sao em lại tới đây?”
“Em ..... em nhận được tin nhắn của anh nên mới đến, không phải anh nói có người coi trọng thiết kế của em, muốn mua mang ra nước ngoài triển lãm, hẹn em tới đây trao đổi công việc sao?”
Nghe Hứa Mộ Nhan nói, Cố Vỹ nhíu mày nghi hoặc, mình gửi tin nhắn cho cô khi nào?
Anh nhớ rõ lúc anh đang vội vàng cắt quần áo mẫu ở công ty, có tin nhắn của một người đã lâu không gặp, nói anh lập tức đến phòng 520 khách sạn Quân Duyệt, cô ta sẽ nói cho anh biết lý do năm đó bỏ đi.
Vì muốn biết rõ ràng sự nghi hoặc ở trong lòng nhiều năm, Cố Vỹ lái xe tới khách sạn, anh đã đợi hơn nữa tiếng, cô ta cũng không xuất hiện, lúc anh định gọi điện thoại hỏi cô ta ở đâu thì phục vụ bưng tới một ly cà phê.
Anh vốn đang sốt ruột, vì thế không nói lời nào cầm ly cà phê uống một hơi cạn sạch.
Rồi sau đó anh điện thoại cho cô ta, nhưng điện thoại luôn báo bận, bất đắc dĩ anh phải tiếp tục chờ, không lâu sau anh cảm giác tầm mắt mình càng ngày càng mơ hồ, toàn thân mệt mỏi, sau đó anh đi về phía giường ngủ.
Không biết qua bao lâu, đến khi trán có gì đó lạnh lẽo chạm vào, anh mới đột nhiên tỉnh lại, phát hiện người đến là Hứa Mộ Nhan.
“Thầy, anh phát sốt sao? Em đưa anh đi bệnh viện?”
Thấy lâu quá mà Cố Vỹ không nói lời nào, Hứa Mộ Nhan lo lắng hỏi.
Lúc này, trong cơ thể có gì đó kỳ lạ, Cố Vỹ cảm thấy thân thể từ từ nóng lên, không thể ức chế rên khẽ một tiếng.
Kỳ quái?
Sao đột nhiên anh có cảm giác kỳ lạ này?
Bỗng nhiên mắt anh nhìn ly cà phê trên bàn, chẳng lẽ ..... chẳng lẽ là ly cà phê có vấn đề?!
“Thầy, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Hứa Mộ Nhan lo lắng, chăm chú nhìn mặt anh, thấy mặt anh càng đỏ hơn trước.
Cố Vỹ cố nén luồng nhiệt trong cơ thể, môi chậm rãi cười khẽ: “Ngốc, anh có bị gì đâu, chỉ cảm thấy hơi nóng thôi, em không có việc gì thì mau về nhà đi, đừng chạm vào anh.” Dứt lời, anh đẩy tay đang đặt trên trán mình của Hứa Mộ Nhan ra, hô hấp dồn dập nói.
Nhưng khi mắt nhìn đến cô thì luồng nhiệt trong cơ thể vừa mới áp chế kia lại bùng lên trở lại.
Người phụ nữ mình ngưỡng mộ ở ngay trước mắt, cho dù không bị hạ dược, anh cũng sẽ động tình.
Hứa Mộ Nhan chính là báu vật của anh, sao anh nhẫn tâm tổn thương cô, anh chỉ có thể cưỡng chế khô nóng trong cơ thể, ra vẻ tức giận: “Anh kêu em đi nhanh không nghe thấy sao! Đi mau!”
Nhìn thái độ khác thường của Cố Vỹ, lại thấy anh hô hấp càng ngày càng dồn dập, Hứa Mộ Nhan nhíu mày, thừa dịp anh không để ý, bàn tay mềm mại bỗng đặt lên cổ tay nóng rực của anh.
Cố Vỹ cuống quít rút tay của mình về.
Anh biết nhà của cô nhiều thế hệ là bác sĩ, đối với cô bắt mạch chỉ đơn giản như ăn sáng, anh không muốn cho cô biết mình bị hạ dược.
Nhưng giờ phút trong lòng Hứa Mộ Nhan đã hiểu rõ.
Đang yên đang lành tại sao thầy lại uống phải loại thuốc này?
“Thầy, anh kiên nhẫn một chút, em đưa anh đi bệnh viện.” Ngay sau đó,Hứa Mộ Nhan đến trước mặt định nâng anh đứng dậy.
Cô không chạm vào thì anh không sao, một khi chạm vào, Cố Vỹ thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng vọt như vỡ đập nước lớn phun trào mà tràn ra.
Sắc mặt anh trầm xuống, đưa tay túm cánh tay cô, kéo cô vào trong ngực, đôi mắt ánh lên tia lửa phức tạp nhìn cô, có chút bất đắc dĩ, có chút tức giận.
Cô gái ngốc nghếch này tại sao không biết nguy hiểm, lại vẫn dám tiến lên dìu anh.
Đột nhiên bị anh kéo vào lòng, Hứa Mộ Nhan ngẩn ra, đôi mắt trong suốt tràn đầy khiếp sợ.
“Thầy .... Thầy, anh ôm em không thở được!” Hứa Mộ Nhan vừa nói vừa giãy ra khỏi ngực anh.
Cố Vỹ hô hấp nặng nề, cảm thấy cơ thể khô nóng, không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Thầy ..... Thầy, có muốn em giúp anh không?”
Lời nói của Hứa Mộ Nhan cực nhỏ, nhưng rành mạch rơi vào tai Cố Vỹ, anh khiếp sợ nhìn cô, hầu kết di chuyển lên xuống.
Nhìn Hứa Mộ Nhan tóc dài xõa bồng bềnh, đôi mắt trong suốt long lanh như ngân ngấn lệ.
Vẻ ngoài của cô không phải tuyệt đẹp, nhưng bao năm qua anh vẫn động lòng với cô.
Cố Vỹ thở hổn hển, anh cúi đầu, ánh mắt thâm tình nhìn vào mắt cô.
“Em nói cái gì?”
Nhìn đôi mắt anh, nội tâm cô cả kinh, sự khiếp sợ dâng lên trong lòng.
Bùi Lạp Minh không trả lời, nhưng hai tay ôm cô chặt hơn, tựa như sợ cô lúc nào cũng có thể biến mất.
“Đến lúc đó anh sẽ có câu trả lời cho em, đừng suy nghĩ bậy bạ, được không?”
Nhất thời cả hai cũng không nói gì nữa, bầu không khí có chút xấu hổ.
Đây là tự trọng của Hứa Mộ Nhan nếu như cô phải sống ở nhà họ Bùi, lần đầu tiên cô cảm thấy giữa cô và Bùi Lạp Minh không có khoảng cách.
Cô biết chỉ cần Hoắc Noãn còn ở giữa hai người họ, thì vĩnh viễn họ không thể đến gần nhau, có được nhau.
Nghĩ tới Hoắc Noãn, bỗng nhiên cô thấy sầu lo, trong lòng như có kim châm đau nhói.
Hai người vẫn im lặng, Bùi Lạp Minh cũng cảm nhận được không khí có chút kỳ lạ, bàn tay nhỏ bé đặt trên cánh tay anh cũng hơi lạnh lẽo.
Tim của anh nhói đau, anh yêu thương nói nhỏ bên tai cô: “Nhan Nhan, đừng nghĩ nhiều, trong lòng anh luôn có em.”
“Em không có nghĩ nhiều, là anh chuyện gì cũng không nói cho em biết mà thôi.”
Bùi Lạp Minh không thể chịu được khi thấy vẻ mặt u buồn của cô, cô tựa như một động vật nhỏ cần được che chở, kích thích mạnh mẽ ý muốn bảo vệ, thương yêu cô của anh.
Anh ôm người cô xoay lại, cúi đầu hôn đến lúc cô không thở nổi, toàn thân mềm nhũn mới buông ra: “Anh nói rồi, chờ Hoắc Noãn sinh xong, anh sẽ cho em câu trả lời, đừng ưu thương như vậy, anh đau lòng.”
Hứa Mộ Nhan bị anh hôn đến mơ hồ sắp không phân biệt rõ đông tây nam bắc, chỉ yếu ớt dựa vào anh, liên tục gật đầu.
Ngoài cửa sổ từng trận gió thổi tới, Hứa Mộ Nhan hơi lạnh nên đã có chút tỉnh táo.
Cô âm thầm tự trách chính mình mềm yếu, chỉ cần anh và cô tiếp xúc thân mật một chút là cô sẽ hoàn toàn đầu hàng.
Dù không ngờ tới, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào vì anh nói trong lòng anh luôn có cô .....
Thấy gương mặt của cô ửng hồng, anh cười vô cùng thoải mái: “Em thẹn thùng như vậy là muốn dụ dỗ anh sao?”
“Em không có!” Cô lập tức cãi lại.
Bùi Lạp Minh nhìn diện mạo thẹn thùng của cô thay đổi liên tục, bụng dưới lại nóng lên.
Anh dứt khoát ôm cô bước nhanh về phía chiếc giường lớn: “Nếu Nhan Nhan đã nghĩ như vậy, đêm nay chúng ta nhất định phải đại chiến một trăm hiệp mới được.”
“Anh mau thả em xuống, thả em xuống dưới.”
“Em đã lên thuyền giặc rồi còn muốn đi xuống, mơ tưởng!”
Bùi Lạp Minh vừa nói vừa đè cô xuống giường, bắt đầu giở trò …..
_____________ _____________
Sáng sớm, Hứa Mộ Nhan vừa mở mắt, lại ngoài ý muốn phát hiện Bùi Lạp Minh còn nằm ở bên cạnh.
Lúc này anh đang nằm nghiêng chằm chằm nhìn cô.
Cô khó hiểu hỏi: “Không phải sáng nào anh cũng vào thư phòng đọc báo hoặc xem văn kiện sao? Hôm nay không cần xem?”
“Anh muốn ôm em thêm một lúc.” Bùi Lạp Minh nói xong ôm cô chặt hơn.
Cô ở trong lòng anh không được tự nhiên vặn vẹo thân mình, tuy muốn thân mật lâu thêm một lúc, nhưng nhìn cô xấu hổ làm anh không khỏi muốn hung hăng yêu cô.
“Em phải đi làm, anh muốn ngủ thêm thì ngủ đi.”
Thấy cô muốn đứng lên, Bùi Lạp Minh gật đầu, thân thể vẫn trần truồng nhảy xuống giường, nhặt quần áo rải rác dưới đất, giúp cô mặc vào.
Da của cô càng ngày càng hồng hào, sau mỗi lần yêu đều lưu lại rất nhiều dấu vết xanh xanh tím tím.
Bùi Lạp Minh nhìn những dấu vết trên người cô, gương mặt tuấn dật hơi có chút ý cười, anh thích đôi mắt to tròn dịu dàng của cô, thích nụ cười sáng rực như ánh bình minh, anh mê đắm thân thể mềm mại của cô, còn có mùi hương tự nhiên trên người cô, yêu tiếng ngâm khẽ khẽ bên tai anh những khi cầu hoan, trên đời này, chỉ duy nhất một mình anh được nhìn vẻ đẹp kiều mị của cô.
Có đôi khi ở trên giường, chỉ một biểu lộ tình cảm nho nhỏ của cô, trong nháy mắt đã có thể ‘đốt lửa’ gây ra một trận lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ …..
“Mộ Nhan, tất cả mọi người đã tan ca, sao cô còn chưa về?”
Đồng nghiệp nữ bên cạnh đang thu dọn đồ đạt hỏi.
“Ừ, tôi cũng chuẩn bị đi rồi?”
“Tốt lắm, ngày mai gặp.”
Hứa Mộ Nhan nhìn tập giấy trắng trước mặt than nhẹ, sáng sớm cô đã bắt đầu với bản vẽ này, nhưng trong đầu cô không có một chút cảm hứng nào, uổng phí hết một ngày đẹp trời.
Ngay lúc cô đi ra khỏi công ty thì bỗng nhận được một tin nhắn.
Đó là tin nhắn của Cố Vỹ, bảo cô lập tức đến phòng 520 của khách sạn Quân Duyệt, nói là có người rất coi trọng mẫu thiết kế Thiên Sứ của cô, muốn mua lại mang ra nước ngoài triển lãm, nên cần trao đổi công việc với cô một chút.
Sau khi xem hết tin nhắn, vẻ mặt Hứa Mộ Nhan rất vui sướng, rốt cuộc đã có người coi trọng thiết kế của cô, mơ ước trở thành nhà thiết kế chuyên nghiệp của cô đã gần thành hiện thực rồi sao?
“Thùng thùng .....”
Hứa Mộ Nhan vừa mới gõ hai cái thì cửa phòng bật mở.
Kỳ lạ, sao cửa phòng không khóa?
Cô nghi hoặc bước vào: “Thầy, thầy ở đâu?”
Hứa Mộ Nhan vừa đi vừa kêu, chợt thấy có một người đàn ông đang nằm trên giường, cô tới gần nhìn người đàn ông trước mặt thì sửng sốt.
“Thầy ..... Thầy? Anh sao vậy?”
Hứa Mộ Nhan nhìn Cố Vỹ đang nằm trên giường, sắc mặt anh ửng hồng, cô không khỏi lo lắng hỏi.
Dưới ánh đèn, mặt Cố Vỹ ửng hồng không bình thường, trán đầy mồ hôi, hô hấp nặng nề, áo sơmi đã mở ra một nữa, lộ ra lòng ngực đang phập phòng kịch liệt.
“Thầy, anh không thoải mái sao?” Hứa Mộ Nhan vội vàng vươn tay đặt lên trán anh.
Tay cô hơi lạnh khi chạm vào trán thì Cố Vỹ mở mắt, bắt lấy cổ tay cô.
Bốn mắt nhìn nhau, 1 phút ..... 2 phút .....
Cố Vỹ nhìn rõ người trước mặt thì bả vai không khỏi run lên: “Mộ ..... Mộ Nhan, sao em lại tới đây?”
“Em ..... em nhận được tin nhắn của anh nên mới đến, không phải anh nói có người coi trọng thiết kế của em, muốn mua mang ra nước ngoài triển lãm, hẹn em tới đây trao đổi công việc sao?”
Nghe Hứa Mộ Nhan nói, Cố Vỹ nhíu mày nghi hoặc, mình gửi tin nhắn cho cô khi nào?
Anh nhớ rõ lúc anh đang vội vàng cắt quần áo mẫu ở công ty, có tin nhắn của một người đã lâu không gặp, nói anh lập tức đến phòng 520 khách sạn Quân Duyệt, cô ta sẽ nói cho anh biết lý do năm đó bỏ đi.
Vì muốn biết rõ ràng sự nghi hoặc ở trong lòng nhiều năm, Cố Vỹ lái xe tới khách sạn, anh đã đợi hơn nữa tiếng, cô ta cũng không xuất hiện, lúc anh định gọi điện thoại hỏi cô ta ở đâu thì phục vụ bưng tới một ly cà phê.
Anh vốn đang sốt ruột, vì thế không nói lời nào cầm ly cà phê uống một hơi cạn sạch.
Rồi sau đó anh điện thoại cho cô ta, nhưng điện thoại luôn báo bận, bất đắc dĩ anh phải tiếp tục chờ, không lâu sau anh cảm giác tầm mắt mình càng ngày càng mơ hồ, toàn thân mệt mỏi, sau đó anh đi về phía giường ngủ.
Không biết qua bao lâu, đến khi trán có gì đó lạnh lẽo chạm vào, anh mới đột nhiên tỉnh lại, phát hiện người đến là Hứa Mộ Nhan.
“Thầy, anh phát sốt sao? Em đưa anh đi bệnh viện?”
Thấy lâu quá mà Cố Vỹ không nói lời nào, Hứa Mộ Nhan lo lắng hỏi.
Lúc này, trong cơ thể có gì đó kỳ lạ, Cố Vỹ cảm thấy thân thể từ từ nóng lên, không thể ức chế rên khẽ một tiếng.
Kỳ quái?
Sao đột nhiên anh có cảm giác kỳ lạ này?
Bỗng nhiên mắt anh nhìn ly cà phê trên bàn, chẳng lẽ ..... chẳng lẽ là ly cà phê có vấn đề?!
“Thầy, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Hứa Mộ Nhan lo lắng, chăm chú nhìn mặt anh, thấy mặt anh càng đỏ hơn trước.
Cố Vỹ cố nén luồng nhiệt trong cơ thể, môi chậm rãi cười khẽ: “Ngốc, anh có bị gì đâu, chỉ cảm thấy hơi nóng thôi, em không có việc gì thì mau về nhà đi, đừng chạm vào anh.” Dứt lời, anh đẩy tay đang đặt trên trán mình của Hứa Mộ Nhan ra, hô hấp dồn dập nói.
Nhưng khi mắt nhìn đến cô thì luồng nhiệt trong cơ thể vừa mới áp chế kia lại bùng lên trở lại.
Người phụ nữ mình ngưỡng mộ ở ngay trước mắt, cho dù không bị hạ dược, anh cũng sẽ động tình.
Hứa Mộ Nhan chính là báu vật của anh, sao anh nhẫn tâm tổn thương cô, anh chỉ có thể cưỡng chế khô nóng trong cơ thể, ra vẻ tức giận: “Anh kêu em đi nhanh không nghe thấy sao! Đi mau!”
Nhìn thái độ khác thường của Cố Vỹ, lại thấy anh hô hấp càng ngày càng dồn dập, Hứa Mộ Nhan nhíu mày, thừa dịp anh không để ý, bàn tay mềm mại bỗng đặt lên cổ tay nóng rực của anh.
Cố Vỹ cuống quít rút tay của mình về.
Anh biết nhà của cô nhiều thế hệ là bác sĩ, đối với cô bắt mạch chỉ đơn giản như ăn sáng, anh không muốn cho cô biết mình bị hạ dược.
Nhưng giờ phút trong lòng Hứa Mộ Nhan đã hiểu rõ.
Đang yên đang lành tại sao thầy lại uống phải loại thuốc này?
“Thầy, anh kiên nhẫn một chút, em đưa anh đi bệnh viện.” Ngay sau đó,Hứa Mộ Nhan đến trước mặt định nâng anh đứng dậy.
Cô không chạm vào thì anh không sao, một khi chạm vào, Cố Vỹ thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng vọt như vỡ đập nước lớn phun trào mà tràn ra.
Sắc mặt anh trầm xuống, đưa tay túm cánh tay cô, kéo cô vào trong ngực, đôi mắt ánh lên tia lửa phức tạp nhìn cô, có chút bất đắc dĩ, có chút tức giận.
Cô gái ngốc nghếch này tại sao không biết nguy hiểm, lại vẫn dám tiến lên dìu anh.
Đột nhiên bị anh kéo vào lòng, Hứa Mộ Nhan ngẩn ra, đôi mắt trong suốt tràn đầy khiếp sợ.
“Thầy .... Thầy, anh ôm em không thở được!” Hứa Mộ Nhan vừa nói vừa giãy ra khỏi ngực anh.
Cố Vỹ hô hấp nặng nề, cảm thấy cơ thể khô nóng, không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Thầy ..... Thầy, có muốn em giúp anh không?”
Lời nói của Hứa Mộ Nhan cực nhỏ, nhưng rành mạch rơi vào tai Cố Vỹ, anh khiếp sợ nhìn cô, hầu kết di chuyển lên xuống.
Nhìn Hứa Mộ Nhan tóc dài xõa bồng bềnh, đôi mắt trong suốt long lanh như ngân ngấn lệ.
Vẻ ngoài của cô không phải tuyệt đẹp, nhưng bao năm qua anh vẫn động lòng với cô.
Cố Vỹ thở hổn hển, anh cúi đầu, ánh mắt thâm tình nhìn vào mắt cô.
“Em nói cái gì?”
Nhìn đôi mắt anh, nội tâm cô cả kinh, sự khiếp sợ dâng lên trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook