Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan con ngươi co lại, trong lòng ngẩn ra, hiện nay bên ngoài khá loạn, các vụ cưỡng hiếp mỗi ngày đều đưa tin, cô đương nhiên cũng không hoài nghi những gì người đàn ông này nói.

Cùng với bị vũ nhục, cô thà đi tìm cái chết!

Nhưng giây tiếp theo Hứa Mộ Nhan bỗng nhiên cảm thấy không đúng, theo lý thuyết, một đôi mắt tuổi còn trẻ không thể phát ra âm thanh trầm thấp khàn khàn như vậy .

Đáp án duy nhất thanh âm này là giả bộ, mà người này nhất định là người quen biết rồi!

Nhưng cô không nghĩ ra, người quen ai sẽ rảnh rỗi thoải mái như vậy, vui đùa với cô như vậy?

Hứa Mộ Nhan lần nữa quan sát tỉ mỉ người đàn ông này, bỗng nhiên con ngươi ngưng trọng, bên môi nở nụ cười yếu ớt, thì ra là cậu ta!

Nếu không phải xem qua đôi giày da này, cô thật đúng là không nhận ra cậu ta.

Bùi Lạp Thần không ngờ cô nhanh vậy đã đoán ra thân phận của hắn, vẫn như cũ đi đến chỗ cô, bước chân thật chậm.

Một đôi tay thon dài trắng nõn, thưởng thức con dao trong tay, đúng là một đôi tay có cuộc sống an nhàn,sung sướng.

Hứa Mộ Nhan sống lưng thẳng tắp, không sợ hãi, khóe môi mỉm cười nhìn cậu ta đi tới.

Bùi Lạp Thần thấy ngay cả bị người ta cưỡng hiếp cô cũng không sợ, liền thấy thú vị, con dao trong tay giơ lên, mà hắn cũng hướng cố lao tới.

Con dao đâm thẳng trên tường trong hẻm nhỏ, nhưng hắn lại chính xác nhào vào Hứa Mộ Nhan.

Lực đạo vừa đủ, đem cô đẩy vào góc tường, nhưng không làm cô đau.

Sau đó Bùi Lạp Thần ôm lấy eo nhỏ của cô, tay phải quàng lên cổ, cúi đầu đôi môi hôn vào trên môi phấn nộn của cô.

Hứa Mộ Nhan thật không ngờ cậu ta cứ như vậy đánh tới, càng không nghĩ đến cậu ta sẽ hôn trộm cô!

Cô nhưng là chị dâu của cậu ta!

Thôi quên đi, dù sao cũng biết cậu ta là ai, coi như bị đứa trẻ hôn một cái, không quan tâm.

Nhưng cô cũng không thể để cậu ta tùy tiện làm bậy, phải hảo dạy dỗ cậu ta một phen.

Hứa Mộ Nhan lấy tay lau khóe môi của mình, đưa tay đánh về khuôn mặt cậu ta, tát một cái bạt tai!

“Ba!”

Tiếng vang trong trẻo trong hẻm nhỏ vang dội vô cùng.

Cô cùng cậu ta đứng quá gần, Bùi Lạp Thần căn bản không có thời gian né tránh, bởi vì hắn cũng không nghĩ cô dám đánh hắn!

Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị đánh, mà còn là bị con gái đánh!

Khăn đen trên mặt cũng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú bất cần đời.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ lẫn nhau, Bùi Lạp Thần chuẩn bị mở miệng phá vỡ không khí im lặng này, bỗng điện thoại Hứa Mộ Nhan vang lên.

“Alo, có chuyện gì?” cô xem số điện thoại, do dự một lúc mới trả lời.

“Hứa Mộ Nhan, không cho phép cô ở trước mặt cha mẹ nói xấu tôi, nếu không cuộc sống của cô sẽ không được dễ chịu!” Bên kia điện thoại Bùi Lạp Minh uy hiếp nói.

Hứa Mộ Nhan khẽ nhếch khóe miệng, không nói gì nữa liền tắt điện thoại.

“Tôi cho chị biết, tôi chỉ đang giúp anh trai thử chị, xem chị có phải hay không là cô gái không biết xấu hổ, trải qua thăm dò, chúc mừng chị đã vượt qua, còn có vừa rồi tôi hôn chị không được nói cho ai biết, không chị tự gánh lay hậu quả! Tạm biệt chị __dâu!”

Nhìn bóng lưng Bùi Lạp Thần, cô dở khóc dở cười, hai anh em nhà này đúng thật thích uy hiếp người khác, đáng tiếc cô Hứa Mộ Nhan không phải là người dẽ bị uy hiếp!

Đi ra hẻm nhỏ âm u, ánh mặt trời lại chiếu lên người, không khỏi làm Hứa Mộ Nhan nghĩ chuyện phát sinh vừa nãy chỉ là một giấc mộng, cô cũng không biết chuyện phát sinh trong hẻm đã bị người khác chụp lại.

Mới vừa vào đến phòng làm việc ở bệnh viện, Hứa Mộ Nhan liền nghe được thanh âm truyền đến, “Bác sĩ Hứa, chị rốt cuộc trở lại, tôi đợi chị thật lâu!”

Chỉ thấy Bùi lạp Thần lười biếng ngồi trên ghế trong phòng làm việc của cô, hai chân đong đưa, khuôn mặt không đứng đắn cười nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương