Ngu Đình Huyên lập tức cười: "Thật là một người phụ nữ thông minh a! Được, vậy thì để xem chút bản lĩnh của cô trước đã, rồi nói sau!"

Điền Mỹ Hòa quá đỗi vui mừng, lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt trung trinh: "Tôi nhất định sẽ làm rất gọn gàng! Tuyệt đối sẽ không để cô phải thất vọng!"

Ngu Đình Huyên chỉ cười cười, bưng trà tiễn khách.

Điền Mỹ Hòa rời khỏi phòng trà, vừa ra khỏi cửa, đã bị Vương Nhạc Đông kéo lại.

Vương Nhạc Đông cũng mang theo khuôn mặt tím xanh, vội vàng hỏi: "Thế nào? Ngu tổng đã đồng ý chưa?"

Điền Mỹ Hòa nhìn dáng vẻ hèn nhát của Vương Nhạc Đông, trong lòng xem thường anh ta.

Có điều, bây giờ hai người cùng một chiến tuyến, bởi vậy cũng phải nhịn xuống.

"Có tôi ra tay, còn có gì mà không thành?" đáy mắt Điền Mỹ Hòa lóe lên tia âm độc: "Tô Ảnh đắc tội ai không tốt? Hết lần này tới lần khác đắc tội với Ngu gia đại tiểu thư? Quan hệ của Ngu gia và Phó gia vô cùng chặt chẽ, Ngu gia độc quyền kỹ thuật, Phó gia luôn rất cần. Cho nên, chỉ cần Ngu Đình Huyên muốn Tô Ảnh chết, Tô Ảnh nhất định phải chết!"

Vương Nhạc Đông ôm quai hàm thở phào, nôn ra một búng máu, ú ớ nói: "Giết chết con đàn bà đó đi! Đáng chết! Tôi không lột da của cô ta, tôi không tên là Vương Nhạc Đông!"

Điền Mỹ Hòa càng thêm ghét bỏ nhìn Vương Nhạc Đông, ánh mắt ghét bỏ đã sắp không che giấu được.

Trước kia Vương Nhạc Đông còn được coi như ông chủ nhỏ phú nhị đại, mặc dù chẳng có bản lĩnh cũng không có quá nhiều tiền, thế nhưng so với đàn ông bình thường mà nói, đã coi như rất không tệ.

Thế nhưng ngay ngày thứ hai Tô Ảnh bị thương, Phó Thịnh lập tức liền điều tra được chuyện xảy ra ở giáo đường hôm đó.

Không chờ qua đêm, Phó Thịnh sai người trực tiếp mang bao tải túm lấy Vương Nhạc Đông, nhét vào trong con hẻm nhỏ vắng vẻ hoang vu, điên cuồng đánh một trận, đánh hắn gãy bốn cái răng, gãy một ngón tay ngay tại chỗ!

Không chỉ có như thế, công ty của cha Vương Nhạc Đông, trong vòng một đêm, bốc hơi không dấu vết, trong nháy mắt thiếu một khoản nợ lớn không cách nào hoàn lại.

Vương Nhạc Đông từ một phú nhị đại sống giàu có, trong nháy mắt rơi xuống thành bùn nhão, là loại người người đều có thể đạp một phát.

Trước kia Điền Mỹ Hòa cảm thấy Vương Nhạc Đông tốt bao nhiêu, hiện tại lại cảm thấy Vương Nhạc Đông buồn nôn bấy nhiêu!

Nhìn Phó Thịnh người ta đi!

Đó mới là đàn ông!

Chẳng qua là một trợ lý nhỏ bé, cũng có thể trút giận báo thù giúp sau lưng!

Nhìn lại dáng vẻ sợ sệt của Vương Nhạc Đông hiện tại, lúc trước thật sự là mắt bị mù!

Điền Mỹ Hòa nhịn không được quắc mắt, đang định quay người rời đi, Vương Nhạc Đông lập tức kéo Điền Mỹ Hòa lại, thấp giọng hỏi: "Em định làm gì?"

"Làm gì nữa?" Điền Mỹ Hòa cười lạnh một tiếng, liếc xéo Vương Nhạc Đông: "Chẳng phải anh vẫn luôn ngấp nghé cơ thể trong sạch của Tô Ảnh sao? Chúng ta bắt cóc cô ta, để cho anh chơi thật sảng khoái, có được hay không?"

Vương Nhạc Đông lập tức nghĩ đến dáng người nổi bật của Tô Ảnh, hai mắt như sói, kích động hỏi: "Mỹ Hòa, em không nói đùa anh đấy chứ?"

"Nói đùa với anh có ích gì không?" Điền Mỹ Hòa ghét bỏ lập tức hất tay Vương Nhạc Đông ra.

"Mỹ Hòa, em cứ yên tâm, anh chỉ chơi đùa với cô ta thôi. Trong tim anh, người anh yêu nhất vẫn là em!" Vương Nhạc Đông vẫn không quên bày tỏ chân thành của mình.

Chỉ tiếc, Điền Mỹ Hòa không hề để ở trong lòng.

"Được rồi, có công sức nói nhảm, không bằng nhanh chóng nghĩ ra ý kiến hay, xử lý Tô Ảnh đi!" Điền Mỹ Hòa vừa nghĩ tới Phó Thịnh như thần Mặc Trời, trong lòng cũng ngứa ngáy theo.

Nếu như cô ta là trợ lý cuộc sống của Phó Thịnh, đúng là tốt biết bao!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương