Tô Ảnh túm lấy gối, che kín lồng ngực của mình, lên án: "Phó tổng! Đây là phòng của tôi!"

Phó Thịnh đưa tay vỗ mạnh lên đỉnh đầu Tô Ảnh: "Mở to mắt chó của cô ra mà nhìn cho rõ, đây là phòng ai!"

Tô Ảnh ngẩng đầu nhìn lên, ách, đây là phòng của Phó Thịnh?

Như vậy chiếc giường lớn bây giờ mình đang nằm...

Tô Ảnh cúi đầu nhìn, trong nháy mắt mở to hai mắt!

Đây là, đây là giường lớn của Phó tổng!

Sau đó mình còn đang cầm gối của anh ta để che ngực?

Cơ thể của Tô Ảnh cứng ngắc trong nháy mắt, cứng như khúc gỗ.

Phó Thịnh bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô: "Chỉ với hai lạng thịt của cô, thật sự cho rằng bản thiếu sẽ vừa ý sao? Bản thiếu tự mình bôi thuốc cho cô, cô còn nhiều chuyện như vậy! Nằm yên đi!"

Đầu Tô Ảnh bị một bàn tay nhấn xuống, theo đó nằm xuống, toàn bộ phía sau lưng phơi bày trong tầm mắt Phó Thịnh.

Sau đó, Tô Ảnh liền cảm nhận được Phó Thịnh tự mình bôi thuốc "Quan tâm phục vụ".

Tay nghề bôi thuốc này, thực sự là... Một lời khó nói hết a!

Rốt cục, chờ Phó Thịnh bôi thuốc xong, lúc này Phó Thịnh mới cầm lấy áo che đậy cho cô một chút, nói: "Lăn về phòng của mình đi!"

Tô Ảnh nhanh chóng tiếp tục dùng gối che ngực, cúi đầu, chân trần bước nhỏ chạy về phòng của mình.

Nắm sấp trên giường lớn, Tô Ảnh lại bắt đầu phiền muộn: sao mình lại nằm trên giường lớn của Phó Thịnh chứ?

Anh ta là người có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng lắm nha...

Tận tới đêm khuya, người hầu trong nhà mới giải thích sự nghi ngờ này của Tô Ảnh.

Khi người hầu đưa bữa tối và thuốc thang cho Tô Ảnh, nói liên miên lải nhải với Tô Ảnh: "Tô tiểu thư, cô thật là, đại thiếu gia nhà chúng tôi trước giờ chưa từng chăm sóc con gái đâu. Cô là người đầu tiên đấy! Đại thiếu gia còn tự mình bôi thuốc cho cô, đây chính làvận may đốt đèn lồng cũng không tìm ra đâu!"

"Chị Nguyệt, sao em lại nằm ở trên giường Phó tổng vậy?" Tô Ảnh ghé vào trên giường, ngửa cổ, uống canh xương hầm hỏi.

Chị Nguyệt cười hì hì, nói: "Còn không phải do cô ôm cổ đại thiếu gia, sống chết không chịu buông ra sao? Đại thiếu gia thả cô nhiều lần, cũng không bỏ xuống được, quay người liền trở về phòng ngủ của mình. Kết quả vừa để xuống, cô đã ngoan ngoãn nằm xuống! Đại thiếu gia thấy cô chiếm giường của ngài ấy, thế mà không hề tức giận, còn bảo quản gia Lâm cho thuốc, tự mình bôi thuốc cho cô đấy! Ai nha, tôi nói cho cô nè, trước giờ bên cạnh đại thiếu gia nhà chúng tôi không hề có con gái đến gần, dù là bảo mẫu người hầu trong nhà, cũng chỉ cho phép nam tới gần..."

Tô Ảnh không còn nghe thấy một đống lời nói nhảm về sau của chị Nguyệt nữa, trong đầu chỉ có suy nghĩ: Chết mất! Trong lúc mình hôn mê, đã chiếm đoạt giường của Phó tổng!

Chẳng trách lúc mình tỉnh lại, anh ta cố ý dùng sức bôi thuốc cho mình!

Đó là muốn trả thù nha!

Vừa nghĩ tới kết cục và hậu quả đáng sợ của những người bị Phó Thịnh trả thù, linh hồn Tô Ảnh rùng mình một cái.

Thề nói gì cũng không thể để Phó Thịnh bôi thuốc cho mình nữa!

Một bên khác, phòng ngủ Phó Thịnh đã được quét dọn lại.

Phó Thịnh nằm trên giường, trong đầu lóe lên cảnh tượng vừa rồi Tô Ảnh nằm sấp.

Phó Thịnh lập tức ngồi dậy, lơ đãng nhìn thoáng qua phòng Tô Ảnh, trong lòng thầm nghĩ: mình điên rồi sao? Người phụ nữ ngu xuẩn đó ngoại trừ gương mặt còn tạm nhìn được ra, toàn thân không có nổi hai lạng thịt, làm sao có thể hấp dẫn mình được?

Phó Thịnh đưa tay cầm lấy điều khiển từ xa, tắt đèn, lật qua lật lại, song không sao ngủ được.

Mặc dù đã thay bộ chăn ga mới, thế nhưng Phó Thịnh luôn cảm giác, trên giường vẫn còn lưu lại mùi hương của Tô Ảnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương