Phó Thịnh liếc Tô Ảnh một cái, nói: “Xem cô biểu hiện nỗ lực như vậy, vậy nếm thử đi.”

Vừa dứt lời, Phó Thịnh nhấc chân đi vào nhà ăn.

Tô Ảnh chân ngắn, theo không kịp bước chân Phó Thịnh.

Chờ Tô Ảnh đi đến nhà ăn, Phó Thịnh đã ngồi ở trên ghế, không chút khách khí gắp một quả ớt cay đẹp đẽ cho vào trong miệng, mồm to nhai lên.

Tô Ảnh vừa định nhắc nhở Phó Thịnh ớt cay này thật sự quá cay, không thể một ngụm ăn luôn.

Nhưng cô đang há mồm đã nhìn đến động tác của anh bỗng nhiên ngừng lại, anh lập tức buông đôi đũa trong tay xuống, cầm ly nước bên cạnh uống ừng ực: “Lại thêm ly nước!”

Tô Ảnh nhanh chân đi rót nước, rót liên tiếp bốn ly nước, lúc này Phó Thịnh mới nhẹ nhàng thở ra.

Tô Ảnh đứng ở bên cạnh, cúi đầu không dám nhìn anh.

Trong lòng thầm nghĩ, xong rồi, xong rồi, lần này nhất định bị tổng giám đốc trừng phạt rồi!

Không báo sớm chính là tội lớn!

Khi Tô Ảnh đang cân nhắc Phó Thịnh sẽ trừng phạt mình như thế nào thì cô cảm giác được không khí xung quanh nháy mắt nóng lên, Tô Ảnh vừa muốn ngẩng đầu, lập tức đâm vào lồng ngực rắn chắc.

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm âm trầm của Phó Thịnh: “Muốn cay chết tôi hả?”

Tô Ảnh muốn giải thích nhưng sau khi nhấc đầu lên, cô thấy được đôi môi Phó Thịnh hồng diễm, phảng phất như muốn rỉ máu vậy.

Xứng với biểu tình cao quý lãnh diễm của anh, quả thực chính là nam thần hệ cấm dục!

Tô Ảnh không nhịn được bật cười.

“Còn dám cười?” Phó Thịnh nhướn mày, dường như hoàn toàn quên mất Tô Ảnh đang đụng vào ngực anh, nháy mắt, anh vươn tay ra ôm lấy vòng eo của Tô Ảnh kéo cô lại bàn ăn, dùng chiếc đũa anh ăn qua gắp một quả ớt nhét vào trong miệng Tô Ảnh: “Nhai luôn, không cho phun ra! Muốn cay cùng nhau cay!”

Tô Ảnh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét quả ớt cay, bị buộc bất đắc dĩ một ngụm nhai xong.

Giây tiếp theo, cảm giác cay khè quen thuộc lần nữa thổi quét toàn thân.

“Cay, cay, cay, cay muốn chết!” Tô Ảnh bị cay thiếu chút nữa nhảy lên, nắm lên ly nước Phó Thịnh uống qua uống ừng ực.

Tô Ảnh một lòng một dạ uống nước lại không chú ý tới, lúc Phó Thịnh nhìn thấy cô cầm ly nước anh uống qua, đáy mắt anh chợt lóe qua ý cười.

Lâm quản gia cùng đám người hầu thấy một màn như vậy, tất cả đều hít hà một hơi!

Đại thiếu gia thế mà lại dùng đũa của mình gặp ăn ớt cay cho Tô Ảnh không nói, thế mà còn cho phép Tô Ảnh dùng ly uống nước của mình!

Trời ạ!

Đây là đại thiếu gia siêu ở sạch mà bọn họ quen biết hay sao?

Cái này, này, này...

Cũng quá huyền huyễn rồi!

Nhà ăn, lúc này hai người đều uống nước no nên không cảm thấy đói bụng.

Tô Ảnh buông ly nước, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện cô đang ngồi ở trên đùi Phó Thịnh, dùng đôi đũa của Phó Thịnh ăn ớt cay, còn dùng ly nước của Phó Thịnh uống nước!

Nháy mắt trong lòng Tô Ảnh cảm thấy vô lực.

Xong rồi, xong rồi.

Hôm nay thật sự chọc Phó tổng rồi.

Anh ta sẽ không đuổi mình đi đấy chứ?

Không cần nha!

Mình không đền nổi nhiều tiền như vậy đâu!

Phó Thịnh nhìn đến vẻ mặt Tô Ảnh dại ra, tức giận nói: “Như thế nào? Còn muốn ngã ngồi đến khi nào?”

Lúc này Tô Ảnh mới hoàn hồn, nhanh chóng đứng lên, uất ức nhìn Phó Thịnh: “Vừa mới tôi muốn nhắc nhở ngài phải ăn từng miếng nhỏ. Ai mà biết ngài một ngụm nuốt luôn? Ớt cay tự nhiên là rất cay.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương