Tự Thuật Phong Nguyệt cúp mày sau đó xoay người nhìn Tô Ảnh, lúc anh mỉm cười thật là xinh đẹp.

Tô Ảnh không nhịn được kích động tiến lên một bước, nói: “Phong nguyệt đại đại...”

“Như thế nào lại khách khí như vậy? gọi tôi là Diệp... Kêu Phong Nguyệt là được rồi.” Tự Thuật Phong Nguyệt nói: “Chúng ta có tính là bạn bè qua mạng hay không?”

Tô Ảnh vẫn có chút thẹn thùng, nói: “Được rồi, cung kính không bằng tuân mệnh, vậy tôi gọi anh một tiếng Phong Nguyệt vậy, Thật không nghĩ tới anh sẽ đến, thật là ngoài ý muốn nhưng cũng thật vui vẻ.”

Tự Thuật Phong Nguyệt cười khẽ nói: “Tôi là nhà đầu tư bộ phim này cho nên qua xem.”

Tô Ảnh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Là vậy sao. Về chuyện lần trước, tôi trịnh trọng xin lỗi anh.”

“Được rồi, tôi tiếp thu lời xin lỗi của cô.” Tự Thuật Phong Nguyệt cũng nghiêm túc trả lời Tô Ảnh.

Vậy không biết tôi có cơ hội mời anh ăn cơm bồi tội không?” Tô Ảnh khẩn trương muốn chết, đối diện cô chính là đại thần trong lòng cô đấy!

“Được thôi.” Tự Thuật Phong Nguyệt híp mắt cười nói: “Nghe nói đoàn phim đã ký hợp đồng biểu diễn nhạc phim. Vừa lúc tôi có hai ca khúc đã hoàn thành, cô xem có thích hay không?”

Hai mắt Tô Ảnh sáng ngời, dùng sức gật đầu!

Đại thần sáng tác ca khúc nhất định là tốt nhất!

“Đi thôi.” Tự Thuật Phong Nguyệt mềm giọng nói với Tô Ảnh, trong lòng Tô Ảnh giống như có con nai chạy loạn vậy.

Hai người vừa mới rời đi, Mạnh Tiểu Ngư chạy qua tìm: “Vừa mới rõ ràng nhìn đến người ở chỗ này sao mới chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu vậy?”

Cô ta lầm bầm lầu bầu nói: “Đẹp trai như vậy, không đóng phim thật sự quá đáng tiếc!”

Lúc này, bên cạnh có người đi tới nói với Mạnh Tiểu Ngư: “Cậu ấy đóng phim sao? Cô nghĩ quá nhiều rồi.”

Mạnh Tiểu Ngư vừa quay đầu nhìn thấy Dương Chính mỉm cười đi tới.

Năm nay ông ấy hơn 50 tuổi, tóc muối tiêu hơi xoăn, bụng hơi lộ làm người ta có cảm giác dễ gần.

“Đạo diễn Dương?” Mạnh Tiểu Ngư vội vàng hỏi: “Sao ông lại nói như vậy? Anh ta còn soái trai hơn đảm lưu lượng tiểu sinh kia nhiều.”

“Có thể không soái sao? Đó chính là nhân vật có thể đánh đồng với đương kim oai phong một cõi Phó Thịnh đấy.” Dương Chính bó tay với Mạnh Tiểu Ngư: “Vị đại thiếu gia này chính là Diệp đại thiếu gia, Diệp Tự.”

Mạnh Tiểu Ngư trợn tròn mắt: “Cái gì? Anh ta là Diệp Tự?!”

Dương Chính gật đầu, nói: “Đúng vậy, một người chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lại rất ít người gặp qua. Đời này cậu ấy chẳng phục ai, chỉ duy nhất phục một mình Phó đại thiếu gia Phó Thịnh. Cho nên lúc cậu ấy ra nước ngoài đã nhờ cậy Phó đại thiếu gia hỗ trợ xử lý mọi chuyện trong nhà.

“Phó Thịnh? Trời ạ, là đế vương có tiếng ngạo kiều ấy hả?” Mạnh Tiểu Ngư không nhịn được nói tục: “Diệp đại thiếu gia nhìn dịu dàng nho nhã như vậy sao có thể thân thiết với vị đế vương ngạo kiều kia chứ?”

Dương Chính phổ cập khoa học cho cô ta: “Hai vị này xuất thân chung đại viện, quan hệ hai nhà không tầm thường. Được rồi, cô có thể thu hồi tâm tư của mình được rồi đấy. Người ta là Diệp đại thiếu gia, không phải người cô có thể nghĩ tới. Nhanh đi viết kịch bản đi, gần đây tiến độ quay nhanh hơn, tranh thủ sớm ngày phát sóng.”

Nói xong Dương Chính rời đi.

Mạnh Tiểu Ngư chột dạ nhìn bóng dáng ông ấy.

Tư tâm của cô ta bị Dương Chính đoán được.

Đúng thế, khi Diệp Tự vừa xuất hiện, trái tim của Mạnh Tiểu Ngư không biết cố gắng đập thình thịch, lập tức yêu luôn vị thiếu gia ôn nhu như nước kia.

Mạnh Tiểu Ngư cắn môi, lầm bầm lầu bầu nói: “Tôi thì có tư tâm gì chứ? Còn không phải…. hừ.”

Tuy nói thì nói vậy nhưng Mạnh Tiểu Ngư vẫn ngẩn người nhìn phương hướng Diệp Tự rời đi một lúc rất lâu.

Đó chính là Diệp Tự, là nam thần có thể so sánh với Phó Thịnh đấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương