Tới buổi tối, Phó Thịnh mang theo Mộc Minh trở về, Tô Ảnh không nhịn được hỏi: “Phó tổng, khi nào chúng ta trở về vậy?”

“Ngày mai. Làm sao vậy?” Phó Thịnh khó hiểu nhìn Tô Ảnh, anh nhìn thấy sắc mặt cô không, theo bản năng hỏi: “Thân thể không thoải mái sao?”

Tô Ảnh nhanh chóng lắc đầu: “À, không có, không có. Phó tổng, tôi về phòng chuẩn bị hành lý trước!”

Phó Thịnh gật gật đầu, chấp thuận Tô Ảnh rời đi.

Mộc Minh chờ Tô Ảnh rời khỏi mới mở miệng nói với Phó Thịnh: “Phó tổng, Diệp thiếu nói chuyện này ngài không cần nhúng tay, cậu ấy sẽ xử lý tốt.”

Phó Thịnh bất đắc dĩ xoa đầu mày, nói: “Cậu nói xem, cậu ta thân là Diệp đại thiếu gia, tôn vinh cao quý, mặc kệ làm ăn trò nhà lại đi muốn làm ca sĩ làm gì chứ? Làm ca sĩ thì làm đi còn giấu sau màn không lộ diện là kiểu gì? Tôi thật là phục cậu ta rồi.”

Mộc Minh mỉm cười nói: “Diệp thiếu yêu thích công việc này, đó cũng là tâm bệnh của Diệp lão, vì Diệp lão nên Diệp thiếu mới không công khai xuất đạo.”

Nói xong ó, Mộc Minh lại nói: “Nếu Diệp thiếu đã nói đây là chuyện nhỏ cậu ấy tự mình giải quyết được thì Phó tổng ngài cũng đừng hỏi đến.”

Phó Thịnh gật gật đầu: “Cũng được, loại chuyện lông gà vỏ tỏi này cũng không đáng để bổn thiếu hỏi tới. Được rồi, thời gian không còn sớm, về nghỉ ngơi đi, ngày mai lập tức trở về.”

Mộc Minh đứng thẳng người nói: “Vâng, Phó tổng.”

Trở lại thành phố G.

Trên đường trở về biệt viện Gia Thịnh, Tô Ảnh nhìn thấy trên đường có rất nhiều xe của phóng viên.

Sự kiện lần này lên men quá mạnh mẽ, được truyền thông chú ý tới.

Ngày mai chính là ngày Điền Mỹ Hòa tổ chức họp báo, tất cả mọi người kiểng chân chờ mong, chờ Điền Mỹ Hòa tuôn ra người sao chép.

Đoàn làm phim Đại đế nuốt trời đều tập trung ánh mắt ở cuộc họp báo.

Nếu ngày mai Điền Mỹ Hòa không thể báo ra người sao chép chân chính, vậy đừng nói cô ta xong đời mà chính đoàn làm phim Đại đế nuốt trời cũng xong rồi.

Đây là niên đại chú trọng bản quyền.

Mặc kệ là tác phẩm nào, chỉ cần dính đến hai chữ sao chép cơ bản sẽ bị khán giả hoàn toàn vứt bỏ.

Lúc này đây, Điền Mỹ Hòa đang ở chung cư cùng Vương Nhạc Đông thương lượng đối sách.

Ngày mai sống hay chết đều phụ thuộc vào lần này.

Tô Ảnh không biết ngày mai rốt cuộc Điền Mỹ Hòa sẽ nói cái gì, nhưng mặc kệ chị ta nói gì cô đều phải rửa sạch oan khuất cho Tự Thuật Phong Nguyệt.

“Nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?” Phó Thịnh nhướn mày hỏi nhưng giọng điệu vẫn không che giấu được phong tình liễm diễm.

Nếu là ngày thường, Tô Ảnh tuyệt đối bị giá trị nhan sắc của Phó Thịnh trêu chọc làm cho tim đập gia tốc.

Mà lúc này, Tô Ảnh tâm sự nặng nề, hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức sắc đẹp.

“Phó tổng, ngày mai tôi muốn xin nghỉ một ngày.” Tô Ảnh do dự một hồi mới mở miệng nói.

“Ừ.” Phó Thịnh cũng không hỏi Tô Ảnh xin nghỉ làm cái gì, thấy tâm trạng của cô không tốt liền biết cô có việc nên cô vừa xin nghỉ anh cũng đồng ý ngay.

Tô Ảnh cũng không vui vẻ gì, cô quay đầu nhìn ra ngoài, tâm tình lại càng trầm trọng hơn.

Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Điền Mỹ Hòa sẽ thật sự xin lỗi sao?

Chị ta sẽ rửa sạch oan khuất cho cô sao?

Thật sự có thể tin tưởng chị ta sao?

Tô Ảnh không nhịn được nắm chặt đai an toàn, cả người lâm vào trầm tư.

Dưới ánh mắt chú mục của tất cả mọi người rốt cuộc ngày này cũng tới rồi.

Sắc trời còn chưa sáng, khách sạn Quốc Hưng đã bị truyền thông vây quanh.

Đám phóng viên duỗi dài cổ chờ đợi kết quả cuối cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương