Bỗng nhiên, ở kệ bên cạnh truyền đến âm thanh quen thuộc: “Nhạc Đông, cảm ơn anh đã giúp đỡ em, chờ em nhận được vai diễn này nhất định sẽ cảm ơn anh thật tốt.”

Trong lòng Tô Ảnh lộp bộp, là Điền Mỹ Hòa!

Sao chị ta và Vương Nhạc Đông lại tới tỉnh G?

Không đợi Tô Ảnh nghĩ nhiều, ngay sau đó âm thanh cưng chiều của bạn trai cũ Vương Nhạc Đông vang lên: “Mỹ Hòa, còn khách khí với anh làm gì, chúng ta đã sớm trở thành người một nhà rồi mà. Hiện tại thứ em muốn đã tới tay, em xem lúc nào thì chúng ta công khai quan hệ đây? Chúng ta ở bên nhau cũng hơn 2 năm rồi, em cũng là của anh, không bằng chúng ta nhanh chóng công khai quan hệ đi?

“Chán ghét, người ta sớm đã trở thành người của anh rồi, anh còn có gì không yên tâm đây? Chờ người ta tìm được việc mới rồi nói.”

“Được, được, được, nghe em hết. Tới, hôn một cái!”

“Không cần, nơi này là bên ngoài, chờ chúng ta trở về... Ha hả ha hả ha hả”

...

Tô Ảnh chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo!

Cái gì? Bọn họ đã ở bên nhau hơn hai năm?

Bọn họ một là chị gái cô một là bạn trai cô thế mà lại lén cô thông đồng với nhau?

Trước kia Tô Ảnh còn không rõ vì sao Vương Nhạc Đông bỗng nhiên lạnh nhạt với cô cũng không biết vì sao anh ta đột nhiên đòi chia tay.

Thì ra là thế, thì ra là thế!

Tô Ảnh tức giận, ngón tay run rẩy, hộp mì trên kệ vì động tác của cô mà rơi xuống đất.

Mà Điền Mỹ Hòa và Vương Nhạc Đông ở bên kia kệ hàng nháy mắt đồng thời nhìn qua, ba người đối mặt nhau nhất thời ngẩn người.

Điền Mỹ Hòa phản ứng trước, nói khẽ với Vương Nhạc Đông: “Anh đi ngăn nó lại, em là minh tinh, không thể có gièm pha!”

Nói xong, Điền Mỹ Hòa xoay người muốn đi.

Tô Ảnh mặc kệ hộp mì rơi lăn lốc, cô muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng.

Nhưng cô còn chưa kịp vọt tới trước mặt Điền Mỹ Hòa thì đã bị Vương Nhạc Đông tóm được cánh tay hung hăng kéo một cái, Tô Ảnh đột nhiên không kịp phòng ngừa lập tức đụng vào cây cột, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Tô Ảnh chịu đau, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Nhạc Đông, hỏi một câu mà cô muốn hỏi nhất: “Vì cái gì chứ?”

Vương Nhạc Đông trào phúng, đáy mắt tràn ngập khinh thường: “Tô Ảnh, nếu cô đã biết thì tôi cũng không còn gì để nói. Không sai, tôi và Mỹ Hòa đã ở bên nhau từ lâu, Mỹ Hòa mạnh hơn cô nhiều, tri tình thức thú, còn biết chịu chơi. Nhìn lại cô đi, mặc kệ tôi cầu xin cô như thế nào cô cũng không chịu cho tôi ngủ.”

Tô Ảnh run rẩy cả người: “Cho nên anh vì cô ta mà hủy bỏ hôn ước với tôi? Anh còn nhớ rõ năm đó là ba mẹ anh quỳ gối trước mặt mẹ tôi cầu xin mẹ tôi để chúng ta ở bên nhau không hả…”

“Không sai! Nhưng Vương Nhạc Đông hiện tại đã không phải là tên tiểu thử nghèo kiết xác cho nên Tô Ảnh, cô không xứng với tôi!” Vương Nhạc Đông giơ tay hung tợn bóp lấy cằm Tô Ảnh, anh ta dùng sức là Tô Ảnh đau đến rơi nước mắt: “Năm đó mẹ cô bố thí cho cả nhà tôi, đó chính là vết nhơ trong cuộc đời Vương Nhạc Đông này!”

“Cô không sai lầm gì nên tôi cũng không thể đòi chia tay. Thật sự không có biện pháp, đành phải cùng Mỹ Hòa lừa cô đi gặp nhà làm phim. Chỉ cần cô bị hủy, hôn ước giữa chúng ta mới có thể cắt đứt. Cũng không nhìn xem thân phận của cô đi, sao có thể xứng đôi với tôi?” biểu tình trên mặt Vương Nhạc Đông đã bắt đầu dữ tợn: “Cho nên cô tốt nhất lăn thật xa, nếu không, tôi làm cho cô và mẹ cô muốn sống không được muốn chết không xong!”

Vương Nhạc Đông hất Tô Ảnh ra, Tô Ảnh nghiêng ngả lảo đảo đụng vào trên tường, cả người đã ngây ra như phỗng!

Cái gì?

Toàn bộ sự tình lại là chị kế và bạn trai hợp mưu!

Vì muốn hủy bỏ hôn ước với cô mà hủy cô như vậy.

Sao lại có thể như vậy?

Sao có thể… tổn thương cô như vậy?

Rốt cuộc cô đã làm sai chỗ nào chứ?

Buồn cười quá!

Năm đó cả nhà Vương Nhạc Đông cùng đường, là mẹ ra tay viện trợ mới làm cho bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn, cũng là ba mẹ Vương Nhạc Đông quỳ gối trước mặt mẹ, cầu mẹ đồng ý định ra hôn ước nhưng đây lại thành lý do để anh ta phản bội?

Hay cho tên lấy oán trả ơn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương