Edit: Tuyen83~DĐLQĐ

Nghe được lời của An Thần Hạo  nói An Mặc Hàn chỉ thoáng kinh ngạc một chút, sau đó đã khôi phục lại vẻ mặt không có gì.

"Tiểu Hạo, em biết chuyện này khi nào?"

An Mặc Hàn cho rằng An Thần Hạo  không biết, chỉ là không nghĩ đến cậu đã sớm biết.

An Thần Hạo  cười cười, sau đó lại lần nữa cầm tấm hình đó lên, thấy trong tấm hình An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cười sáng rỡ như vậy, bộ dáng hạnh phúc như vậy, An Thần Hạo  cũng cười cười.

"Anh, em đã trưởng thành, có một số việc, em cũng có thể thông qua phương pháp của mình để biết, chuyện này, em đã sớm biết, chỉ bởi vì người kia là ba của em, cho nên em vẫn không nói mà thôi, lần này em trở lại thật ra thì em biết ngay, đây tất cả cũng là thời điểm kết thúc."

Lúc này An Thần Hạo  hoàn toàn không giống như là một An Thần Hạo  ngây thơ đơn thuần chỉ biết nũng nịu, nhìn thấy An Thần Hạo  lúc này An Mặc Hàn  vui mừng cười cười, anh nhìn trên người An Thần Hạo  giống như thấy được mình năm đó.

Bọn họ vốn dĩ dáng dấp gần giống nhau, nhất là cặp mắt kia, bây giờ nhìn đến An Thần Hạo  ngồi ở vị trí của anh, An Mặc Hàn nghĩ có lẽ Thần Hạo đúng là đã lớn rồi.

"Em đã trưởng thành."

Nghe lời An Mặc Hàn nói, An Thần Hạo cười vui vẻ, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh Mặc Hàn thừa nhận mình, nói mình đã trưởng thành, từ nhỏ đến lớn, người cậu sùng bái nhất chính là anh Mặc Hàn, cậu vẫn muốn nhận được sự thừa nhận của anh, nhưng mà, mỗi một lần An Mặc Hàn  nhìn cũng không cho cậu sắc mặt tốt, nhưng, hiện tại anh Mặc Hàn rốt cuộc cũng thừa nhận cậu, sao bảo cậu có thể không vui.

"Bữa ăn sáng đã làm xong, ra ngoài ăn đi."

Khi An Dĩ Mạch chuẩn bị xong bữa ăn sáng tới đây gọi hai nguời bọn họ thì thấy một cảnh tượng như vậy.

Ngồi trên ghế sa lon An Mặc Hàn nhìn An Thần Hạo  lộ ra vẻ mặt vui mừng, còn An Thần Hạo đối diện An Mặc Hàn là khuôn mặt kích động và vui vẻ, nhìn đến tình huống như vậy của bọn họ mặc dù An Dĩ Mạch có chút nghi ngờ, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.

"Trò chuyện gì vậy, hai người vui vẻ như vậy."

An Dĩ Mạch đi lên trước ngồi vào bên phải An Mặc Hàn.

"Chị Dĩ Mạch, anh nói em đã trưởng thành."

An Thần Hạo kích động đi tới bên cạnh An Dĩ Mạch  kéo tay cô hưng phấn nói, An Dĩ Mạch ngẩn người, nhìn một chút ý cười đầy mặt của An Mặc Hàn, sau đó nhếch môi.

"Tiểu Hạo nhà chúng ta vốn đã trưởng thành, tốt lắm, mau nhanh ra đây ăn cơm đi."

"Được."

Sau đó đợi đến khi ba người ra ngoài thấy tình huống trong đại sảnh thì ba người đột nhiên ngổn ngang rồi.

Chỉ thấy Chiếm Nhan một mình ngồi ở trên bàn ăn không có bất kỳ cái gì ảnh hưởng ăn món ăn An Dĩ Mạch  đã chuẩn bị xong, vừa ăn còn vừa nói ăn ngon.

Chủ yếu không phải điểm này, chủ yếu là bây giờ Nhan Nhan một chút ảnh hưởng cũng không có, quần áo của cô rộng lùng thùng, tóc xõa tung, còn không rửa mặt, An Dĩ Mạch  trợn to cặp mắt nhìn lên người phụ nữ trước mặt ăn như hổ đói, thầm nghĩ, đây mới thật sự là chị ấy là chị Nhan xinh đẹp hào phóng sao? ~^^~dddd~^^~lqdd~:))~

Đang suy nghĩ, Chiếm Nhan rốt cuộc cảm thấy ba luồng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, cô để bánh bao đang cầm trong tay xuống quay đầu nhìn về phía An Dĩ Mạch ba người bọn họ.

"Các người không ăn sao?"

Chiếm Nhan hỏi An Dĩ Mạch  bọn họ, trên mặt vô cùng bình tĩnh, giống như ở chỗ này thấy bọn họ không có bất kỳ  kinh ngạc.

"Chị Nhan, chị không sao chớ."

An Dĩ Mạch vội vàng đi tới ngồi vào bên cạnh Chiếm Nhan, lo lắng nhìn Chiếm Nhan.

Chiếm Nhan cười xong, sau đó lại tiếp tục ăn.

"Chị không sao, yên tâm đi, chị chính là quá đói, Dĩ Mạch, đến ăn đi. Mặc Hàn, còn có em trai nhỏ đó, các em cũng mau tới đây ăn đi, chị nói cho các em này bữa ăn sáng ăn quá ngon, ha ha ha"

Chiếm Nhan nói đưa qua cho An Dĩ Mạch một miếng bánh mì, An Mặc Hàn và An Thần Hạo mặt càng thêm đen lại đi qua ngồi ăn điểm tâm, bọn họ cũng là quá đói.

An Dĩ Mạch quan sát Chiếm Nhan, sau đó phát hiện chị ấy thật sự không có chuyện gì, khác biệt duy nhất chính là biểu hiện của chị ấy quá bình tĩnh rồi, nhưng bọn họ nghe Tiểu Hạo nói rồi, chị Nhan và Lục Viêm kết thúc, nhưng là, chị Nhan cũng quá bình tĩnh đi.

Đang suy nghĩ, chuông cửa nhà bọn họ reo lên, dì Lan đi mở cửa, chỉ thấy Chiếm Nam Huyễncả người lo lắng.

"Mặc Hàn, Dĩ Mạch, không thấy chị của tôi đâu, các người......"

Chiếm Nam Huyễn tràn đầy lo lắng vào cửa đã nói mục đích chủ yếu của mình hôm nay tới đây, nhưng, khi anh thấy người phụ nữ tóc bù xù đó trong phòng ăn đang ăn bữa ăn sáng, lời nói của anh mới vừa đến miệng đành ngậm ở trong cổ họng.

Tối hôm qua khuya lắm rồi Chiếm Nhan cũng không có trở về, người nhà bọn họ có chút lo lắng, sau đó đám người làm bắt đầu đi tìm, anh an ủi cha mẹ cũng đi tìm Chiếm Nhan, nhưng, điện thoại di động của Chiếm Nhan tắt máy, căn bản không tìm được người, tìm kiếm đến khi sáng sớm hôm nay, còn chưa tìm được, cho nên anh định tìm An Mặc Hàn bàn bạc một chút, giúp một tay đi tìm Chiếm Nhan, nhưng mà không ngờ, đi vào nhà An Mặc Hàn thế nhưng anh nhìn thấy chị ấy.

Nhưng Chiếm Nam Huyễn anh nhớ danh xưng là hoàng tử ưu nhã, hơn nữa, Chiếm Nhan thường ngày xinh đẹp hào phóng, vô cùng chú trọng hình tượng, nhưng bây giờ Chiếm Nhan quần áo xốc xếch, tóc rối bù, người này thật sự là Chiếm Nhan chị của anh sao?

"Chiếm Nhan, chị cái này là tạo hình mới của năm nay sao?"

Chiếm Nam Huyễn đi tới trực tiếp ngồi vào đối diện Nhan Nhan nhìn vào cô chằm chằm, Chiếm Nhan nghe được anh nói có chút mê muội, chỉ là, cô vẫn nhìn tạo hình của mình một chút, đợi đến khi cô phát hiện tạo hình của chính mình.

"A a a......"

Chiếm Nhan lập tức từ trên chỗ ngồi, sau đó kéo An Dĩ Mạch đi ra khỏi phòng ăn, đi tới phòng của An Dĩ Mạch.

Bên này, ba người đàn ông chỉ có An Thần Hạo tràn đầy nghi ngờ nhìn bóng lưng Chiếm Nhan và chị Dĩ Mạch  rời đi, còn Chiếm Nam Huyễn và An Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ liếc nhìn bóng lưng họ rời đi một cái, An Mặc Hàn  tiếp tục ăn bữa ăn sáng, còn Chiếm Nam Huyễn tràn đầy xấu hổ, nghĩ đến tình hình vừa nãy của Chiếm Nhan, anh đang muốn đợi lúc Chiếm Nhan đi ra anh có muốn nói với chị vài câu độc địa hay không.

"Mặc Hàn, sao chị ấy ở nhà cậu, ngày hôm qua chúng tôi tìm chị ấy cả đêm, hôm nay vốn muốn đến tìm cậu giúp một tay, không nghĩ đến ở trong này thấy được chị ấy."

Chiếm Nam Huyễn rốt cuộc hỏi ra sự nghi ngờ của mình, hiện tại Chiếm Nhan không có ở đây, là thời gian hỏi tốt nhất.

"Cậu hỏi cậu ấy đi, sáng sớm hôm nay ngủ dậy tôi và Dĩ Mạch cũng mới biết hai người bọn họ ở nhà tôi."

An Mặc Hàn chỉ chỉ An Thần Hạo, Chiếm Nam Huyễn nhìn An Thần Hạo, ánh mắt lóe lên, An Thần Hạo  nhìn thái độ hoàn toàn lạnh lùng của anh Mặc Hàn, sau đó lại nhìn Chiếm Nam Huyễn ánh mắt thâm trầm một chút, cuối cùng vẫn đem chuyện tối ngày hôm qua nói cho Chiếm Nam Huyễn.

Sau khi Chiếm Nam Huyễn nghe xong nở nụ cười cảm kích với An Thần Hạo, anh cũng sẽ không trách An Thần Hạo, chuyện ngày hôm qua nếu như không phải là An Thần Hạo có thể hiện tại bọn họ cũng sẽ không tìm được Chiếm Nhan, cũng không biết bây giờ chị ấy là an toàn hay là không an toàn.

Thấy Chiếm Nam Huyễn không có bất kỳ ý tứ trách cứ cậu, An Thần Hạo thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn bữa ăn sáng của mình.

Bên này, An Mặc Hàn đã ăn xong rồi, Chiếm Nam Huyễn còn chưa có dùng bữa ăn sáng, cho nên cũng ở đây ăn một chút.

"Mặc Hàn, Lục Viêm cậu định làm như thế nào?"

Bên này An Thần Hạo đang ăn điểm tâm nghe được tên mình quen thuộc, ánh mắt lóe lên một cái, nhìn An Mặc Hàn  và Chiếm Nam Huyễn một chút.

"Ngày hôm qua anh ta tìm tôi hợp tác, tôi nghĩ là ở chỗ Chiếm thúc thúc anh ta đã hoàn toàn không có hi vọng, tôi nghĩ, hôm nay Lục Viêm sẽ phải tìm chị Nhan tới để kết thúc quan hệ giữa bọn họ, chỉ là, về phần chị Nhan có đi hay không, liền do chị ấy quyết định, dù sao,  nên sau này Chiếm gia sẽ không có quan hệ với Lục Viêm rồi, cho nên, về sau chuyện của Lục Viêm cứ giao cho tôi đi,~Tuyen83~dđ~lqđ~về phần làm như thế nào, bây giờ còn chưa có ý kiến gì, chúng ta trước phải xem anh ta có động tác gì tiếp theo."

An Mặc Hàn cười vẻ mặt tà mị, An Thần Hạo  nhìn anh trai cậu cười như vậy làm cho cả người không nhịn được run lên, trong lòng yên lặng thương tiếc thay cho Lục Viêm.

Chỉ là, nghe như lời của anh Mặc Hàn, chẳng lẽ bạn trai của Chiếm Nhan chính là Lục Viêm? An Thần Hạo  nghĩ tới.

"Được, có kế hoạch gì nói cho tôi biết, tôi cũng đã sớm nhìn anh ta không thuận mắt rồi, dù là vì Chiếm Nhan, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta."

Giọng của Chiếm Nam Huyễn tràn đầy lạnh lẽo và nham hiểm, An Mặc Hàn  khẽ chau mày, ha ha, nhưng anh rất ít thấy kiểu vẻ mặt này của Chiếm Nam Huyễn rồi, phải biết dù là tức giận, Chiếm Nam Huyễn cũng đều sẽ cười nhã nhặn, xem ra, Lục Viêm thật sự chọc phải ranh giới cuối cùng của Chiếm Nam Huyễn.

"An Thần Hạo, nhưng Lục Viêm là cố vấn tài chính của công ty của cậu, không biết cậu có ý kiến gì không?"

An Mặc Hàn hỏi Thần Hạo, An Thần Hạo sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh họ nhà cậu cười tà mị, hu hu, cậu có thể nói không có ý kiến gì đó sao? Hu hu, nếu nói như vậy anh họ cậu có thể bóp chết cậu hay không.

"Ha ha, anh, anh cũng không phải không biết, em chỉ là một tổng giám đốc trên danh nghĩa, hơn nữa, cho tới bây giờ Lục Viêm cũng sẽ không nghe em, cho nên, em không có ý kiến gì, ha ha."

Sau khi nói xong liền nhấc chân rời khỏi phòng ăn trở lại sofa phòng khách ngồi ở chỗ đó chơi điện thoại di động.

Thấy động tác của An Thần Hạo, An Mặc Hàn không nói gì, chỉ là nhếch môi, sau đó cùng Chiếm Nam Huyễn đi đến thư phòng, hai nguời nói đến chuyện An Dữ Kình trở về.

"Mặc Hàn, lúc tôi tới gặp cha tôi An Dữ Kình đưa tới thiếp mời, tối mai ông ta sẽ ở nhà mở một bữa tiệc, hơn nữa, theo ba tôi nói, tất cả nhân sĩ trong giới kinh doanh cũng nhận được thiếp mời, tôi nghĩ, lần này An Dữ Kình là quyết định lần nữa đi vào giới kinh doanh rồi."

Lời Chiếm Nam Huyễn nói thật ra thì có chút mâu thuẫn, chỉ là, cũng không mâu thuẫn, An Dữ Kình kể từ hơn ba năm trước sau khi An Dữ Triết xảy ra chuyện ông ta đã rời khỏi giới kinh doanh ở thành phố S, chỉ là, ông ta lấy tên tập đoàn Hạo Thiên lại càng ngày càng lớn mạnh, nhưng An Dữ Kình cũng chưa có xuất hiện họp mặt với người trong giới kinh doanh, mọi người đều cho rằng ông ta thật sự đã ẩn lui rồi, nhưng không ngờ, hôm nay ông ta rốt cuộc lại trở lại.

"Điều này nói rõ ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị nhiều năm như vậy, ông ta rốt cuộc quyết định muốn ra tay, xem ra, kế tiếp chúng ta phải bận rộn rồi."

An Mặc Hàn nhếch môi, vốn cho là anh sẽ an tâm việc chuẩn bị nghi thức đính hôn với Dĩ Mạch, chỉ là, bây giờ nhìn lại anh không thể bình tĩnh chuẩn bị chuyện này, như vậy thì để cho anh đi giải quyết cái u ác tính này sau đó sẽ cho Dĩ Mạch một thế giới yên bình.

"Tôi sẽ cho người chuẩn bị xong, Ti Dạ bên kia cũng đã biết được tin tức, tôi muốn cậu ấy cũng biết nên làm như thế nào, Mặc Hàn, hiện tại tập đoàn châu báu Mạch Duyên cũng đã chính thức đưa ra thị trường hơn nữa đã đi vào quỹ đạo, tôi nghĩ, nó cũng có thể ra chiến trường, "

Chiếm Nam Huyễn lộ ra nụ cười khát máu, An Mặc Hàn khẽ chau mày, sau đó gật đầu một cái, vốn là công ty vàng bạc đá quý Mạch Duyên là quà tặng cho Dĩ Mạch, chỉ là, không ngờ phát triển thuận lợi như vậy, bây giờ lại cũng thật sự có thể giúp anh.

"Chuyện của Mạch Duyên cậu đi xử lý, Dĩ Mạch cũng sẽ giúp cậu, mảnh đất trống kinh đô kia tôi nghĩ không thể nhanh như vậy, thế nhưng Lục Viêm không có bản lãnh lấy được, tôi muốn An Dữ Kình sẽ phải ra tay, dù sao mảnh đất kia là một khu vực tốt vô cùng."

An Mặc Hàn nghĩ đến mảnh đất trống kia, An Dữ Kình đã trở lại, anh nghĩ An Dữ Kình nhất định sẽ ở bên trong làm chút gì đó, mảnh đất kia anh cũng không thể thuận lợi như vậy  lấy được, chỉ là, mặc kệ như thế nào, mảnh đất kia, anh đều sẽ không để cho tập đoàn Hạo Thiên lấy được.

Nhưng anh là theo An Thần Hạo biết được nơi đó, An Dữ Kình muốn mảnh đất kia nhưng mục đích là mở sòng bạc, ở kinh đô mở sòng bạc, ha ha, An Dữ Kình thật đúng là giỏi tính toán, chỉ là, sẽ để cho anh tới đánh loạn kế hoạch của ông ta đi, quyền nắm giữ mảnh đất trống này, cũng là trận đầu chiến tranh của anh cùng An Dữ Kình, ai thắng ai thua, bây giờ còn phải đợi xác định.

"Được, tôi biết rồi, chỉ là, Mặc Hàn, hôm nay ba tôi có chuyện nói để cho tôi nhắc nhở cậu một chút, chính là chú An và dì Lãnh, ba tôi nói bây giờ không phải là rất an ninh, cậu vẫn nên để cho chú An về nhà nghỉ ngơi."

"Yên tâm đi, chuyện này tôi đã an bài chú Trương đi làm, hôm nay sẽ đón ba mẹ về."

"Ừ, vậy không chuyện gì tôi đi trước, xế chiều hôm nay hội đồng quản trị Mạch Duyên, Dĩ Mạch có muốn lộ diện hay không?"

An Mặc Hàn nghe Chiếm Nam Huyễn nói suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu một cái.

"Không cần, bây giờ còn chưa phải lúc, tôi cũng không muốn đẩy Dĩ Mạch lên trên."

"Được, tôi biết rồi, vậy tôi đi trước, về phần Chiếm Nhan, sẽ để cho Dĩ Mạch nói chuyện với chị ấy thôi."

"Được."

Sau khi Chiếm Nam Huyễn đi, An Mặc Hàn đi tới phòng khách, trong phòng khách An Thần Hạo và An Dĩ Mạch cùng Chiếm Nhan ba người nói chuyện rất vui vẻ, An Mặc Hàn thấy nụ cười của An Dĩ Mạch, mình cũng không tự chủ nở nụ cười, thật ra thì, nếu như có thể anh thật sự muốn cho Dĩ Mạch cứ vĩnh viễn cười như vậy, chuyện của Mạch Duyên anh cũng không muốn để cho Dĩ Mạch tham dự vào, nhưng là, tối hôm qua Dĩ Mạch nói thật xúc động đến anh, cô muốn cùng anh cùng nhau đối mặt, như vậy anh sẽ bỏ ra tất cả để bảo vệ cô chu toàn, để cho cô hạnh phúc.

"Đang nói chuyện gì vậy, vui vẻ như vậy."

An Mặc Hàn đi sang ngồi, An Dĩ Mạch nhìn về phía anh nở nụ cười, sau đó đưa cho anh một chén nước.

"Không có việc gì, đang nói chuyện ngày hôm qua chị Nhan và Tiểu Hạo gặp nhau, sau đó lại nghĩ tới chuyện lúc còn bé của chúng ta, đúng rồi, em mới vừa nhìn thấy Nam Huyễn đi, các anh đã nói chuyện phiếm xong?"

"Ừ, nói chuyện phiếm xong, chị Nhan, đợi lát nữa sẽ để cho Dĩ Mạch và Tiểu Hạo đi ra ngoài đi dạo với chị, trước hết chị ở lại nơi này, buổi tối mẹ em sẽ trở về, đến lúc đó em nghĩ mẹ nhìn thấy chị nhất định sẽ rất vui vẻ"

"Được, Mặc Hàn em đi làm việc đi, Dĩ Mạch cứ giao cho chị đi ha."

Chiếm Nhan khoác ở cánh tay An Dĩ Mạch nháy nháy mắt với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn cười cười, thấy Chiếm Nhan như vậy anh cũng yên lòng, biết nói đùa nói lên đã sắp qua khỏi.

"Được, em đi công ty trước."

"Ừ, đi đường cẩn thận."

Sau đó An Mặc Hàn ấn một nụ hôn ở trên trán An Dĩ Mạch rồi ra cửa đi công ty, An Dĩ Mạch và Chiếm Nhan còn có An Thần Hạo ba người cũng nghe đề nghị của An Mặc Hàn đi ra ngoài đi lòng vòng.

Mà bên Chiếm Nam Huyễn mới vừa đi tới tập đoàn Thước Quang, liền nhận được điện thoại của Dư Huyên.

Nhiều ngày như vậy, anh và Dư Huyên lui tới cũng rất nhiều, nhất là sau khi mẹ Dư xuất viện, anh thường đi Dư gia thăm mẹ Dư, mà anh và Dư Huyên trao đổi càng ngày càng nhiều, anh cũng càng ngày càng thích cô, chỉ là, anh biết Dư Huyên đã từng thích là Tô Lạc, anh nghĩ chỉ cần anh cố gắng, Dư Huyên nhất định sẽ thích anh.

"Huyên Huyên, thế nào?"

Giọng nói khi anh nói chuyện dịu dàng khác với ngày thường, thái độ cũng rất dịu dàng, nhưng là, thế nhưng anh lại nghe được bên đầu kia điện thoại giọng nói mệt mỏi của Dư Huyên.

"Nam...... Huyễn...... Cứu......"

"Huyên Huyên, Huyên Huyên......"

Nhưng bên đầu điện thoại kia không có bất kỳ âm thanh nào, Chiếm Nam Huyễn vừa gọi điện thoại cho Dư Huyên, vừa lái xe chạy về phía nhà của Dư Huyên, nhưng, điện thoại của Dư Huyên không ai nghe.

Anh lại bấm gọi cho Hạ Hi, chỗ ở Hạ Hi là gần nhà Dư Huyên nhất, hiện tại anh chỉ có thể đem hi vọng ký thác trên người của Hạ Hi rồi. Diễn~đàn~lê~quý~đôn

Rốt cuộc, điện thoại của Hạ Hi cũng nhận.

"Này, Hạ Hi."

"Chiếm Nam Huyễn? Thế nào."

"Hạ Hi, em có ở nhà không? Huyên Huyên đã xảy ra chuyện, em đi đến nhà cô ấy xem một chút, anh đến ngay, nhờ em đó."

"Hả...... em... em lập tức đến ngay."

Chiếm Nam Huyễn cúp điện thoại xe nhanh chóng lái đến nhanh nhất, trong lòng tràn đầy nóng nảy, ngoài miệng vẫn còn ở tự lẩm bẩm.

"Huyên Huyên, chờ anh, nhất định phải chờ anh."

Bên này, Hạ Hi mới vừa đi ra cửa chung cư để đi làm, liền nhận được điện thoại của Chiếm Nam Huyễn, cô lập tức chạy lên lầu đi tới trong nhà Dư Huyên, nhưng mà, trong nhà Dư Huyên cửa đã khóa trái, cô chỉ cố sức kêu cửa.

"Huyên Huyên, Huyên Huyên, cậu ở đâu? Mẹ Dư......"

Nhưng là, mặc kệ cô dùng sức  gõ cửa ra sao, nếu không có người trả lời, đang suy nghĩ đi xuống tìm người chức nghiệp để lấy cái chìa khóa, lúc này, Chiếm Nam Huyễn chạy tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương