Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ
-
Chương 26
"An Mặc Hàn, tại sao chú Toàn lại muốn làm như vậy?"
An Dĩ Mạch rất không hiểu, mặc dù cô rất thích trêu chọc Toàn Ti Dạ. Nhưng mà, vẫn hi vọng anh hạnh phúc như trước, được ở chung một chỗ với người mình yêu.
"Đoán chừng là trừng phạt cậu ấy trốn nhà đi thôi."
Sắc mặt lạnh lùng của An Mặc Hàn khôi phục, tiếp tục ăn cơm, giống như mới vừa rồi Toàn Ti Dạ không hề xuất hiện.
Toàn Ti Dạ tắm rửa rất nhanh, sau đó đi xuống ăn cơm, nói với An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đã xảy ra chuyện gì trong ba ngày nay.
Đến tối, Toàn Ti Dạ chiếm lấy phòng của An Mặc Hàn. Cho nên, ở dưới ánh mắt của Toàn Ti Dạ, An Mặc Hàn ngủ lại trong phòng của An Dĩ Mạch.
Tiếng chuông quen thuộc của điện thoại di động truyền đến, An Mặc Hàn nhìn qua cửa phòng tắm đang đóng chặt, cầm lấy điện thoại của Dĩ Mạch nhận cuộc gọi.
"Ai đó?"
"Anh....."
Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới giọng nói nghi ngờ của một người phụ nữ. An Mặc Hàn cau mày, liếc nhìn màn hình điện thoại, không có tên, chỉ có một dãy số.
"Đây không phải là điện thoại của Dĩ Mạch sao?"
Giọng nói đầu dây điện thoại bên kia lạnh lùng, tràn đầy nghi ngờ. An Mặc Hàn khiêu mi, đúng là tìm Dĩ Mạch.
"Cô ấy đang tắm."
"Ồ a a a, tôi là Hạ Hi, khi nào Dĩ Mạch tắm xong kêu cô ấy gọi lại cho tôi nhé. Bái bai, bạn trai Dĩ Mạch, rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt."
Không đợi An Mặc Hàn đáp lại, đầu dây bên kia đã vội vàng cúp điện thoại, trong giọng nói còn mang theo tia cảm xúc.
An Mặc Hàn vừa mới để điện thoại di động xuống, An Dĩ Mạch cũng đã tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy chỉ dùng khăn tắm che kín da thịt trắng noãn, đáy mắt An Mặc Hàn trầm xuống.
"Đi tắm nhanh đi."
Dĩ nhiên, An Dĩ Mạch biết ý nghĩa của anh, một đại sắc lang. Cho nên, chỉ có thể ra lệnh để anh đi tắm.
"Được, chờ anh. Mới vừa rồi Hạ Hi gọi điện hình như có chuyện gì đó, em nhớ gọi lại cho cô ấy."
Vừa nói vừa đi về phía An Dĩ Mạch ấn xuống một nụ hôn ở cái trán của cô, cố gắng tránh né ánh mắt của mình, đè xuống * của mình, xem ra anh lại phải tắm nước lạnh rồi.
"Tốt."
"Nhìn An Mặc Hàn đi vào phòng tắm, An Dĩ Mạch đi tới bên giường cầm điện thoại di động lên, gọi lại vào số máy kia."
"Này."
Kết quả, An Dĩ Mạch mới vừa nói một chữ, đầu điện thoại bên kia bắt đầu hỏi thăm liên tiếp. An Dĩ Mạch đưa di động từ trên lỗ tai cách xa một khoảng. Cảm giác người bên kia nói xong rồi, cô mới cầm điện thoại lên, đặt vào bên tai lần nữa.
"An Dĩ Mạch, khai báo thành thật. Anh ấy chính là An Mặc Hàn mà cậu hay nói có phải không?"
An Dĩ Mạch cười cười, Hạ Hi và Dư Huyên là cô quen biết ở nước ngoài. Họ rất hợp ý nhau, chung sống rất tốt, hơn nữa, còn có một cảm giác là chỉ hận không gặp được nhau sớm hơn.
"Hạ Hi, muốn uống nước không?"
Thật là, An Dĩ Mạch làm người ta tức chết người không cần đền mạng, bất kể đầu dây bên kia cô nói gì, vẫn như cũ lầm bầm một mình.
" Ngày mai chị đây sẽ về, nhớ nhận điện thoại. Còn nữa, dẫn theo người kia của cậu luôn."
An Dĩ Mạch còn muốn nói điều gì, thế mà Hạ Hi đã cúp điện thoại rồi. An Dĩ Mạch bất dắc dĩ nhìn lên trần nhà, để sét đánh chết cô đi. Tại sao cô lại có một bạn bè như Hạ Hi chứ.
"Làm sao vậy?"
An Mặc Hàn đi từ phòng tắm ra ngoài thấy dáng vẻ buồn khổ của An Dĩ Mạch.
An Mặc Hàn ngồi ở trên giường, An Dĩ Mạch quỳ gối trên giường nhận lấy khăn lông lau khô tóc cho anh.
"Hạ Hi muốn về đây."
Cách khăn lông, An Mặc Hàn nghe được giọng nói của cô có chút mơ hồ. Nhưng mà, vẫn rõ ràng nghe được, cho tới nay, An Mặc Hàn cũng biết An Dĩ Mạch có hai người bạn tốt rất thân. Cũng giống như anh có hai người bạn tốt là Toàn Ti Dạ và Chiêm Nam Huyễn. Chỉ là, An Mặc Hàn chưa từng thấy qua các cô ấy.
"Đây không phải là rất tốt sao. Như vậy lúc mà anh bận rộn cũng có người giúp đỡ em."
Cảm giác tóc đã khô gần hết, anh kéo cô ngồi ở trong ngực của anh. Đôi tay của anh thỉnh thoảng lại đè ngọn núi của cô, khiến nó dựng thẳng.
Dưới sự trêu đùa của anh, sắc mặt của An Dĩ Mạch rất đỏ. Đưa tay kéo tay của anh ra, trừng mắt liếc anh một cái, cảnh cáo anh đàng hoàng một chút.
"Nhưng mà, ngày mai em không có thời gian nhận điện thoại đi đón cô ấy, cô ấy sẽ giết em đó."
An Dĩ Mạch bĩu môi, theo tính tình Hạ Hi, nếu như ngày mai cô không đi đón theo lời của cô ấy, cô sẽ chết chắc. Ở đây trừ cô ra, Hạ Hi không quen ai cả, từ nhỏ cô ấy đều lớn lên ở nước ngoài, chưa quen thuộc với nơi này. Cho nên, nếu để cho một mình cô ấy ở đó, An Dĩ Mạch suy nghĩ một chút đều cảm thấy rất đáng sợ.
Môi của An Mặc Hàn hôn lên đôi môi mê người của An Dĩ Mạch, hôn nhẹ lên. Có điều, An Dĩ Mạch cũng nghe được lời nói của anh.
"Không phải còn có Toàn Ti Dạ đó sao?"
Sau khi nghe xong, hai mắt An Dĩ Mạch sáng lên. Đúng vậy, ngày mai Ti Dạ lại không có chuyện gì làm, để cậu ấy đi đón Hạ Hi. Ừm, An Mặc Hàn thật thông minh.
Tâm trạng An Dĩ Mạch tốt hơn, cũng bắt đầu không thành thật, một tay ở trên người An Mặc Hàn chọc giận. Nhưng An Mặc Hàn là một người tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt. Cho nên, ngay cả vốn lẫn lãi anh cũng muốn lấy từ trên người An Dĩ Mạch về.
Mà ở trong một căn phòng khác, bởi vì mệt mà Toàn Ti Dạ ngủ rất say sưa, hoàn toàn không hề biết đã bị An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch tính toán.
Ngày hôm sau, khi Toàn Ti Dạ tỉnh dậy cũng đã chín giờ, anh mở cửa phòng đi xuống lầu, thấy dì Lan đang bày biện thức ăn.
"Thiếu gia Ti Dạ đã dậy."
"Dì Lan, An Mặc Hàn còn chưa dậy sao? Cũng mấy giờ rồi, thật không biết tối hôm qua làm gì. Hừm, khẳng định lại khi dễ Dĩ Mạch nhà ta."
Anh ngồi ở trên ghế vừa ăn vừa nói, dì Lan chờ anh nói xong, mới bắt đầu giải thích cho thiếu gia nhà mình.
"Thiếu gia và tiểu thư đã đi biệt thự Ly Sơn rồi. Đúng rồi, thiếu gia Ti Dạ, cái này là trước khi đi tiểu thư bảo dì đưa cho cậu."
Dì Lan lấy ra một tờ giấy từ trong túi đưa cho Toàn Ti Dạ, sau đó tiếp tục công việc của mình. Toàn Ti Dạ vốn đang mong đợi cô ấy sẽ để lại đồ tốt gì cho anh, không nghĩ tới là để cho anh đi đón người. Được rồi, dù sao anh cũng nhàn rỗi không chuyện gì làm, đi thì đi, cũng không biết hiện tại Chiếm Nam Huyễn người này đang làm cái gì nữa.
Vậy mà, hôm nay người bị Toàn Ti Dạ nói, Chiếm Nam Huyễn đang tiến hành một cuộc tranh giành tự do với ba Chiếm ở trong thư phòng.
"Chiếm Nam Huyễn, bắt đầu từ tuần sau con đến công ty làm việc, đảm nhiệm chức Tổng giám đốc, cứ quyết định như vậy đi."
Đối diện Chiếm Nam Huyễn là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, Chiếm Nam Huyễn có bảy phần dung mạo giống ông. Hiện nay, ông ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn châu báu quốc tế Thước Quang, Chiếm Diêm.
Hiện tại, tập đoàn châu báu quốc tế Thước Quang là tập đoàn xếp thứ ba trên thế giới, đây là một sự nghiệp của gia tộc, Chỉ là, sau khi Chiếm Diêm tiếp nhận mới tiến vào thị trường thế giới. Trên thương trường, Chiếm Diễm là một nhân tài không nhiều lắm, nhưng lại có chút bảo thủ cứng nhắc. Có điều, những thứ này chỉ nhằm vào người của gia tộc khác mà thôi. Cho tới bây giờ, ông đều là một nhân vật sấm rền gió cuốn ở công ty.
Chiếm Nam Huyễn vò đầu đến phát đau, anh đã không còn để sức phản kháng nữa. Mấy ngày nay, anh bị nhốt ở trong nhà, ngay cả cửa cũng không ra được. Kết quả, hôm nay cha anh đã trực tiếp quyết định, ôi!
An Dĩ Mạch rất không hiểu, mặc dù cô rất thích trêu chọc Toàn Ti Dạ. Nhưng mà, vẫn hi vọng anh hạnh phúc như trước, được ở chung một chỗ với người mình yêu.
"Đoán chừng là trừng phạt cậu ấy trốn nhà đi thôi."
Sắc mặt lạnh lùng của An Mặc Hàn khôi phục, tiếp tục ăn cơm, giống như mới vừa rồi Toàn Ti Dạ không hề xuất hiện.
Toàn Ti Dạ tắm rửa rất nhanh, sau đó đi xuống ăn cơm, nói với An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đã xảy ra chuyện gì trong ba ngày nay.
Đến tối, Toàn Ti Dạ chiếm lấy phòng của An Mặc Hàn. Cho nên, ở dưới ánh mắt của Toàn Ti Dạ, An Mặc Hàn ngủ lại trong phòng của An Dĩ Mạch.
Tiếng chuông quen thuộc của điện thoại di động truyền đến, An Mặc Hàn nhìn qua cửa phòng tắm đang đóng chặt, cầm lấy điện thoại của Dĩ Mạch nhận cuộc gọi.
"Ai đó?"
"Anh....."
Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới giọng nói nghi ngờ của một người phụ nữ. An Mặc Hàn cau mày, liếc nhìn màn hình điện thoại, không có tên, chỉ có một dãy số.
"Đây không phải là điện thoại của Dĩ Mạch sao?"
Giọng nói đầu dây điện thoại bên kia lạnh lùng, tràn đầy nghi ngờ. An Mặc Hàn khiêu mi, đúng là tìm Dĩ Mạch.
"Cô ấy đang tắm."
"Ồ a a a, tôi là Hạ Hi, khi nào Dĩ Mạch tắm xong kêu cô ấy gọi lại cho tôi nhé. Bái bai, bạn trai Dĩ Mạch, rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt."
Không đợi An Mặc Hàn đáp lại, đầu dây bên kia đã vội vàng cúp điện thoại, trong giọng nói còn mang theo tia cảm xúc.
An Mặc Hàn vừa mới để điện thoại di động xuống, An Dĩ Mạch cũng đã tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy chỉ dùng khăn tắm che kín da thịt trắng noãn, đáy mắt An Mặc Hàn trầm xuống.
"Đi tắm nhanh đi."
Dĩ nhiên, An Dĩ Mạch biết ý nghĩa của anh, một đại sắc lang. Cho nên, chỉ có thể ra lệnh để anh đi tắm.
"Được, chờ anh. Mới vừa rồi Hạ Hi gọi điện hình như có chuyện gì đó, em nhớ gọi lại cho cô ấy."
Vừa nói vừa đi về phía An Dĩ Mạch ấn xuống một nụ hôn ở cái trán của cô, cố gắng tránh né ánh mắt của mình, đè xuống * của mình, xem ra anh lại phải tắm nước lạnh rồi.
"Tốt."
"Nhìn An Mặc Hàn đi vào phòng tắm, An Dĩ Mạch đi tới bên giường cầm điện thoại di động lên, gọi lại vào số máy kia."
"Này."
Kết quả, An Dĩ Mạch mới vừa nói một chữ, đầu điện thoại bên kia bắt đầu hỏi thăm liên tiếp. An Dĩ Mạch đưa di động từ trên lỗ tai cách xa một khoảng. Cảm giác người bên kia nói xong rồi, cô mới cầm điện thoại lên, đặt vào bên tai lần nữa.
"An Dĩ Mạch, khai báo thành thật. Anh ấy chính là An Mặc Hàn mà cậu hay nói có phải không?"
An Dĩ Mạch cười cười, Hạ Hi và Dư Huyên là cô quen biết ở nước ngoài. Họ rất hợp ý nhau, chung sống rất tốt, hơn nữa, còn có một cảm giác là chỉ hận không gặp được nhau sớm hơn.
"Hạ Hi, muốn uống nước không?"
Thật là, An Dĩ Mạch làm người ta tức chết người không cần đền mạng, bất kể đầu dây bên kia cô nói gì, vẫn như cũ lầm bầm một mình.
" Ngày mai chị đây sẽ về, nhớ nhận điện thoại. Còn nữa, dẫn theo người kia của cậu luôn."
An Dĩ Mạch còn muốn nói điều gì, thế mà Hạ Hi đã cúp điện thoại rồi. An Dĩ Mạch bất dắc dĩ nhìn lên trần nhà, để sét đánh chết cô đi. Tại sao cô lại có một bạn bè như Hạ Hi chứ.
"Làm sao vậy?"
An Mặc Hàn đi từ phòng tắm ra ngoài thấy dáng vẻ buồn khổ của An Dĩ Mạch.
An Mặc Hàn ngồi ở trên giường, An Dĩ Mạch quỳ gối trên giường nhận lấy khăn lông lau khô tóc cho anh.
"Hạ Hi muốn về đây."
Cách khăn lông, An Mặc Hàn nghe được giọng nói của cô có chút mơ hồ. Nhưng mà, vẫn rõ ràng nghe được, cho tới nay, An Mặc Hàn cũng biết An Dĩ Mạch có hai người bạn tốt rất thân. Cũng giống như anh có hai người bạn tốt là Toàn Ti Dạ và Chiêm Nam Huyễn. Chỉ là, An Mặc Hàn chưa từng thấy qua các cô ấy.
"Đây không phải là rất tốt sao. Như vậy lúc mà anh bận rộn cũng có người giúp đỡ em."
Cảm giác tóc đã khô gần hết, anh kéo cô ngồi ở trong ngực của anh. Đôi tay của anh thỉnh thoảng lại đè ngọn núi của cô, khiến nó dựng thẳng.
Dưới sự trêu đùa của anh, sắc mặt của An Dĩ Mạch rất đỏ. Đưa tay kéo tay của anh ra, trừng mắt liếc anh một cái, cảnh cáo anh đàng hoàng một chút.
"Nhưng mà, ngày mai em không có thời gian nhận điện thoại đi đón cô ấy, cô ấy sẽ giết em đó."
An Dĩ Mạch bĩu môi, theo tính tình Hạ Hi, nếu như ngày mai cô không đi đón theo lời của cô ấy, cô sẽ chết chắc. Ở đây trừ cô ra, Hạ Hi không quen ai cả, từ nhỏ cô ấy đều lớn lên ở nước ngoài, chưa quen thuộc với nơi này. Cho nên, nếu để cho một mình cô ấy ở đó, An Dĩ Mạch suy nghĩ một chút đều cảm thấy rất đáng sợ.
Môi của An Mặc Hàn hôn lên đôi môi mê người của An Dĩ Mạch, hôn nhẹ lên. Có điều, An Dĩ Mạch cũng nghe được lời nói của anh.
"Không phải còn có Toàn Ti Dạ đó sao?"
Sau khi nghe xong, hai mắt An Dĩ Mạch sáng lên. Đúng vậy, ngày mai Ti Dạ lại không có chuyện gì làm, để cậu ấy đi đón Hạ Hi. Ừm, An Mặc Hàn thật thông minh.
Tâm trạng An Dĩ Mạch tốt hơn, cũng bắt đầu không thành thật, một tay ở trên người An Mặc Hàn chọc giận. Nhưng An Mặc Hàn là một người tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt. Cho nên, ngay cả vốn lẫn lãi anh cũng muốn lấy từ trên người An Dĩ Mạch về.
Mà ở trong một căn phòng khác, bởi vì mệt mà Toàn Ti Dạ ngủ rất say sưa, hoàn toàn không hề biết đã bị An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch tính toán.
Ngày hôm sau, khi Toàn Ti Dạ tỉnh dậy cũng đã chín giờ, anh mở cửa phòng đi xuống lầu, thấy dì Lan đang bày biện thức ăn.
"Thiếu gia Ti Dạ đã dậy."
"Dì Lan, An Mặc Hàn còn chưa dậy sao? Cũng mấy giờ rồi, thật không biết tối hôm qua làm gì. Hừm, khẳng định lại khi dễ Dĩ Mạch nhà ta."
Anh ngồi ở trên ghế vừa ăn vừa nói, dì Lan chờ anh nói xong, mới bắt đầu giải thích cho thiếu gia nhà mình.
"Thiếu gia và tiểu thư đã đi biệt thự Ly Sơn rồi. Đúng rồi, thiếu gia Ti Dạ, cái này là trước khi đi tiểu thư bảo dì đưa cho cậu."
Dì Lan lấy ra một tờ giấy từ trong túi đưa cho Toàn Ti Dạ, sau đó tiếp tục công việc của mình. Toàn Ti Dạ vốn đang mong đợi cô ấy sẽ để lại đồ tốt gì cho anh, không nghĩ tới là để cho anh đi đón người. Được rồi, dù sao anh cũng nhàn rỗi không chuyện gì làm, đi thì đi, cũng không biết hiện tại Chiếm Nam Huyễn người này đang làm cái gì nữa.
Vậy mà, hôm nay người bị Toàn Ti Dạ nói, Chiếm Nam Huyễn đang tiến hành một cuộc tranh giành tự do với ba Chiếm ở trong thư phòng.
"Chiếm Nam Huyễn, bắt đầu từ tuần sau con đến công ty làm việc, đảm nhiệm chức Tổng giám đốc, cứ quyết định như vậy đi."
Đối diện Chiếm Nam Huyễn là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, Chiếm Nam Huyễn có bảy phần dung mạo giống ông. Hiện nay, ông ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn châu báu quốc tế Thước Quang, Chiếm Diêm.
Hiện tại, tập đoàn châu báu quốc tế Thước Quang là tập đoàn xếp thứ ba trên thế giới, đây là một sự nghiệp của gia tộc, Chỉ là, sau khi Chiếm Diêm tiếp nhận mới tiến vào thị trường thế giới. Trên thương trường, Chiếm Diễm là một nhân tài không nhiều lắm, nhưng lại có chút bảo thủ cứng nhắc. Có điều, những thứ này chỉ nhằm vào người của gia tộc khác mà thôi. Cho tới bây giờ, ông đều là một nhân vật sấm rền gió cuốn ở công ty.
Chiếm Nam Huyễn vò đầu đến phát đau, anh đã không còn để sức phản kháng nữa. Mấy ngày nay, anh bị nhốt ở trong nhà, ngay cả cửa cũng không ra được. Kết quả, hôm nay cha anh đã trực tiếp quyết định, ôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook