Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
-
Chương 154: Chương một trăm năm mươi bốn
Mười phút sau xe dừng lại trước cánh cửa sắt màu đen khổng lồ, chung quanh là bức tường bằng đá cao khoảng năm mét, ở trên còn có lưới điện bao quanh, vách tường loang lổ có thể thấy được ngôi nhà đã rất lâu đời. Quanh nhà đều là những người mặc đồ đen, không ngừng tuần tra, một người mặc quần áo màu đen lập tức đi lên kiểm tra.
Kuroki cùng Đậu Đậu theo thói quen xuống xe để kiểm tra, toàn bộ thiết bị có thể truyền tin trên người đều phải kiểm tra, súng của Kuroki tạm thời cũng được giữ lại. Sau đó cửa được mở ra có xe đưa đón đi ra dừng trước mặt bọn họ để bọn họ lên xe.
Đậu Đậu cùng Kuroki lên xe cửa liền lập tức khóa. Bốn phía xung quanh xe đều được dùng thủy tinh phong kín chỉ có mấy lỗ nhỏ đảm bảo không khí lưu thông để bọn họ ở bên trong không bị ngộp. Nhìn chiếc xe đơn giản nhưng trên thực tế không đơn giản tí nào.
Bởi vì kính thủy tinh này không phải là loại kính đập là bể mà là kính thủy tinh công nghiệp cực kỳ đặc biệt, dù là đạn hay búa sắt đập cũng không bể. Nói cách khác bọn họ ở đây nếu có gặp phục kích cũng không bị thương. Dĩ nhiên ngoại trừ bom! Nhưng bọn họ ở trong cũng rất nguy hiểm, cửa xe khóa trái chỗ tài xế ngồi cũng có thể thông với bọn họ nếu như vị trí tài xế bị khống chế thì bọn họ cũng sẽ bị thương……
Đậu Đậu ngồi vào một góc cúi đầu không nhìn cái gì quá lâu giống như đối với nơi này cô tuyệt không tò mò. Thật ra thì cũng không có gì tò mò……
Ngược lại Kuroki đối với nơi này tràn đầy kỷ niệm, dù sao người có thể đi vào đây không nhiều lắm cho dù là ông, từ khi biết chỗ này ông vào đây cũng chỉ có năm lần. Hôm nay nếu như không nhờ Đậu Đậu thì ông cũng không có cách nào đi vào.
Rốt cuộc xe dừng lại trước cửa biệt thự kiểu kiến trúc của Pháp thời kỳ trước.
Cửa xe mở ra, Đậu Đậu xuống xe đứng trên thảm đỏ nhìn lên trên từng bậc từng bậc, ánh sáng đầy xa hoa chói mắt. Phía bên phải là người giúp việc ăn mặc chỉnh tề, phía bên phải là cảnh vệ mặc đồ đen, không hẹn mà cùng trăm miệng một lời:
“Chào mừng cô chủ về nhà, chào mừng ngài Kuroki.”
Cúi người chín mươi độ, giọng nói chỉnh tề vang lên, khí thế hào hùng.
Đậu Đậu có chút hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt, giống như đang quay ngược về quá khứ. Chợt sắc mặt cô lạnh lùng ánh mắt có chút chán ghét. Không nhìn những người kia trực tiếp đi vào.
Kuroki nhíu mày nhìn bọn họ không được sự đồng ý của Đậu Đậu nên vẫn giữ động tác kia, bất đắc dĩ nhún vai. Chế độ ở đây là như vậy, không được sự đồng ý của chủ nhân bọn họ vẫn phải đứng như vậy đến khi té xỉu mới thôi. Cho dù là ông cũng không có tư cách ra lệnh cho bọn họ.
Đậu Đậu bước vào phòng khách hoa lệ mà vắng lạnh, chỗ này tràn đầy tội ác.
Bên phải phòng khách là phòng ăn. Bàn ăn rất dài, ở vị trí chủ nhà có một người đàn ông đang ngồi nhìn chỉ hơn bốn mươi tuổi, bóng dáng kiên nghị, lạnh lùng, đeo mắt kính, tóc vàng, sống mũi cao, da thịt trắng nõn, khuôn mặt hơi giống Đậu Đậu.
Nếu là bình thường nếu thấy người đàn ông như vậy Đậu Đậu sẽ si mê nhưng giờ phút này cô không như vậy thậm chí cười không nổi. Ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta giống như đang nhìn kẻ thù.
Người đàn ông cũng không nói, đôi mắt nhìn thẳng cô.
Người giúp việc đứng chung quanh đều không nói chuyện, mặt không có sắc thái gì giống như không tồn tại. Quản gia ngược lại nhìn bọn họ mấy lần nhưng vẫn không dám mở miệng.
Chợt một người khác đi tới thấy Đậu Đậu thì sửng sốt, khuôn mặt nở nụ cười sáng lạn: “Đậu Đậu? Cô là Đậu Đậu đúng không? Cô về lúc nào sao không thông báo một tiếng?”
Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn người con gái nói chuyện với mình, tuổi tác hai người không chênh lệch lắm, mặc quần áo tao nhã “Cút cho tôi!”
Cô gái sửng sốt, phản ứng kịp nhưng lại không tức giận, chỉ cười cười, giọng nói dịu dàng: “Tôi biết cô sẽ không thích tôi.” Ánh mắt nũng nịu nhìn người đàn ông như đang làm nũng…..
Người đàn ông chỉ nở nụ cười bất đắc dĩ, đôi tay chống cằm, ánh mắt vẫn nhìn Đậu Đậu như cũ, không nói một lời.
Quản gia đứng một bên ho nhẹ khẽ nói: “Xin đừng dùng giọng như thế nói chuyện với phu nhân được không?”
Đậu Đậu không nhìn ông, không nhìn cô gái, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, trầm mặc không nói gì. Cô rất chán ghét nơi này, ghét cay ghét đắng, cô đã thề sẽ không bước vào đây nữa, thật không nghĩ đến bây giờ phải quay lại…….
Kuroki đi tới, đôi tay nhét trong túi, thấy cô gái thân thiện gật đầu: “Chào bà Hàn.”
“Kuroki đã lâu không gặp, hình như đẹp trai hơn.”
“Cám ơn. Nhưng trước hết nên giải cứu người giúp việc đã.” Kuroki nhắc nhở cô gái, người giúp việc bên ngoài vẫn cúi đầu.
Cô gái hiểu ý ông gật đầu “Quản gia đi xử lý đi, thuận tiện chuẩn bị hai phòng dành cho khách.”
“Không cần." Đậu Đậu lạnh lùng cự tuyệt, đôi tay nắm chặt “Thạch Thương Ly đâu?”
“Anh Thạch……”
“Tôi không hỏi cô, câm miệng!” Đậu Đậu ngắt lời cô gái, ánh mắt đầy chán ghét không chút giấu giếm.
Sắc mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh như nước không có chút biến hóa. Cô gái cũng không để ý, ánh mắt chỉ có chút bất đắc dĩ nhún vai nhìn Đậu Đậu.
Ngược lại Kuroki đi lên trước vỗ vai cô, phát hiện cơ thể cô căng thẳng cứng ngắc, nhíu mày “Thả lỏng Đậu Đậu. Nơi này không có ai có thể làm cháu bị thương, đừng sợ.”
Đậu Đậu ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Kuroki, méo miệng “Trong phòng này không có ai tốt, cháu chán ghét chỗ này, vĩnh viễn chán ghét!”
“Đậu Đậu……” Giọng Kuroki bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông ý bảo ông ấy nói gì đi!
Người đàn ông làm như không thấy, khóe miệng nở nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn chằm chằm Đậu Đậu, từ trên xuống dưới giống như mấy trăm lần cũng không đủ.
Kuroki cùng Đậu Đậu theo thói quen xuống xe để kiểm tra, toàn bộ thiết bị có thể truyền tin trên người đều phải kiểm tra, súng của Kuroki tạm thời cũng được giữ lại. Sau đó cửa được mở ra có xe đưa đón đi ra dừng trước mặt bọn họ để bọn họ lên xe.
Đậu Đậu cùng Kuroki lên xe cửa liền lập tức khóa. Bốn phía xung quanh xe đều được dùng thủy tinh phong kín chỉ có mấy lỗ nhỏ đảm bảo không khí lưu thông để bọn họ ở bên trong không bị ngộp. Nhìn chiếc xe đơn giản nhưng trên thực tế không đơn giản tí nào.
Bởi vì kính thủy tinh này không phải là loại kính đập là bể mà là kính thủy tinh công nghiệp cực kỳ đặc biệt, dù là đạn hay búa sắt đập cũng không bể. Nói cách khác bọn họ ở đây nếu có gặp phục kích cũng không bị thương. Dĩ nhiên ngoại trừ bom! Nhưng bọn họ ở trong cũng rất nguy hiểm, cửa xe khóa trái chỗ tài xế ngồi cũng có thể thông với bọn họ nếu như vị trí tài xế bị khống chế thì bọn họ cũng sẽ bị thương……
Đậu Đậu ngồi vào một góc cúi đầu không nhìn cái gì quá lâu giống như đối với nơi này cô tuyệt không tò mò. Thật ra thì cũng không có gì tò mò……
Ngược lại Kuroki đối với nơi này tràn đầy kỷ niệm, dù sao người có thể đi vào đây không nhiều lắm cho dù là ông, từ khi biết chỗ này ông vào đây cũng chỉ có năm lần. Hôm nay nếu như không nhờ Đậu Đậu thì ông cũng không có cách nào đi vào.
Rốt cuộc xe dừng lại trước cửa biệt thự kiểu kiến trúc của Pháp thời kỳ trước.
Cửa xe mở ra, Đậu Đậu xuống xe đứng trên thảm đỏ nhìn lên trên từng bậc từng bậc, ánh sáng đầy xa hoa chói mắt. Phía bên phải là người giúp việc ăn mặc chỉnh tề, phía bên phải là cảnh vệ mặc đồ đen, không hẹn mà cùng trăm miệng một lời:
“Chào mừng cô chủ về nhà, chào mừng ngài Kuroki.”
Cúi người chín mươi độ, giọng nói chỉnh tề vang lên, khí thế hào hùng.
Đậu Đậu có chút hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt, giống như đang quay ngược về quá khứ. Chợt sắc mặt cô lạnh lùng ánh mắt có chút chán ghét. Không nhìn những người kia trực tiếp đi vào.
Kuroki nhíu mày nhìn bọn họ không được sự đồng ý của Đậu Đậu nên vẫn giữ động tác kia, bất đắc dĩ nhún vai. Chế độ ở đây là như vậy, không được sự đồng ý của chủ nhân bọn họ vẫn phải đứng như vậy đến khi té xỉu mới thôi. Cho dù là ông cũng không có tư cách ra lệnh cho bọn họ.
Đậu Đậu bước vào phòng khách hoa lệ mà vắng lạnh, chỗ này tràn đầy tội ác.
Bên phải phòng khách là phòng ăn. Bàn ăn rất dài, ở vị trí chủ nhà có một người đàn ông đang ngồi nhìn chỉ hơn bốn mươi tuổi, bóng dáng kiên nghị, lạnh lùng, đeo mắt kính, tóc vàng, sống mũi cao, da thịt trắng nõn, khuôn mặt hơi giống Đậu Đậu.
Nếu là bình thường nếu thấy người đàn ông như vậy Đậu Đậu sẽ si mê nhưng giờ phút này cô không như vậy thậm chí cười không nổi. Ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta giống như đang nhìn kẻ thù.
Người đàn ông cũng không nói, đôi mắt nhìn thẳng cô.
Người giúp việc đứng chung quanh đều không nói chuyện, mặt không có sắc thái gì giống như không tồn tại. Quản gia ngược lại nhìn bọn họ mấy lần nhưng vẫn không dám mở miệng.
Chợt một người khác đi tới thấy Đậu Đậu thì sửng sốt, khuôn mặt nở nụ cười sáng lạn: “Đậu Đậu? Cô là Đậu Đậu đúng không? Cô về lúc nào sao không thông báo một tiếng?”
Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn người con gái nói chuyện với mình, tuổi tác hai người không chênh lệch lắm, mặc quần áo tao nhã “Cút cho tôi!”
Cô gái sửng sốt, phản ứng kịp nhưng lại không tức giận, chỉ cười cười, giọng nói dịu dàng: “Tôi biết cô sẽ không thích tôi.” Ánh mắt nũng nịu nhìn người đàn ông như đang làm nũng…..
Người đàn ông chỉ nở nụ cười bất đắc dĩ, đôi tay chống cằm, ánh mắt vẫn nhìn Đậu Đậu như cũ, không nói một lời.
Quản gia đứng một bên ho nhẹ khẽ nói: “Xin đừng dùng giọng như thế nói chuyện với phu nhân được không?”
Đậu Đậu không nhìn ông, không nhìn cô gái, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, trầm mặc không nói gì. Cô rất chán ghét nơi này, ghét cay ghét đắng, cô đã thề sẽ không bước vào đây nữa, thật không nghĩ đến bây giờ phải quay lại…….
Kuroki đi tới, đôi tay nhét trong túi, thấy cô gái thân thiện gật đầu: “Chào bà Hàn.”
“Kuroki đã lâu không gặp, hình như đẹp trai hơn.”
“Cám ơn. Nhưng trước hết nên giải cứu người giúp việc đã.” Kuroki nhắc nhở cô gái, người giúp việc bên ngoài vẫn cúi đầu.
Cô gái hiểu ý ông gật đầu “Quản gia đi xử lý đi, thuận tiện chuẩn bị hai phòng dành cho khách.”
“Không cần." Đậu Đậu lạnh lùng cự tuyệt, đôi tay nắm chặt “Thạch Thương Ly đâu?”
“Anh Thạch……”
“Tôi không hỏi cô, câm miệng!” Đậu Đậu ngắt lời cô gái, ánh mắt đầy chán ghét không chút giấu giếm.
Sắc mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh như nước không có chút biến hóa. Cô gái cũng không để ý, ánh mắt chỉ có chút bất đắc dĩ nhún vai nhìn Đậu Đậu.
Ngược lại Kuroki đi lên trước vỗ vai cô, phát hiện cơ thể cô căng thẳng cứng ngắc, nhíu mày “Thả lỏng Đậu Đậu. Nơi này không có ai có thể làm cháu bị thương, đừng sợ.”
Đậu Đậu ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Kuroki, méo miệng “Trong phòng này không có ai tốt, cháu chán ghét chỗ này, vĩnh viễn chán ghét!”
“Đậu Đậu……” Giọng Kuroki bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông ý bảo ông ấy nói gì đi!
Người đàn ông làm như không thấy, khóe miệng nở nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn chằm chằm Đậu Đậu, từ trên xuống dưới giống như mấy trăm lần cũng không đủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook