Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
-
Chương 148: Chương một trăm bốn mươi tám
Rõ ràng đều là con trai, Thạch Thương Ly như ánh hào quang ra đời dưới sự mong đợi của mọi người mà hắn ta chỉ là con trai của một vũ nữ, không có gì cả, không mong đợi, không được chúc phúc, nếu như không phải trong dòng máu có một nửa là của nhà họ Thạch thì ngay cả cửa nhà họ Thạch hắn ta cũng không thể bước vào.
“Nhưng Kỳ Dạ......Không mang họ Thạch! Cậu ấy cũng thế.......” Cô còn chưa nói hết nhưng cô tin hắn ta hiểu.
Thạch Lãng nở nụ cười ảm đạm: “Cậu ấy họ Thạch! Gọi là Thạch Kỳ Dạ. Nhưng cậu ấy muốn theo họ mẹ nên gọi là Kỳ Dạ, mẹ cậu ấy họ Kỳ.”
Đầu óc Loan Đậu Đậu rối mù, ba anh em cùng cha khác mẹ nhưng Thạch Thương Ly cùng Kỳ Dạ không những là anh em ruột mà còn là anh em họ.......
Rốt cuộc nhà họ Thạch loạn đến mức nào!
“Đậu xanh nhỏ, nhà họ Thạch phức tạp hơn em nghĩ nhiều! Ông Thạch cũng rất ác độc! Ông ấy sẽ không bỏ qua em để uy hiếp Thạch Thương Ly! Cho nên đi theo anh! Chúng ta đi đến đâu cũng được, em muốn đi đâu anh đều sẽ đi theo em!”
Ánh mắt Thạch Lãng đầy mong chờ nhìn cô, không hy vọng cô bị thương nữa, không hy vọng cô quấn lấy Thạch Thương Ly nữa sẽ không có kết quả gì tốt.
Loan Đậu Đậu sửng sốt một chút sau đó lắc đầu: “Cảm ơn anh đã quan tâm nhưng bây giờ tôi với Thạch Thương Ly đã không còn quan hệ gì cho nên ông nội anh không có lý do gì đối phó với tôi! Chờ Kỳ Dạ hồi phục tôi sẽ quay về Nhật Bản!”
“Em lại muốn đi?” Thạch Lãng nhíu mày: “Em nguyện ý đi về nơi xa chứ không nguyện ý ở cạnh anh. Dù là vợ chồng trên danh nghĩa cũng không được?”
“Tôi không muốn!” Loan Đậu Đậu đút tay trong túi, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, sắc mặt có mấy phần cô đơn, trong lòng nghĩ: “Nếu như không thể ở chung với người mình yêu thương nhất vậy cả đời này cô không muốn ở chung với bất kỳ ai.”
Thạch Lãng nhìn gò má cô, lần này thật sự chết tâm. Nếu như dùng mọi biện pháp vẫn không thể giữ một người vậy thì nên buông tay chứ không thể làm được gì.
“Anh không kết hôn với em? Thẩm Nghịch, sao anh có thể như vậy? Trong bụng em là con anh! Anh không muốn sao?” Hàn Tĩnh mở to hai mắt nhìn Thẩm Nghịch, không dám tin vào lỗ tai mình. “Là bởi vì Kỳ Dạ có phải không? Bởi vì anh ta nhảy lầu nên anh không muốn kết hôn với em! Anh ta có thể nhảy lầu vì anh em cũng có thể! Anh không nghĩ em sẽ đem con nhảy lầu sao?”
Khuôn mặt Thẩm Nghịch âm trầm đáng sợ, sau một lúc mới lạnh lùng mở miệng: “Tôi đã nói luật sư làm giấy tờ chuyển nhượng, tháng sau công ty sẽ do em đứng tên. Vốn dĩ là của nhà họ Hàn, đến lúc phải trả lại cho nhà em rồi.”
“Thẩm Nghịch anh không còn quan tâm em sao?” Hàn Tĩnh nước mắt tràn mi, đi lên ôm cánh tay anh ta, cầu xin: “Đừng như vậy! Thẩm Nghịch, em thật lòng yêu anh! Em không thể không có anh, em cùng con không thể mất anh.”
Thẩm Nghịch đối mặt với cô khóc thút thít thủy chung thờ ơ, nói anh ta lạnh nhạt cũng được, những năm này anh ta một mình cuộc tội bởi vì chuộc tội mà khiến Kỳ Dạ tổn thương như vậy, anh ta không thể làm cậu tổn thương thêm nữa. Không thể đợi đến lúc vụt mất mới hối hận.
“Hàn Tĩnh em còn trẻ, tương lai còn có thể gặp nhiều người tốt hơn! Công ty giao lại cho em, nhà cửa giao lại cho em, tất cả tiền trong tài khoản mà anh kiếm được trong những năm này cũng sẽ chuyển nhượng cho em. Bây giờ anh không cần gì hết chỉ cần em buông tha anh! Anh mệt mỏi muốn được giải thoát!”
“Không thể! Không thể!” Hàn Tĩnh ra sức ôm cánh tay anh ta: “Em không cần tiền, không cần công ty, em chỉ muốn anh! Em cùng con chỉ cần anh!”
Thẩm Nghịch đẩy bàn tay cô ra, giọng trầm thấp cùng kiên định: “Đi phá thai đi! Anh không xứng để em vì anh mà sinh con! Ngoan, nghe lời! Không cần làm loạn nữa, nếu như vậy đến cuối cùng người tổn thương nhất chính là em.”
Im lặng, sải bước rời khỏi phòng.
Giữa áy náy chuộc tội cùng Kỳ Dạ cuối cùng xin tha thứ cho anh ta ích kỷ, muốn cho bản thân cho Kỳ Dạ một bắt đầu mới! Anh ta không muốn gì chỉ cần Kỳ Dạ, tuyệt tử tuyệt tôn bị mọi người phỉ báng cũng không sao!
Chỉ cần cậu nhóc ngốc nghếch kia ở bên cạnh là tốt rồi!
“Thẩm Nghịch......Thẩm Nghịch......” Hàn Tĩnh khóc gào tên anh ta không biết bao nhiêu lần kỳ vọng anh ta hồi tâm chuyển ý, đáng tiếc.....Anh ta không quay lại!
Lòng dạ đàn ông thật ác độc, thật tuyệt tình!
Hàn Tĩnh vuốt ve bụng, nước mắt lã chã rơi. Dùng nhiều tâm huyết với biết bao thủ đoạn cho dù mang thai con anh ta, anh ta cũng không cần cô ta? Tại sao?
Tại sao anh ta nhất định yêu một người đàn ông, tại sao anh ta nguyện ý yêu một người đàn ông chứ không chịu ở cùng cô ta, không muốn vì đứa bé mà ở lại bên cạnh cô ta.
Anh ta vì một người đàn ông mà nguyện ý hai bàn tay trắng........Hai bàn tay trắng.....
“Thẩm Nghịch, tôi sẽ không bỏ qua như vậy! Tôi tuyệt đối không chấp nhận thua một người đàn ông!” Hàn Tĩnh lau nước mắt phẫn hận nói.
Loan Đậu Đậu cùng Kỳ Dạ ở trong phòng chơi cờ, Hàn Tĩnh đi vào khiến cô sững sờ, Kỳ Dạ nhìn ánh mắt cô mờ mịt mà xa lạ, cậu không nhớ rõ mình có quen người con gái khác, quan hệ tốt đến nỗi sẽ đến bệnh viện thăm cậu!
Ánh mắt Hàn Tĩnh đỏ ngầu ác độc nhìn chằm chằm Kỳ Dạ, trong nháy mắt không nghĩ ra cậu có chỗ nào tốt hơn cô ta?
Tại sao cuối cùng Thẩm Nghịch vẫn lựa chọn anh ta?
Loan Đậu Đậu khẽ cảnh giác, ánh mắt không hoan nghênh nhìn chằm chằm cô ta lạnh giọng nói: “Cô tới đây làm gì? Chúng tôi không chào đón cô!”
Hàn Tĩnh đi tới không nhìn Đậu Đậu, sắc mặt kiêu ngạo nhìn chằm chằm Kỳ Dạ: “Không phải anh biết tôi sao?”
Kỳ Dạ lắc đầu: “Tôi không biết cô! Hơn nữa dáng dấp cô cũng không xinh đẹp, tôi làm sao quen cô!”
“Vậy tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Hàn Tĩnh, là vợ chưa cưới của Thẩm Nghịch! Bây giờ anh nghĩ sao?” Hàn Tĩnh đi thẳng vào vấn đề.
Kỳ Dạ ngây ngẩn cả người......Thì ra Thẩm Nghịch có vợ chưa cưới sao? Ánh mắt khủng hoảng nhìn Đậu Đậu, bởi vì không biết có thể tin tưởng cô gái trước mặt này không nhưng cậu xác định cậu tuyệt đối có thể tin tưởng Đậu Đậu!
Đậu Đậu chống nạnh, khó chịu quát: “Thẩm Nghịch đã nói rồi, anh ấy sẽ không kết hôn với cô! Cô bỏ ý nghĩ này đi! Cô không biết xấu hổ sao, không thấy bọn họ thật lòng yêu nhau sao, còn ở đây làm loạn cái gì? Phá hư chuyện tốt của người khác coi chừng bị thiên lôi đánh!”
“Hả......” Kỳ Dạ nắm tóc: “Thì ra là vợ chưa cưới lúc trước!”
Cố ý nhấn mạnh chữ “Trước.”
Hàn Tĩnh trợn mắt nhìn Đậu Đậu, cô ta ghét người phụ nữ này! Cô rất thân với Thẩm Nghịch, thậm chí so với cô ta còn thân hơn. Ánh mắt càng không cam lòng nhìn chằm chằm Kỳ Dạ nói: “Trong bụng tôi có đứa bé của Thẩm Nghịch! Anh ấy không muốn kết hôn với tôi, cũng không muốn tôi sinh con cho anh ấy! Kỳ Dạ nếu anh ở chung với Thẩm Nghịch thì anh ấy sẽ đoạn tử tuyệt tôn? Đây chính là tình yêu ghê tởm của các người sao?”
“Cô mang thai?” Sắc mặt Kỳ Dạ sáng ngời, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng cô ta, trong lòng có chút khó chịu, cảm giác buồn buồn còn có chút đau.
“Đúng!” Hàn Tĩnh lấy giấy khám thai đưa cho cậu.
Kỳ Dạ cúi đầu nhìn quả nhiên là mang thai!
Loan Đậu Đậu đoạt lấy giấy khám nhìn chằm chằm Hàn Tĩnh cười lạnh: “Cô yêu Thẩm Nghịch vậy tại sao không dám một mình sinh con cho anh ấy? Tại sao nhất định muốn Kỳ Dạ buông tay?”
Hàn Tĩnh thoáng kinh ngạc. Đại khái cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa nghĩ qua vấn đề này......
Nếu như cô ta thật sự yêu Thẩm Nghịch, tại sao cô ta không dám một mình sinh con cho anh ta? Tại sao nhất định muốn Kỳ Dạ buông tay?
Tại sao?
“Hai người bọn họ là đàn ông! Nếu ở chung sẽ trái với luân thường đạo lý!”
“Ha ha ha......” Loan Đậu Đậu không nhịn được cười lên, ánh mắt khi dễ nhạo báng cô ta: “Bọn họ không phải anh em, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, không làm ai tổn thương sao lại trái với luân thường đạo lý? Chẳng lẽ chỉ có đàn ông quan hệ với phụ nữ chứ không có đàn ông quan hệ với đàn ông!”
“Cô......” Hàn Tĩnh bị cô nói đến nghẹn họng không nói nên lời!
Đậu Đậu khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Tĩnh, giọng nói đầy châm chọc: “Căn bản cô cũng không thật lòng yêu Thẩm Nghịch, chẳng qua cô hận anh ta khiến cô mất đi anh trai thân yêu nhất! Cô biết rõ rằng anh ta không thích phụ nữ còn buộc anh ta kết hôn với cô để hành hạ cả đời, trên thế giới sao lại có người phụ nữ ngu xuẩn như vậy, dùng cả đời mình để hành hạ người khác! Rốt cuộc cô biến bản thân mình thành cái gì? Ba mẹ cô hay anh trai cô cho cô quyền hèn hạ như vậy? Luôn miệng nói đàn ông yêu đàn ông trái đạo đức, đạo đức giá bao nhiêu tiền? Trông như thế nào? Cô thấy chưa?”
Sắc mặt Hàn Tĩnh trắng bệch, tức giận, không nói nên lời.
Không thể phủ nhận, Loan Đậu Đậu nói đến tâm tư cô ta. Nhưng sau này cô ta thật sự thích Thẩm Nghịch!
“Tôi mặc kệ cô thế nào, nếu Thẩm Nghịch không cần đứa bé này vậy cô tự mình đi phá đi! Vĩnh viễn rời xa thế giới của chúng tôi, không cần quay lại quấy rầy! Ok?” Loan Đậu Đậu thờ dài, cô từng phá thai, cô biết cảm giác đau đớn này như thế nào!
Nhưng Hàn Tĩnh sẽ hiểu không? Có thể cô ta vĩnh viễn không hiểu, một người phụ nữ dùng con uy hiếp một người đàn ông, cho dù cô ta sinh đứa bé ra thì cuộc đời đứa bé này cũng sẽ đầy bi ai!
“Được! Lời này là cô nói! Thẩm Nghịch đã đem công ty cùng tất cả tiền chuyển lại cho tôi. Tôi sẽ đi phá thai, anh ta hai bàn tay trắng, về sau chết cũng không có người ở cạnh! Tôi sẽ trừng mắt nhìn các người không có gì thì làm sao hạnh phúc, còn có thể hạnh phúc bao lâu! Tôi nguyền rủa các người vĩnh viễn không có hạnh phúc.......”
“Nhưng Kỳ Dạ......Không mang họ Thạch! Cậu ấy cũng thế.......” Cô còn chưa nói hết nhưng cô tin hắn ta hiểu.
Thạch Lãng nở nụ cười ảm đạm: “Cậu ấy họ Thạch! Gọi là Thạch Kỳ Dạ. Nhưng cậu ấy muốn theo họ mẹ nên gọi là Kỳ Dạ, mẹ cậu ấy họ Kỳ.”
Đầu óc Loan Đậu Đậu rối mù, ba anh em cùng cha khác mẹ nhưng Thạch Thương Ly cùng Kỳ Dạ không những là anh em ruột mà còn là anh em họ.......
Rốt cuộc nhà họ Thạch loạn đến mức nào!
“Đậu xanh nhỏ, nhà họ Thạch phức tạp hơn em nghĩ nhiều! Ông Thạch cũng rất ác độc! Ông ấy sẽ không bỏ qua em để uy hiếp Thạch Thương Ly! Cho nên đi theo anh! Chúng ta đi đến đâu cũng được, em muốn đi đâu anh đều sẽ đi theo em!”
Ánh mắt Thạch Lãng đầy mong chờ nhìn cô, không hy vọng cô bị thương nữa, không hy vọng cô quấn lấy Thạch Thương Ly nữa sẽ không có kết quả gì tốt.
Loan Đậu Đậu sửng sốt một chút sau đó lắc đầu: “Cảm ơn anh đã quan tâm nhưng bây giờ tôi với Thạch Thương Ly đã không còn quan hệ gì cho nên ông nội anh không có lý do gì đối phó với tôi! Chờ Kỳ Dạ hồi phục tôi sẽ quay về Nhật Bản!”
“Em lại muốn đi?” Thạch Lãng nhíu mày: “Em nguyện ý đi về nơi xa chứ không nguyện ý ở cạnh anh. Dù là vợ chồng trên danh nghĩa cũng không được?”
“Tôi không muốn!” Loan Đậu Đậu đút tay trong túi, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, sắc mặt có mấy phần cô đơn, trong lòng nghĩ: “Nếu như không thể ở chung với người mình yêu thương nhất vậy cả đời này cô không muốn ở chung với bất kỳ ai.”
Thạch Lãng nhìn gò má cô, lần này thật sự chết tâm. Nếu như dùng mọi biện pháp vẫn không thể giữ một người vậy thì nên buông tay chứ không thể làm được gì.
“Anh không kết hôn với em? Thẩm Nghịch, sao anh có thể như vậy? Trong bụng em là con anh! Anh không muốn sao?” Hàn Tĩnh mở to hai mắt nhìn Thẩm Nghịch, không dám tin vào lỗ tai mình. “Là bởi vì Kỳ Dạ có phải không? Bởi vì anh ta nhảy lầu nên anh không muốn kết hôn với em! Anh ta có thể nhảy lầu vì anh em cũng có thể! Anh không nghĩ em sẽ đem con nhảy lầu sao?”
Khuôn mặt Thẩm Nghịch âm trầm đáng sợ, sau một lúc mới lạnh lùng mở miệng: “Tôi đã nói luật sư làm giấy tờ chuyển nhượng, tháng sau công ty sẽ do em đứng tên. Vốn dĩ là của nhà họ Hàn, đến lúc phải trả lại cho nhà em rồi.”
“Thẩm Nghịch anh không còn quan tâm em sao?” Hàn Tĩnh nước mắt tràn mi, đi lên ôm cánh tay anh ta, cầu xin: “Đừng như vậy! Thẩm Nghịch, em thật lòng yêu anh! Em không thể không có anh, em cùng con không thể mất anh.”
Thẩm Nghịch đối mặt với cô khóc thút thít thủy chung thờ ơ, nói anh ta lạnh nhạt cũng được, những năm này anh ta một mình cuộc tội bởi vì chuộc tội mà khiến Kỳ Dạ tổn thương như vậy, anh ta không thể làm cậu tổn thương thêm nữa. Không thể đợi đến lúc vụt mất mới hối hận.
“Hàn Tĩnh em còn trẻ, tương lai còn có thể gặp nhiều người tốt hơn! Công ty giao lại cho em, nhà cửa giao lại cho em, tất cả tiền trong tài khoản mà anh kiếm được trong những năm này cũng sẽ chuyển nhượng cho em. Bây giờ anh không cần gì hết chỉ cần em buông tha anh! Anh mệt mỏi muốn được giải thoát!”
“Không thể! Không thể!” Hàn Tĩnh ra sức ôm cánh tay anh ta: “Em không cần tiền, không cần công ty, em chỉ muốn anh! Em cùng con chỉ cần anh!”
Thẩm Nghịch đẩy bàn tay cô ra, giọng trầm thấp cùng kiên định: “Đi phá thai đi! Anh không xứng để em vì anh mà sinh con! Ngoan, nghe lời! Không cần làm loạn nữa, nếu như vậy đến cuối cùng người tổn thương nhất chính là em.”
Im lặng, sải bước rời khỏi phòng.
Giữa áy náy chuộc tội cùng Kỳ Dạ cuối cùng xin tha thứ cho anh ta ích kỷ, muốn cho bản thân cho Kỳ Dạ một bắt đầu mới! Anh ta không muốn gì chỉ cần Kỳ Dạ, tuyệt tử tuyệt tôn bị mọi người phỉ báng cũng không sao!
Chỉ cần cậu nhóc ngốc nghếch kia ở bên cạnh là tốt rồi!
“Thẩm Nghịch......Thẩm Nghịch......” Hàn Tĩnh khóc gào tên anh ta không biết bao nhiêu lần kỳ vọng anh ta hồi tâm chuyển ý, đáng tiếc.....Anh ta không quay lại!
Lòng dạ đàn ông thật ác độc, thật tuyệt tình!
Hàn Tĩnh vuốt ve bụng, nước mắt lã chã rơi. Dùng nhiều tâm huyết với biết bao thủ đoạn cho dù mang thai con anh ta, anh ta cũng không cần cô ta? Tại sao?
Tại sao anh ta nhất định yêu một người đàn ông, tại sao anh ta nguyện ý yêu một người đàn ông chứ không chịu ở cùng cô ta, không muốn vì đứa bé mà ở lại bên cạnh cô ta.
Anh ta vì một người đàn ông mà nguyện ý hai bàn tay trắng........Hai bàn tay trắng.....
“Thẩm Nghịch, tôi sẽ không bỏ qua như vậy! Tôi tuyệt đối không chấp nhận thua một người đàn ông!” Hàn Tĩnh lau nước mắt phẫn hận nói.
Loan Đậu Đậu cùng Kỳ Dạ ở trong phòng chơi cờ, Hàn Tĩnh đi vào khiến cô sững sờ, Kỳ Dạ nhìn ánh mắt cô mờ mịt mà xa lạ, cậu không nhớ rõ mình có quen người con gái khác, quan hệ tốt đến nỗi sẽ đến bệnh viện thăm cậu!
Ánh mắt Hàn Tĩnh đỏ ngầu ác độc nhìn chằm chằm Kỳ Dạ, trong nháy mắt không nghĩ ra cậu có chỗ nào tốt hơn cô ta?
Tại sao cuối cùng Thẩm Nghịch vẫn lựa chọn anh ta?
Loan Đậu Đậu khẽ cảnh giác, ánh mắt không hoan nghênh nhìn chằm chằm cô ta lạnh giọng nói: “Cô tới đây làm gì? Chúng tôi không chào đón cô!”
Hàn Tĩnh đi tới không nhìn Đậu Đậu, sắc mặt kiêu ngạo nhìn chằm chằm Kỳ Dạ: “Không phải anh biết tôi sao?”
Kỳ Dạ lắc đầu: “Tôi không biết cô! Hơn nữa dáng dấp cô cũng không xinh đẹp, tôi làm sao quen cô!”
“Vậy tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Hàn Tĩnh, là vợ chưa cưới của Thẩm Nghịch! Bây giờ anh nghĩ sao?” Hàn Tĩnh đi thẳng vào vấn đề.
Kỳ Dạ ngây ngẩn cả người......Thì ra Thẩm Nghịch có vợ chưa cưới sao? Ánh mắt khủng hoảng nhìn Đậu Đậu, bởi vì không biết có thể tin tưởng cô gái trước mặt này không nhưng cậu xác định cậu tuyệt đối có thể tin tưởng Đậu Đậu!
Đậu Đậu chống nạnh, khó chịu quát: “Thẩm Nghịch đã nói rồi, anh ấy sẽ không kết hôn với cô! Cô bỏ ý nghĩ này đi! Cô không biết xấu hổ sao, không thấy bọn họ thật lòng yêu nhau sao, còn ở đây làm loạn cái gì? Phá hư chuyện tốt của người khác coi chừng bị thiên lôi đánh!”
“Hả......” Kỳ Dạ nắm tóc: “Thì ra là vợ chưa cưới lúc trước!”
Cố ý nhấn mạnh chữ “Trước.”
Hàn Tĩnh trợn mắt nhìn Đậu Đậu, cô ta ghét người phụ nữ này! Cô rất thân với Thẩm Nghịch, thậm chí so với cô ta còn thân hơn. Ánh mắt càng không cam lòng nhìn chằm chằm Kỳ Dạ nói: “Trong bụng tôi có đứa bé của Thẩm Nghịch! Anh ấy không muốn kết hôn với tôi, cũng không muốn tôi sinh con cho anh ấy! Kỳ Dạ nếu anh ở chung với Thẩm Nghịch thì anh ấy sẽ đoạn tử tuyệt tôn? Đây chính là tình yêu ghê tởm của các người sao?”
“Cô mang thai?” Sắc mặt Kỳ Dạ sáng ngời, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng cô ta, trong lòng có chút khó chịu, cảm giác buồn buồn còn có chút đau.
“Đúng!” Hàn Tĩnh lấy giấy khám thai đưa cho cậu.
Kỳ Dạ cúi đầu nhìn quả nhiên là mang thai!
Loan Đậu Đậu đoạt lấy giấy khám nhìn chằm chằm Hàn Tĩnh cười lạnh: “Cô yêu Thẩm Nghịch vậy tại sao không dám một mình sinh con cho anh ấy? Tại sao nhất định muốn Kỳ Dạ buông tay?”
Hàn Tĩnh thoáng kinh ngạc. Đại khái cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa nghĩ qua vấn đề này......
Nếu như cô ta thật sự yêu Thẩm Nghịch, tại sao cô ta không dám một mình sinh con cho anh ta? Tại sao nhất định muốn Kỳ Dạ buông tay?
Tại sao?
“Hai người bọn họ là đàn ông! Nếu ở chung sẽ trái với luân thường đạo lý!”
“Ha ha ha......” Loan Đậu Đậu không nhịn được cười lên, ánh mắt khi dễ nhạo báng cô ta: “Bọn họ không phải anh em, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, không làm ai tổn thương sao lại trái với luân thường đạo lý? Chẳng lẽ chỉ có đàn ông quan hệ với phụ nữ chứ không có đàn ông quan hệ với đàn ông!”
“Cô......” Hàn Tĩnh bị cô nói đến nghẹn họng không nói nên lời!
Đậu Đậu khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Tĩnh, giọng nói đầy châm chọc: “Căn bản cô cũng không thật lòng yêu Thẩm Nghịch, chẳng qua cô hận anh ta khiến cô mất đi anh trai thân yêu nhất! Cô biết rõ rằng anh ta không thích phụ nữ còn buộc anh ta kết hôn với cô để hành hạ cả đời, trên thế giới sao lại có người phụ nữ ngu xuẩn như vậy, dùng cả đời mình để hành hạ người khác! Rốt cuộc cô biến bản thân mình thành cái gì? Ba mẹ cô hay anh trai cô cho cô quyền hèn hạ như vậy? Luôn miệng nói đàn ông yêu đàn ông trái đạo đức, đạo đức giá bao nhiêu tiền? Trông như thế nào? Cô thấy chưa?”
Sắc mặt Hàn Tĩnh trắng bệch, tức giận, không nói nên lời.
Không thể phủ nhận, Loan Đậu Đậu nói đến tâm tư cô ta. Nhưng sau này cô ta thật sự thích Thẩm Nghịch!
“Tôi mặc kệ cô thế nào, nếu Thẩm Nghịch không cần đứa bé này vậy cô tự mình đi phá đi! Vĩnh viễn rời xa thế giới của chúng tôi, không cần quay lại quấy rầy! Ok?” Loan Đậu Đậu thờ dài, cô từng phá thai, cô biết cảm giác đau đớn này như thế nào!
Nhưng Hàn Tĩnh sẽ hiểu không? Có thể cô ta vĩnh viễn không hiểu, một người phụ nữ dùng con uy hiếp một người đàn ông, cho dù cô ta sinh đứa bé ra thì cuộc đời đứa bé này cũng sẽ đầy bi ai!
“Được! Lời này là cô nói! Thẩm Nghịch đã đem công ty cùng tất cả tiền chuyển lại cho tôi. Tôi sẽ đi phá thai, anh ta hai bàn tay trắng, về sau chết cũng không có người ở cạnh! Tôi sẽ trừng mắt nhìn các người không có gì thì làm sao hạnh phúc, còn có thể hạnh phúc bao lâu! Tôi nguyền rủa các người vĩnh viễn không có hạnh phúc.......”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook