Ái Thanh điều khiển chiếc xe Benz, đây là món quà sinh nhật lần thứ mười tám cha tặng cho cô, chiếc xe chạy như bay lướt trên con đường tới tiệm hoa.

Bởi vì muốn nhanh chóng được gặp anh, muốn cho anh thưởng thức những món ăn cô đã toàn tâm toàn ý làm vẫn còn đang nóng hổi, không khỏi chạy nhanh hơn, kết quả đến tiệm hoa trước năm phút so với tính toán của cô.

Trước khi xuống xe, cô soi lại mình trong gương, cười đi cười lại, rồi yên lặng bất động một phút sau đó mới bước xuống xe, mang theo tâm trạng thấp thỏm bước vào tiệm hoa.

“ Hoan nghênh quý khách!” Giọng nói đặc biệt của Huyền Diệu Phong vang lên cùng một lúc với tiếng chuông ring ring trên cánh cửa.

“ Hello!” Ái Thanh dùng nụ cười rực rỡ che đi tâm trạng đang rất khẩn trương.

Huyền Diệu Phong cũng đáp lại bằng nụ cười chói mắt y chang.

“ Xin chào! Hôm nay tiểu thư đây cần hoa gì?” Anh vẫn cười, tích cực hỏi thăm.

Trải qua một khoảng thời gian nói chuyện cũng nhau, anh bị nụ cười ngọt ngào, hiền hòa, đáng yêu của cô lôi cuốn, cùng cô nói chuyện phiếm cũng rất vui vẻ, không có lấy một chút áp lực.

Cảm giác mong muốn gặp cô ngày càng mãnh liệt. Sau khi cô rời đi, anh cảm thấy lòng mình buồn man mát, giống như mất đi thứ gì đó, rồi lại mong mỏi hôm sau sẽ lại được gặp cô.

Nhưng, yêu thích này anh chỉ dám để ở trong lòng, không muốn để cho cô biết.

Những lời muốn nói ngay lập tức bị nuốt trở lại, Ái Thanh chần chờ, đầu óc rối beng, cô lung tung buột miệng: “ Cho..tôi….. một bó hồng!”

“ Được!” Huyền Diệu Phong nghe tiếng, giọng nói tuy hơi lạnh lùng nhưng lại có vẻ tràn đầy sức sống.

Ngắm nhìn từng ngón tay thon dài của anh bó hoa, trái tim Ái Thanh tựa hồ loạn nhịp. Anh mới chỉ nhìn cô một cái, nói được hai câu, chỉ thế thôi thì không đủ hỏa mãn sự thầm mến cô dành cho anh.

Cô hít dài một hơi, không cho phép mình lâm trận mà bỏ chạy, nói: “ Tôi tùy tiện làm cái này… Hy vọng hợp khẩu vị của anh!”

“ Hả? A… Cảm ơn!” Huyền Diệu Phong quá mức ngạc nhiên, anh trước sau không dùng quá nhiều từ để nói, vẻ mặt cũng không có gì là ngạc nhiên.

Trên thực tế thì anh đang rất xấu hổ. Đối mặt với cô, tim anh đập dồn dập nhanh hơn, lo sợ tình cảm của mình bị nhìn thấu, không còn cách nào khác anh chỉ có thể ngụy trang bằng khuôn mặt lạnh nhạt.

“ Tôi đặt ở trên bàn nhé!” Anh lạnh nhạt, cô cảm thấy thất vọng lại có chút tủi thân, nhưng không phải vì vậy mà cô chùn bước.

Huyền Diệu Phong bọc những bông hồng thành một bó hoa rất đẹp, tiếp theo lấy từ trong ngắn kéo một chiếc thiệp nhỏ, viết nhanh lên đó một dòng chữ nhỏ rồi bỏ vào trong bó hoa. “ Hoa hồng của cô!” Anh không dám nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt xinh đẹp đó làm anh động lòng.

Từ người mình thích nhận những bông hồng tượng trưng cho tình yêu, giống như bọn họ đã là một đôi tình nhân thật sự. Ý nghĩ này khiến trái tim Ái Thanh rung động, mặt khẽ ửng đỏ lên: “ Cám ơn!”

“ Phải là tôi nói lời cám ơn mới đúng!” Huyền Diệu Phong khó có cơ hội chủ động, tiếp lời.

“ Ah?” Ái Thanh kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời phản ứng không kịp.

Anh gãi tai, rồi gãi đầu, muốn nói rõ: “ Cô vẫn hay mang đồ ăn tới, thế nhưng tôi lại chưa có lần nào nói lời cảm tạ!”

Mỗi lần đều là có khách nhân đến khiến anh luôn luôn vội vội vàng vàng, vẫn chưa nói được một tiếng cảm ơn nào với cô, điều này làm Huyền Diệu Phong thấy áy náy trong lòng.

Một câu này của anh khiến Ái Thanh cảm thấy công sức mình đã bỏ ra thật không lãng phí. Anh có đặt cô ở trong lòng, không phải là không có cảm giác nào với cô.

“ Không cần phải khách khí. Tôi chỉ sợ mình gây phiền nhiều cho anh!” Cô nói không phải là khách sáo mà thực sự là sợ. Sợ anh thấy cô quá tích cực lại sinh ra cảm giác chán ghét.

Lo lắng lại thêm lo lắng, cô không khắc chế được bản thân, muốn mình thật tốt đẹp trong mắt anh.

“ Làm sao có thể!” Huyền Diệu Phong cũng không hiểu suy nghĩ phức tạp của cô gái xinh đẹp này. “ Tôi luôn tò tò chờ đợi đó!”

Anh nói ra sự thật, nhưng rồi lại sợ hết hồn, trong lúc căng thẳng anh vô tình lại để lộ cảm xúc của chính mình.

Mỗi ngày, mỗi khi làm việc, anh không tự chủ được mà mong ngóng sự xuất hiện của cô, giống như lâu gặp nhiều lâu rồi sẽ thành thói quen.

Nghe vậy, Ái Thanh không nhịn được nở ra nụ cười ngọt ngào, ngay cả trái tim cũng ngọt như viên kẹo mật, rất ngọt, ngọt cực kỳ: “ Nếu anh thích, mỗi ngày tôi sẽ đều chuẩn bị cho anh!” Cô thừa thắng xông lên.

“ Thật sao?” Huyền Diệu Phong một điểm cũng không bài xích, thậm chí là cực kì hưng phấn.

Anh vui vẻ ra mặt, ánh mắt thật sâu hấp dẫn Ái Thanh, khiến cô mê muội không dứt.

“ Thật!” Cô mừng rỡ, hứa hẹn.

“ Được! Như vậy không khác gì chiếm được tiện nghi của cô rồi!” Suy tư, Huyền Diệu Phong cảm thấy thật không ổn, sau đó sửa lại: “ Thật sự ngại quá!”

Anh cá tính ngay thẳng, điều này khiến cho đánh giá của Ái Thanh đối với anh tăng thêm vài phần. Nhưng tình cảm tốt bụng của cô lại bị anh khéo léo từ chối đánh chìm.

“ Quả nhiên, vẫn còn gây phiền nhiễu cho anh…!” Cô cố ý nặn ra nụ cười, muốn che đi sự lúng túng.

Anh nhìn cô, cô cúi đầu xuống, giọng điệu kích thích cảm giác tội lỗi của anh, vội giải thích: “ Không, cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ sợ làm phiền cô thôi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương