Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
-
Chương 479: Em yêu anh
Tường Vi bị lôi tới lối vào căn hầm, khóc lóc la hét, giãy dụa kháng cự đám hộ vệ, “Tước ... Tôi muốn Tước ra ngoài, anh thả tôi ra, anh không thấy anh ấy bị thương rất nặng sao? Hu hu ...”
“Thật xin lỗi, phu nhân, tôi phải chắc chắn sự an toàn cho cô trước đã.”
Đang lúc giãy dụa, Tường Vi thấy Nhạc Tín Dương bế Nhạc Niệm Tư máu tươi đầm đìa điên cuồng lao ra ngoài.
“Niệm Tư ...” Tường Vi lo lắng, nhìn chân Nhạc Niệm Tư còn đang nhỏ máu không ngừng, cơ thể cô ta như đã mất đi linh hồn, không chút nhúc nhích mềm oặt trong ngực Nhạc Tín Dương.
“Cứu mạng, cứu mạng a ...” Nhạc Tín Dương vừa chạy vừa kêu khóc, Nhạc Niệm Tư càng lúc càng lạnh, cảm giác sợ hãi làm chân ông ta rủn ra.
Đột nhiên, bùm ___
Một tiếng nổ vang trời!
Căn phòng bỏ hoang trên mặt đất này cũng bị tiếng nổ làm rung động!
Tường Vi trơ mắt nhìn Nhạc Tín Dương bị áp suất vụ nổ hất tung lên, ôm Nhạc Niệm Tư ngã nhào trên đất! Luồng khói mù mịt trào ra trong lối đi xuống hầm ngầm.
Hộ vệ bảo vệ Tường Vi theo bản năng!
Một giây, cô kinh hãi trái tim ngừng đập!
Hai giây, đất cát ngừng rung động!
Ba giây ....
“Không ___” không ...
Tường Vi không nhịn được kêu lên, như phát điên lao vào trong lối đi, bị hộ vệ ngăn lại!
“Tước ... Tước ở trong đó ... A ...”
Không
Tim phổi đều đau.
Tước của cô ... Anh vẫn chưa nghe cô nói yêu anh mà! Tại sao có thể, sao anh có thể bỏ lại một mình cô!
“Tước ... Anh đang ở đâu, anh đi ra có được không, không phải anh vẫn hỏi ba chữ năm đó em nói bằng khẩu hình là gì sao? Giờ em nói cho anh biết có được không? Em yêu anh, là em yêu anh ... Hu hu ...”
Cô khóc lả đi trong ngực hộ vệ, “Em yêu anh, anh có nghe thấy không .... Em yêu anh ...”
Tầng hầm tỏa ra khói mù nồng nặc, sau đó ‘Bùm’ một tiếng, một tiếng nổ còn to hơn vang lên!
“Không ... Tước ... Anh đừng bỏ em và con lại ...” Cô cố sức thoát khỏi gông cùm của hộ vệ, bất chấp muốn xông vào ___
“Phu nhân, cô hãy bình tĩnh lại, bên trong rất nguy hiểm.”
Pí đò pí đò ... Ở khu ngoại thành bỏ hoang này, xe cứu thương và xe cảnh sát càng lúc càng tới gần ...
Giả như, yêu có thiên tính, xin hãy phù hộ cho người lòng cô yêu nhất được bình yên vô sự!
Giả như, mệnh có luân hồi, sẽ chờ tới khi vận mênh ngừng khảo nghiệm bọn họ.
Giả như ... Giả như, thiên thần có thể cứu vớt ác ma, dù có phải chịu đựng ác ma tổn thương, cũng xin đừng rời bỏ, đừng chia ly ....
____ Ngoại truyện của Nhã Ca ___
Tôi tên là Nhã Ca, khi lên chín, tôi bị gia đình đưa sang Paris.
Năm đó, tôi đã khóc rất lâu, tôi hỏi ông nội, tại sao không đưa anh trai và em gái cùng ra nước ngoài, mà lại bắt tôi đi? Mặt ông nội đanh lại, lập tức tỏ vẻ không vui, giận dữ nói tôi làm sao mà so được với anh trai! Em gái thì còn nhỏ không hiểu chuyện, trong số ba anh em, tôi là người tương đối hiểu chuyện, ông nội mong có một ngày tôi học hành thành tài trở về, làm quang tông diệu tổ.”
Cứ vậy, tôi và bảo mẫu, bắt đầu cuộc sống du học ở Paris.
Lúc 12 tuổi, tôi quen một cậu bé cũng tới từ Trung Quốc là Diệu Tư.
Thì ra anh ấy cũng mang theo một bà quản gia, còn tôi mang theo một bảo mẫu, do chúng tôi cùng cô độc như nhau, dần dần quen thân, trở thành bạn tốt nhất.
Cứ thế, bất kể Diệu Tư học trường nào, tôi đều sẽ nhất định tới học cùng để làm bạn với anh.
Không biết từ bao giờ, bốn năm đã trôi qua. Khi tôi 16 tuổi, đột nhiên có một cô gái người Pháp chủ động muốn làm bạn thân với tôi. Tới một ngày, cô ấy nói với tôi rằng, muốn nhờ tôi sắp đặt để Diệu Tư lên giường với cô ta, lúc đó tôi mới bừng tỉnh, thì ra cô ta vẫn luôn lợi dụng tôi!
Lần đó tôi hung hăng mắng cô ta một trận, sau đó chạy tới chỗ Diệu Tư khóc thảm.
Diệu Tư ôm tôi, rất dịu dàng an ủi, nhìn gương mặt đẹp đẽ dịu dàng của anh, ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời, trong cuộc sống cô đơn của tôi, không biết từ khi nào, tôi đã bị anh hấp dẫn sâu sắc ...
Về sau, tôi dùng thân phận bạn thân với Diệu Tư, ngăn chặn tất cả mọi phụ nữ khác tới gần Diệu Tư, lòng ái mộ dành cho anh cũng ngày một nồng hậu. Nhưng tôi không dám mở miệng thổ lộ với Diệu Tư, có lẽ là do tôi mong sẽ có một ngày anh mở miệng thổ lộ với tôi. Bản thân tôi luôn bị động trong chuyện tình cảm, cũng rất thận trọng, tình cảm dành cho Diệu Tư suốt bao nhiêu năm, tôi sợ lỡ chẳng may anh không chấp nhận tôi, thì chuyện tiếp tục làm bạn cũng không thể nữa.
Sau đó, anh ấy quen một người thanh niên nhiệt huyết tên là Nhạc Tín Dương. Người này đối với tôi vô cùng tốt, hai bọn họ ở cùng nhau thường đùa bỡn nô nghịch, tôi cảm thấy như mình có thêm một người anh trai để dựa dẫm, những năm tháng tuổi xuân ấy, thật vui vẻ, không buồn không lo.
Cho tới khi Diệu Tư 21 tuổi, sinh nhật năm ấy của tôi, ông nội gọi tôi về nước để ăn mừng. Thực tế là muốn tìm đối tượng xem mắt cho tôi, để tôi gả vào nhà có tiền, nhằm trợ giúp thêm cho nhà họ Thẩm. Tôi rất không vui, cho nên tôi cầu xin Diệu Tư cùng tôi trở lại Paris.
Không ngờ Diệu Tư không nói hai lời đã đồng ý. Tiệc sinh nhật hôm đó, anh ấy còn giúp tôi giải vây trước mặt mọi người. Tuy rằng sau đó ông nội phạt tôi không được ra khỏi cửa trong một tuần, hơn nữa phải không tiếp tục qua lại với Diệu Tư.
Nhưng cũng nhờ lần đó, tôi nghĩ liệu có phải là Diệu Tư cũng không mong muốn tôi đi xem mắt người khác? Ý nghĩ này làm tôi thấy vui vẻ tới mấy tháng trời.
Cho tới khi trở lại Paris, tôi cứ tưởng sau này cũng sẽ vui vẻ như trước đây, nhưng dần dần, tôi phát hiện ra rằng Diệu Tư đã thay đổi.
Anh hay mất hồn khi nói chuyện với tôi, anh cũng thường mất tập trung và nhìn vào màn hình điện thoại.
Tôi không biết anh ấy đã gặp phải chuyện gì, tuy anh vẫn là Diệu Tư, nhưng tôi thấy được anh càng lúc càng giữ khoảng cách với tôi. Không biết là vì sao nữa, nhưng cảm giác sợ hãi này càng lúc càng nghiêm trọng hơn ...
Thời gian sau, Diệu Tư thường xuyên về nước, hay nói đúng hơn là anh hay có chuyện phải rời khỏi Paris. Tôi không biết là chuyện gì, hỏi anh anh không nói, chỉ cảm ơn tôi đã quan tâm.
Khi Diệu Tư 22 tuổi, tôi đã vô cùng sợ hãi, sợ có một ngày anh bỏ tôi mà đi. Cảm giác lo được lo mất đó làm cho tôi đổ bệnh.
Tôi nhớ rõ, đó là vào tháng 6, khi Paris ấm áp nhất, nhưng tôi chỉ thấy lạnh.
Lần đó, anh chạy như bay tới, vừa mở miệng là nói một câu: Sao lại không thương tiếc mình như vậy.
Tôi đã lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng. Nhìn anh, tình cảm dồn nén trong lòng không kìm nén thêm được nữa, tôi thổ lộ với anh!
Khi yếu ớt nhất, tôi đã sợ mình sẽ không có cơ hội nói với anh ba chữ kia.
Ai ngờ ...
Diệu Tư chỉ nói xin lỗi với tôi, nói không biết tôi đã phải chịu khổ như vậy. Từ đó về sau, anh ấy bắt đầu xa cách tôi ...
Sợ hãi hoảng hốt, cuối cùng thì đúng thật, sau khi tôi thổ lộ ra, tôi và anh, chẳng thể trở về tình trạng như trước đây. Điều này làm tôi thấy thật mệt mỏi, bao nhiêu năm đằng đẵng, người làm bạn lớn lên bên tôi, lại xa cách tôi lúc tôi cần anh nhất.
Những ngày đó, ban ngày tôi lấy nước mắt rửa mặt, lấy rượu tiêu sầu, người duy nhất làm bạn không xa rời bên tôi, chỉ có một mình Nhạc Tín Dương.
Anh ấy nói tôi khờ, tôi bảo anh ấy ngu hơn, hai chúng tôi đều là những kẻ ngu, anh ấy nói, nếu như tôi chịu quay đầu lại nhìn anh ấy, thì kết cục của chúng tôi đã khác đi, sẽ không khổ sở như vậy.
Nhưng ... tôi quay đầu lại thấy anh ấy ở ngay đằng sau tôi, còn tôi, đứng sau lưng Diệu Tư, còn Diệu Tư .... đứng sau lưng ai?
Tháng 9, Diệu Tư đột nhiên nhận được thông báo, ba anh bệnh nặng.
Tin này làm cả đám bạn bè chúng tôi sợ chết khiếp.
Đêm trước hôm đi, Diệu Tư uống rất nhiều rượu, nhưng không chịu nói với tôi anh phiền muộn điều gì.
Đêm đó ... nhìn Diệu Tư say rượu hai mắt mờ mịt, gò má phiếm hồng, tôi chợt nhớ tới cô gái từng nhờ tôi sắp đặt cho Diệu Tư lên giường với cô ta vào nhiều năm trước, đột nhiên tối nghĩ, tại sao tôi không hy vọng xa vời một lần?
Có lẽ tôi quá yêu anh, từ khi 12 tuổi gặp anh tới khi tôi 22 tuổi, chặng đường mười năm, nếu bảo buông tha là buông tha được ngay, vậy thì cuộc đời tôi chỉ có mười năm rồi!
Đêm đó, tôi lẻn ra ngoài đi mua một lọ xuân dược, giải tán đám bạn đã say rượu, đỡ lấy Diệu Tư đã say, tới thuê một phòng ở một khách sạn bên cạnh.
Cho Diệu Tư uống hết số thuốc đã mua.
Đêm đó, tôi đã làm chuyện điên rồ nhất đời mình, trao thân cho người đàn ông tôi yêu nhất kiếp này ...
Sau đó tôi mặc quần áo tử tế lại cho anh, như chưa từng xảy ra chuyện gì, hai giờ sáng tôi lẻn đi.
Sau đó Diệu Tư về nước, ai ngờ, đi một lần luôn mấy tháng.
Nghe nói bệnh tình của ba anh vẫn chưa ổn định, tôi rất lo lắng, nhưng chẳng thể giúp được gì.
Sau đó ông trời cho tôi một niềm vui vô cùng to lớn, tôi biết mình có thai ... Cảm tạ trời đất, rốt cuộc tôi có một sinh mệnh không thể tách rời khỏi Diệu Tư, mặc dù tôi biết, làm như vậy là ích kỷ ...
Tháng 11, công ty người mẫu Nhạc Tín Dương và Diệu Tư cùng nhau mở ra gặp tai nạn hỏa hoạn, thân là đại cổ đông, Diệu Tư phải trở lại xử lý. Mặc dù tôi cũng không muốn thấy công ty bị cháy, nhưng tôi thật vui vì lại được thấy anh!
Mấy tháng không gặp, anh tiều tụy đi nhiều, bận rộn tiếp mọi người không có thời gian nói chuyện với tôi.
Nhiều lần, tôi thật muốn lấy dũng khí nói cho anh biết sự thật tôi đã mang thai hơn hai tháng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của anh, đột nhiên không có dũng khí nữa.
Tháng 12, trong nhà Diệu Tư bất ngờ có chuyện. Anh vội vã về nước, thời gian nói lời từ biệt với tôi cũng không có.
Lần từ biệt này, tới lúc Diệu Tư trở lại, đã là tháng 4 năm sau.
Bụng tôi đã nhô lên, người biết tôi mang thai, chỉ có mỗi Nhạc Tín Dương, vì để nhà họ Thẩm và các bạn bè khác của tôi không biết tôi mang thai, Tín Dương thuê cho tôi một gian nhà, tôi xin phép nghỉ mấy tháng, chuyên tâm chờ sinh.
Đột nhiên có ngày, Tín Dương nổi giận đùng đùng chạy tới nói cho tôi biết, Diệu Tư trở lại Paris rồi, anh ấy kích động quá đã đánh Diệu Tư một trận, nhưng chuyện tôi có thai anh ấy không hề nói, không ngờ là dù có ép Diệu Tư tới gặp tôi tới thế nào, anh không hề lộ diện ...
Tôi cực kỳ buồn khổ, đêm đó tôi ôm Tín Dương hỏi, tại sao người tôi yêu không phải là Tín Dương, tại sao lại yêu Diệu Tư, đêm ấy, tôi khóc tới nỗi chút nữa là sinh non.
Lúc Tín Dương bế tôi vào bệnh viện, thật may là đứa nhỏ cũng được sinh tự nhiên, nhưng vì chưa đủ tám tháng nên nó rất yếu.
Nhìn gương mặt nhỏ bé của đứa trẻ, tôi khóc đặt cho nó một cái tên rất êm tai: Niệm Tư ...
Tháng 5, tôi thuận lợi xuất viện.
Niệm Tư trở thành không cha không mẹ. Tôi giấu diếm hết mọi người vì tôi vốn không có khả năng nuôi nó. Diệu Tư đối với tôi như vậy, tôi phải làm sao mới được?
Tín Dương gợi ý tôi đưa Niệm Tư vào cô nhi viện, thứ nhất có người trong cô nhi viện chăm sóc nó, thứ hai là có thể đi tìm việc làm, sau khi có đủ khả năng nuôi dưỡng nó, tôi sẽ đưa nó về.
Tôi đồng ý với Tín Dương, lập tức đưa Niệm Tư tới cô nhi viện, đứa bé mẹ thương yêu nhất, xin lỗi con ...
Tôi đã cho là, cuộc đời của tôi và Diệu Tư sẽ chẳng có giao điểm. Diệu Tư lại đột ngột nhờ tôi chăm sóc em trai thay anh.
Tôi cứ tưởng thời cơ đã tới.
Vì vậy tôi hớn hở đồng ý.
Nghỉ hè năm đó, tôi đã gặp em trai Diệu Tư – Tước. Trong mắt tôi, nó là một đứa bé rất tự bế, lại rất quật cường. Tôi nghĩ rằng nhất định phải đối xử thật tốt với Tước, thì chắc là, Diệu Tư sẽ đối tốt với tôi hơn?
Ai ngờ, một lần ngoài ý muốn, tôi bị xe đụng bị thương một chân trong lúc cố cứu Tước.
Tước rất đau lòng, tôi không trách nó, bởi vì khi đã yêu một người, thì sẽ nguyện ý bỏ ra tất cả cho người thân của anh, bởi vì tôi yêu Diệu Tư, cho nên tôi không tiếc vì Tước.
Nhưng tôi tuyệt không ngờ, sau khi Diệu Tư trở lại Paris, thấy chân tôi bị thương, lặng lẽ quỳ một gối trước mặt tôi, mở miệng hỏi cưới tôi ...
Tôi vui tới phát khóc!
Thậm chí không dám hỏi tại sao Diệu Tư đột nhiên muốn cưới tôi, tôi chỉ biết mình không ngừng gật đầu, 1 ngàn 1 vạn đồng ý.
Tôi và Diệu Tư, cuối cùng cũng kết hôn!
Cuối cùng tôi cũng có được hạnh phúc không ngờ! Diệu Tư đối với tôi rất tốt, giống như trước đây, nhưng mà .... tôi cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Tôi muốn nói với anh chuyện về Niệm Tư, nhưng tôi sợ anh sẽ trách tôi đã lừa anh làm ra chuyện như vậy.
Thầm nghĩ tới khi tình cảm của chúng tôi ổn định hơn, sẽ nói cho anh biết cũng chưa muộn. Đến lúc đó có lẽ anh sẽ không trách tôi.
Đáng tiếc, mới hai tháng, hôn nhân của hai chúng tôi, chỉ có hai tháng! Tôi đã phát hiện ra một việc đáng sợ, xấu xí, làm tan nát cõi lòng!
Đêm đó, tôi tận mắt thấy rõ Diệu Tư ôm hôn Thanh Lam trong góc tối!
Một giây đó, cảm giác bị lừa gạt làm tôi thấy vô cùng nhục nhã! Người đàn ông tôi thích nhất lại nhập nhằng với chị dâu tôi?
Tôi rất khổ sở, tôi chẳng nói được với ai, chỉ có thể tìm Nhạc Tín Dương kể khổ.
Nhưng không ngờ, chuyện của Diệu Tư và Thanh Lam lộ tẩy rất nhanh. Tôi cũng không biết có phải là do Nhạc Tín Dương bán đứng tôi hay không. Ngay sau đó, Diệu Tư bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm.
Tôi không cam lòng! Thật vất vả tôi và Diệu Tư mới lập gia đình với nhau, tôi không muốn mất anh, bao nhiêu năm, đối với tôi anh còn có ý nghĩa nhiều hơn cả sinh mạng.
Vì vậy, tôi đã làm một chuyện điên cuồng. Tôi sai hộ vệ trói Diệu Tư đem về Paris.
Mặc dù tôi cũng rất khổ sở, nhưng tôi thà chịu khổ còn hơn để anh bỏ tôi đi.
Vì tốt cho anh, tôi làm rất nhiều chuyện. Có lẽ tôi bị anh coi thường, nhưng tôi quá yêu anh, tôi không chịu nổi nỗi đau bị anh xa cách lần nữa.
Thậm chí vì anh, tôi đặc biệt vẽ một bức tranh thật lớn, trong tranh là dáng vẻ của hai chúng tôi mà tôi đã tưởng tượng ra. Nhưng tôi đã vừa rơi lệ vừa vẽ, trong tranh anh cưng chiều mỉm cười với tôi, trong bức tranh tôi hạnh phúc và xinh đẹp, giá mà chúng tôi cũng hạnh phúc được như trong bức tranh, thì tuyệt vời biết mấy ...
Mơ ước mãi chỉ là ước mơ, không thể thành sự thật được.
Cuối cùng Diệu Tư không chịu được sự khống chế của tôi, nói muốn ly hôn với tôi!
Tôi nhớ hôm đó, là ngày tôi hoàn thành bức tranh hạnh phúc kia.
Nhưng anh đột ngột muốn ly hôn với tôi!
Tôi hỏng mất, cãi nhau một trận to với anh, trút sạch mọi uất ức trong lòng ra! Anh muốn ly hôn, được, vậy tôi đi tìm Thanh Lam tính sổ, ai bảo chị ta làm hại tôi mất chồng, tôi phải bảo cô ta trả chồng lại cho tôi.
Người mất trí, thường điên cuồng và cố chấp.
Nhưng mà, tôi vì chuyện này, lái xe lao ra đường lớn, điên cuồng tranh chấp với Diệu Tư, làm cả hai cùng mất mạng ...
Thật xin lỗi, Niệm Tư, mẹ thấy thật thẹn với con ...
Thật xin lỗi, anh từng là thiên thần bảo hộ trong sinh mệnh em, thật xin lỗi, hãy tha thứ cho em, xin đừng rời khỏi em, bởi vì em thật sự thật sự rất yêu anh ....
“Thật xin lỗi, phu nhân, tôi phải chắc chắn sự an toàn cho cô trước đã.”
Đang lúc giãy dụa, Tường Vi thấy Nhạc Tín Dương bế Nhạc Niệm Tư máu tươi đầm đìa điên cuồng lao ra ngoài.
“Niệm Tư ...” Tường Vi lo lắng, nhìn chân Nhạc Niệm Tư còn đang nhỏ máu không ngừng, cơ thể cô ta như đã mất đi linh hồn, không chút nhúc nhích mềm oặt trong ngực Nhạc Tín Dương.
“Cứu mạng, cứu mạng a ...” Nhạc Tín Dương vừa chạy vừa kêu khóc, Nhạc Niệm Tư càng lúc càng lạnh, cảm giác sợ hãi làm chân ông ta rủn ra.
Đột nhiên, bùm ___
Một tiếng nổ vang trời!
Căn phòng bỏ hoang trên mặt đất này cũng bị tiếng nổ làm rung động!
Tường Vi trơ mắt nhìn Nhạc Tín Dương bị áp suất vụ nổ hất tung lên, ôm Nhạc Niệm Tư ngã nhào trên đất! Luồng khói mù mịt trào ra trong lối đi xuống hầm ngầm.
Hộ vệ bảo vệ Tường Vi theo bản năng!
Một giây, cô kinh hãi trái tim ngừng đập!
Hai giây, đất cát ngừng rung động!
Ba giây ....
“Không ___” không ...
Tường Vi không nhịn được kêu lên, như phát điên lao vào trong lối đi, bị hộ vệ ngăn lại!
“Tước ... Tước ở trong đó ... A ...”
Không
Tim phổi đều đau.
Tước của cô ... Anh vẫn chưa nghe cô nói yêu anh mà! Tại sao có thể, sao anh có thể bỏ lại một mình cô!
“Tước ... Anh đang ở đâu, anh đi ra có được không, không phải anh vẫn hỏi ba chữ năm đó em nói bằng khẩu hình là gì sao? Giờ em nói cho anh biết có được không? Em yêu anh, là em yêu anh ... Hu hu ...”
Cô khóc lả đi trong ngực hộ vệ, “Em yêu anh, anh có nghe thấy không .... Em yêu anh ...”
Tầng hầm tỏa ra khói mù nồng nặc, sau đó ‘Bùm’ một tiếng, một tiếng nổ còn to hơn vang lên!
“Không ... Tước ... Anh đừng bỏ em và con lại ...” Cô cố sức thoát khỏi gông cùm của hộ vệ, bất chấp muốn xông vào ___
“Phu nhân, cô hãy bình tĩnh lại, bên trong rất nguy hiểm.”
Pí đò pí đò ... Ở khu ngoại thành bỏ hoang này, xe cứu thương và xe cảnh sát càng lúc càng tới gần ...
Giả như, yêu có thiên tính, xin hãy phù hộ cho người lòng cô yêu nhất được bình yên vô sự!
Giả như, mệnh có luân hồi, sẽ chờ tới khi vận mênh ngừng khảo nghiệm bọn họ.
Giả như ... Giả như, thiên thần có thể cứu vớt ác ma, dù có phải chịu đựng ác ma tổn thương, cũng xin đừng rời bỏ, đừng chia ly ....
____ Ngoại truyện của Nhã Ca ___
Tôi tên là Nhã Ca, khi lên chín, tôi bị gia đình đưa sang Paris.
Năm đó, tôi đã khóc rất lâu, tôi hỏi ông nội, tại sao không đưa anh trai và em gái cùng ra nước ngoài, mà lại bắt tôi đi? Mặt ông nội đanh lại, lập tức tỏ vẻ không vui, giận dữ nói tôi làm sao mà so được với anh trai! Em gái thì còn nhỏ không hiểu chuyện, trong số ba anh em, tôi là người tương đối hiểu chuyện, ông nội mong có một ngày tôi học hành thành tài trở về, làm quang tông diệu tổ.”
Cứ vậy, tôi và bảo mẫu, bắt đầu cuộc sống du học ở Paris.
Lúc 12 tuổi, tôi quen một cậu bé cũng tới từ Trung Quốc là Diệu Tư.
Thì ra anh ấy cũng mang theo một bà quản gia, còn tôi mang theo một bảo mẫu, do chúng tôi cùng cô độc như nhau, dần dần quen thân, trở thành bạn tốt nhất.
Cứ thế, bất kể Diệu Tư học trường nào, tôi đều sẽ nhất định tới học cùng để làm bạn với anh.
Không biết từ bao giờ, bốn năm đã trôi qua. Khi tôi 16 tuổi, đột nhiên có một cô gái người Pháp chủ động muốn làm bạn thân với tôi. Tới một ngày, cô ấy nói với tôi rằng, muốn nhờ tôi sắp đặt để Diệu Tư lên giường với cô ta, lúc đó tôi mới bừng tỉnh, thì ra cô ta vẫn luôn lợi dụng tôi!
Lần đó tôi hung hăng mắng cô ta một trận, sau đó chạy tới chỗ Diệu Tư khóc thảm.
Diệu Tư ôm tôi, rất dịu dàng an ủi, nhìn gương mặt đẹp đẽ dịu dàng của anh, ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời, trong cuộc sống cô đơn của tôi, không biết từ khi nào, tôi đã bị anh hấp dẫn sâu sắc ...
Về sau, tôi dùng thân phận bạn thân với Diệu Tư, ngăn chặn tất cả mọi phụ nữ khác tới gần Diệu Tư, lòng ái mộ dành cho anh cũng ngày một nồng hậu. Nhưng tôi không dám mở miệng thổ lộ với Diệu Tư, có lẽ là do tôi mong sẽ có một ngày anh mở miệng thổ lộ với tôi. Bản thân tôi luôn bị động trong chuyện tình cảm, cũng rất thận trọng, tình cảm dành cho Diệu Tư suốt bao nhiêu năm, tôi sợ lỡ chẳng may anh không chấp nhận tôi, thì chuyện tiếp tục làm bạn cũng không thể nữa.
Sau đó, anh ấy quen một người thanh niên nhiệt huyết tên là Nhạc Tín Dương. Người này đối với tôi vô cùng tốt, hai bọn họ ở cùng nhau thường đùa bỡn nô nghịch, tôi cảm thấy như mình có thêm một người anh trai để dựa dẫm, những năm tháng tuổi xuân ấy, thật vui vẻ, không buồn không lo.
Cho tới khi Diệu Tư 21 tuổi, sinh nhật năm ấy của tôi, ông nội gọi tôi về nước để ăn mừng. Thực tế là muốn tìm đối tượng xem mắt cho tôi, để tôi gả vào nhà có tiền, nhằm trợ giúp thêm cho nhà họ Thẩm. Tôi rất không vui, cho nên tôi cầu xin Diệu Tư cùng tôi trở lại Paris.
Không ngờ Diệu Tư không nói hai lời đã đồng ý. Tiệc sinh nhật hôm đó, anh ấy còn giúp tôi giải vây trước mặt mọi người. Tuy rằng sau đó ông nội phạt tôi không được ra khỏi cửa trong một tuần, hơn nữa phải không tiếp tục qua lại với Diệu Tư.
Nhưng cũng nhờ lần đó, tôi nghĩ liệu có phải là Diệu Tư cũng không mong muốn tôi đi xem mắt người khác? Ý nghĩ này làm tôi thấy vui vẻ tới mấy tháng trời.
Cho tới khi trở lại Paris, tôi cứ tưởng sau này cũng sẽ vui vẻ như trước đây, nhưng dần dần, tôi phát hiện ra rằng Diệu Tư đã thay đổi.
Anh hay mất hồn khi nói chuyện với tôi, anh cũng thường mất tập trung và nhìn vào màn hình điện thoại.
Tôi không biết anh ấy đã gặp phải chuyện gì, tuy anh vẫn là Diệu Tư, nhưng tôi thấy được anh càng lúc càng giữ khoảng cách với tôi. Không biết là vì sao nữa, nhưng cảm giác sợ hãi này càng lúc càng nghiêm trọng hơn ...
Thời gian sau, Diệu Tư thường xuyên về nước, hay nói đúng hơn là anh hay có chuyện phải rời khỏi Paris. Tôi không biết là chuyện gì, hỏi anh anh không nói, chỉ cảm ơn tôi đã quan tâm.
Khi Diệu Tư 22 tuổi, tôi đã vô cùng sợ hãi, sợ có một ngày anh bỏ tôi mà đi. Cảm giác lo được lo mất đó làm cho tôi đổ bệnh.
Tôi nhớ rõ, đó là vào tháng 6, khi Paris ấm áp nhất, nhưng tôi chỉ thấy lạnh.
Lần đó, anh chạy như bay tới, vừa mở miệng là nói một câu: Sao lại không thương tiếc mình như vậy.
Tôi đã lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng. Nhìn anh, tình cảm dồn nén trong lòng không kìm nén thêm được nữa, tôi thổ lộ với anh!
Khi yếu ớt nhất, tôi đã sợ mình sẽ không có cơ hội nói với anh ba chữ kia.
Ai ngờ ...
Diệu Tư chỉ nói xin lỗi với tôi, nói không biết tôi đã phải chịu khổ như vậy. Từ đó về sau, anh ấy bắt đầu xa cách tôi ...
Sợ hãi hoảng hốt, cuối cùng thì đúng thật, sau khi tôi thổ lộ ra, tôi và anh, chẳng thể trở về tình trạng như trước đây. Điều này làm tôi thấy thật mệt mỏi, bao nhiêu năm đằng đẵng, người làm bạn lớn lên bên tôi, lại xa cách tôi lúc tôi cần anh nhất.
Những ngày đó, ban ngày tôi lấy nước mắt rửa mặt, lấy rượu tiêu sầu, người duy nhất làm bạn không xa rời bên tôi, chỉ có một mình Nhạc Tín Dương.
Anh ấy nói tôi khờ, tôi bảo anh ấy ngu hơn, hai chúng tôi đều là những kẻ ngu, anh ấy nói, nếu như tôi chịu quay đầu lại nhìn anh ấy, thì kết cục của chúng tôi đã khác đi, sẽ không khổ sở như vậy.
Nhưng ... tôi quay đầu lại thấy anh ấy ở ngay đằng sau tôi, còn tôi, đứng sau lưng Diệu Tư, còn Diệu Tư .... đứng sau lưng ai?
Tháng 9, Diệu Tư đột nhiên nhận được thông báo, ba anh bệnh nặng.
Tin này làm cả đám bạn bè chúng tôi sợ chết khiếp.
Đêm trước hôm đi, Diệu Tư uống rất nhiều rượu, nhưng không chịu nói với tôi anh phiền muộn điều gì.
Đêm đó ... nhìn Diệu Tư say rượu hai mắt mờ mịt, gò má phiếm hồng, tôi chợt nhớ tới cô gái từng nhờ tôi sắp đặt cho Diệu Tư lên giường với cô ta vào nhiều năm trước, đột nhiên tối nghĩ, tại sao tôi không hy vọng xa vời một lần?
Có lẽ tôi quá yêu anh, từ khi 12 tuổi gặp anh tới khi tôi 22 tuổi, chặng đường mười năm, nếu bảo buông tha là buông tha được ngay, vậy thì cuộc đời tôi chỉ có mười năm rồi!
Đêm đó, tôi lẻn ra ngoài đi mua một lọ xuân dược, giải tán đám bạn đã say rượu, đỡ lấy Diệu Tư đã say, tới thuê một phòng ở một khách sạn bên cạnh.
Cho Diệu Tư uống hết số thuốc đã mua.
Đêm đó, tôi đã làm chuyện điên rồ nhất đời mình, trao thân cho người đàn ông tôi yêu nhất kiếp này ...
Sau đó tôi mặc quần áo tử tế lại cho anh, như chưa từng xảy ra chuyện gì, hai giờ sáng tôi lẻn đi.
Sau đó Diệu Tư về nước, ai ngờ, đi một lần luôn mấy tháng.
Nghe nói bệnh tình của ba anh vẫn chưa ổn định, tôi rất lo lắng, nhưng chẳng thể giúp được gì.
Sau đó ông trời cho tôi một niềm vui vô cùng to lớn, tôi biết mình có thai ... Cảm tạ trời đất, rốt cuộc tôi có một sinh mệnh không thể tách rời khỏi Diệu Tư, mặc dù tôi biết, làm như vậy là ích kỷ ...
Tháng 11, công ty người mẫu Nhạc Tín Dương và Diệu Tư cùng nhau mở ra gặp tai nạn hỏa hoạn, thân là đại cổ đông, Diệu Tư phải trở lại xử lý. Mặc dù tôi cũng không muốn thấy công ty bị cháy, nhưng tôi thật vui vì lại được thấy anh!
Mấy tháng không gặp, anh tiều tụy đi nhiều, bận rộn tiếp mọi người không có thời gian nói chuyện với tôi.
Nhiều lần, tôi thật muốn lấy dũng khí nói cho anh biết sự thật tôi đã mang thai hơn hai tháng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của anh, đột nhiên không có dũng khí nữa.
Tháng 12, trong nhà Diệu Tư bất ngờ có chuyện. Anh vội vã về nước, thời gian nói lời từ biệt với tôi cũng không có.
Lần từ biệt này, tới lúc Diệu Tư trở lại, đã là tháng 4 năm sau.
Bụng tôi đã nhô lên, người biết tôi mang thai, chỉ có mỗi Nhạc Tín Dương, vì để nhà họ Thẩm và các bạn bè khác của tôi không biết tôi mang thai, Tín Dương thuê cho tôi một gian nhà, tôi xin phép nghỉ mấy tháng, chuyên tâm chờ sinh.
Đột nhiên có ngày, Tín Dương nổi giận đùng đùng chạy tới nói cho tôi biết, Diệu Tư trở lại Paris rồi, anh ấy kích động quá đã đánh Diệu Tư một trận, nhưng chuyện tôi có thai anh ấy không hề nói, không ngờ là dù có ép Diệu Tư tới gặp tôi tới thế nào, anh không hề lộ diện ...
Tôi cực kỳ buồn khổ, đêm đó tôi ôm Tín Dương hỏi, tại sao người tôi yêu không phải là Tín Dương, tại sao lại yêu Diệu Tư, đêm ấy, tôi khóc tới nỗi chút nữa là sinh non.
Lúc Tín Dương bế tôi vào bệnh viện, thật may là đứa nhỏ cũng được sinh tự nhiên, nhưng vì chưa đủ tám tháng nên nó rất yếu.
Nhìn gương mặt nhỏ bé của đứa trẻ, tôi khóc đặt cho nó một cái tên rất êm tai: Niệm Tư ...
Tháng 5, tôi thuận lợi xuất viện.
Niệm Tư trở thành không cha không mẹ. Tôi giấu diếm hết mọi người vì tôi vốn không có khả năng nuôi nó. Diệu Tư đối với tôi như vậy, tôi phải làm sao mới được?
Tín Dương gợi ý tôi đưa Niệm Tư vào cô nhi viện, thứ nhất có người trong cô nhi viện chăm sóc nó, thứ hai là có thể đi tìm việc làm, sau khi có đủ khả năng nuôi dưỡng nó, tôi sẽ đưa nó về.
Tôi đồng ý với Tín Dương, lập tức đưa Niệm Tư tới cô nhi viện, đứa bé mẹ thương yêu nhất, xin lỗi con ...
Tôi đã cho là, cuộc đời của tôi và Diệu Tư sẽ chẳng có giao điểm. Diệu Tư lại đột ngột nhờ tôi chăm sóc em trai thay anh.
Tôi cứ tưởng thời cơ đã tới.
Vì vậy tôi hớn hở đồng ý.
Nghỉ hè năm đó, tôi đã gặp em trai Diệu Tư – Tước. Trong mắt tôi, nó là một đứa bé rất tự bế, lại rất quật cường. Tôi nghĩ rằng nhất định phải đối xử thật tốt với Tước, thì chắc là, Diệu Tư sẽ đối tốt với tôi hơn?
Ai ngờ, một lần ngoài ý muốn, tôi bị xe đụng bị thương một chân trong lúc cố cứu Tước.
Tước rất đau lòng, tôi không trách nó, bởi vì khi đã yêu một người, thì sẽ nguyện ý bỏ ra tất cả cho người thân của anh, bởi vì tôi yêu Diệu Tư, cho nên tôi không tiếc vì Tước.
Nhưng tôi tuyệt không ngờ, sau khi Diệu Tư trở lại Paris, thấy chân tôi bị thương, lặng lẽ quỳ một gối trước mặt tôi, mở miệng hỏi cưới tôi ...
Tôi vui tới phát khóc!
Thậm chí không dám hỏi tại sao Diệu Tư đột nhiên muốn cưới tôi, tôi chỉ biết mình không ngừng gật đầu, 1 ngàn 1 vạn đồng ý.
Tôi và Diệu Tư, cuối cùng cũng kết hôn!
Cuối cùng tôi cũng có được hạnh phúc không ngờ! Diệu Tư đối với tôi rất tốt, giống như trước đây, nhưng mà .... tôi cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Tôi muốn nói với anh chuyện về Niệm Tư, nhưng tôi sợ anh sẽ trách tôi đã lừa anh làm ra chuyện như vậy.
Thầm nghĩ tới khi tình cảm của chúng tôi ổn định hơn, sẽ nói cho anh biết cũng chưa muộn. Đến lúc đó có lẽ anh sẽ không trách tôi.
Đáng tiếc, mới hai tháng, hôn nhân của hai chúng tôi, chỉ có hai tháng! Tôi đã phát hiện ra một việc đáng sợ, xấu xí, làm tan nát cõi lòng!
Đêm đó, tôi tận mắt thấy rõ Diệu Tư ôm hôn Thanh Lam trong góc tối!
Một giây đó, cảm giác bị lừa gạt làm tôi thấy vô cùng nhục nhã! Người đàn ông tôi thích nhất lại nhập nhằng với chị dâu tôi?
Tôi rất khổ sở, tôi chẳng nói được với ai, chỉ có thể tìm Nhạc Tín Dương kể khổ.
Nhưng không ngờ, chuyện của Diệu Tư và Thanh Lam lộ tẩy rất nhanh. Tôi cũng không biết có phải là do Nhạc Tín Dương bán đứng tôi hay không. Ngay sau đó, Diệu Tư bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm.
Tôi không cam lòng! Thật vất vả tôi và Diệu Tư mới lập gia đình với nhau, tôi không muốn mất anh, bao nhiêu năm, đối với tôi anh còn có ý nghĩa nhiều hơn cả sinh mạng.
Vì vậy, tôi đã làm một chuyện điên cuồng. Tôi sai hộ vệ trói Diệu Tư đem về Paris.
Mặc dù tôi cũng rất khổ sở, nhưng tôi thà chịu khổ còn hơn để anh bỏ tôi đi.
Vì tốt cho anh, tôi làm rất nhiều chuyện. Có lẽ tôi bị anh coi thường, nhưng tôi quá yêu anh, tôi không chịu nổi nỗi đau bị anh xa cách lần nữa.
Thậm chí vì anh, tôi đặc biệt vẽ một bức tranh thật lớn, trong tranh là dáng vẻ của hai chúng tôi mà tôi đã tưởng tượng ra. Nhưng tôi đã vừa rơi lệ vừa vẽ, trong tranh anh cưng chiều mỉm cười với tôi, trong bức tranh tôi hạnh phúc và xinh đẹp, giá mà chúng tôi cũng hạnh phúc được như trong bức tranh, thì tuyệt vời biết mấy ...
Mơ ước mãi chỉ là ước mơ, không thể thành sự thật được.
Cuối cùng Diệu Tư không chịu được sự khống chế của tôi, nói muốn ly hôn với tôi!
Tôi nhớ hôm đó, là ngày tôi hoàn thành bức tranh hạnh phúc kia.
Nhưng anh đột ngột muốn ly hôn với tôi!
Tôi hỏng mất, cãi nhau một trận to với anh, trút sạch mọi uất ức trong lòng ra! Anh muốn ly hôn, được, vậy tôi đi tìm Thanh Lam tính sổ, ai bảo chị ta làm hại tôi mất chồng, tôi phải bảo cô ta trả chồng lại cho tôi.
Người mất trí, thường điên cuồng và cố chấp.
Nhưng mà, tôi vì chuyện này, lái xe lao ra đường lớn, điên cuồng tranh chấp với Diệu Tư, làm cả hai cùng mất mạng ...
Thật xin lỗi, Niệm Tư, mẹ thấy thật thẹn với con ...
Thật xin lỗi, anh từng là thiên thần bảo hộ trong sinh mệnh em, thật xin lỗi, hãy tha thứ cho em, xin đừng rời khỏi em, bởi vì em thật sự thật sự rất yêu anh ....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook