Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
-
Chương 476: Nắm chặt tay, không xa cách (4)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
“Cho nên đây chính là nguyên nhân mấy năm nay mày trăm phương nghìn kế đối phó tao?” Tước thấy lòng mình lạnh hẳn, lời Triển Diệc Tường nghe có vẻ không giả, với lại hắn ta cần gì phải nói dối anh vào lúc này.
“Là người ba hèn nhát cầm thú của mày, nếu như không phải ông ta không chịu trách nhiệm, tao sẽ không phải chịu những ngày khổ cực như vậy, nếu như mẹ tao có số mệnh tốt như mẹ mày, có thể hưởng hết duyên hoa, tái giá vào một gia đình giàu có, thì mẹ tao đã chẳng phải ôm hận mà chết! Tất cả nguyên nhân của bi kịch, đều tới từ phía ba mày! Hôm nay, tao nhất định phải đưa đứa con ông ta thương nhất tới gặp ông ta, ha ha ha ... Đến lúc đó, tất cả vương quốc sự nghiệp của nhà họ Hắc đều là của tao!”
Bắt đầu từ năm năm trước, từ khi hắn ta trở về nước đã bắt đầu, mượn tay ‘Ny Thường’, mục đích là thôn tính tập đoàn Hắc thị, cướp hết thảy của Hắc Diêm Tước, vẫn luôn là mục tiêu của hắn, hơn năm năm rồi, cuối cùng, cũng tới lúc bọn hắn sắp làm được!
Triển Diệc Tường xiết chặt cây gậy máu chảy dầm dề, từng gậy quật trên người Hắc Diêm Tước, nhìn Hắc Diêm Tước càng lúc càng đầm đìa máu tươi, hắn ta càng hưng phấn hơn! “Ngày này cuối cùng cũng tới, Hắc Diêm Tước, mày cũng có ngày hôm nay sao? Ha ha ha ...”
“Hắc Diêm Tước, tất cả đây là do mày gieo gió gặt bão!” Mai Linh đứng một bên cười lạnh, cuối cùng cũng đạt được khoái cảm tiết hận!
Ngày xưa anh đã đối đãi cô ta vô tình tới mức nào, thì hôm nay cô ta sẽ trả lại cho anh đủ cả.
Thật may là Triển Diệc Tường đã cứu cô ta ra khỏi cái chỗ kinh khủng kia, nếu không cô ta không sao tưởng tượng được tình trạng mất kiểm soát hiện tại.
“ ... Đừng mơ tưởng ...” Tước khó nhọc phun ra mấy chữ, sau đó, chợt thốc ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ tà áo!
Câu nói quật cường này chẳng nghi ngờ gì đã chọc giận Triển Diệc Tường làm hắn quật càng hăng hơn!
Giống như lần đó ở Saudi, “Hắc Diêm Tước, cuối cùng đã nếm được hương vị chưa? Nhìn mày bây giờ chẳng khác gì chó nhà có tang.”
“Á ... đừng, cầu xin anh, Triển Diệc Tường, cầu xinh anh đừng có đánh nữa! Nếu không anh ấy sẽ chết mất, cầu xin anh mà ...” Tường Vi khổ sở nhắm mắt lại, Tước đã đổ máu đầy đất, cô không nhìn thấy được mặt anh, nhưng quần áo của anh đã bị máu nhuộm đỏ, cô thấy mà run lên như cầy sấy, “Tước ... Tước ...”
Kêu khàn cả giọng, có phải đây tất cả là lỗi của cô không? Nếu như cô không đòi đi ‘Moulin Rouge’ thì Triển Diệc Tường làm gì có cơ hội lợi dụng thời cơ? Nếu như ngay từ khi cô nghi ngờ Mỹ Nhi, đã nói ra ý nghĩ của mình, thì đã chẳng cho Mai Linh có cơ hội làm chuyện xấu? Nhưng ... Trời ơi, cô và Tước vừa mới tốt lên, ông trời đã tạo cho bọn họ biết bao khổ sở, vậy thì .... xin hãy phù hộ cho bọn họ nhất định sẽ được bình an đi ra khỏi đây ...
Tước đã bị đánh tới thoi thóp một hơi, đến nỗi hơi sức nói chuyện cũng sắp không có nữa, nhưng bàn tay bị trói quặt ra sau nắm tay Tường Vi thật chặt, mặc dù tay anh càng lúc càng lạnh, máu chạy dọc theo cánh tay nhỏ vào lòng bàn tay, anh vẫn không buông tay cô ra!
“Ha ha ha! Tao chính là muốn nó chết, dằn vặt nó tới chết! Nếu không thì không thấy thỏa mãn được!” Triển Diệc Tường sảng khoái cười lớn, nhân cách đã hoàn toàn vặn vẹo!
Tường Vi hoảng hốt, không thể không nói, hai người này thật đúng là trời sinh một đôi.
Hít sâu, hít sâu, cô lệnh cho mình dù có đau đớn hơn nữa cũng phải nhịn xuống, cô không thể nhìn Tước bị đánh tới chết!
“Triển Diệc Tường, không phải là anh chỉ muốn có được danh phận con em nhà họ Hắc thôi sao? Anh cũng đã nói quốc vương Saudi không đành lòng nhìn Tước hại chết em ruột mình, vậy anh thì sao nào? Anh độc ác tự tay đánh chết anh trai mình? Tước là anh trai anh mà! Không có Tước thì mãi mãi sẽ chẳng có ai thừa nhận anh là một phần của nhà họ Hắc!” Tường Vi lấy dũng khí lớn, quát to.
“Ha ha, yên tâm đi, tất cả đã được sắp xếp xong rồi! Chỉ cần Hắc Diêm Tước mày chết một cái, lập tức sẽ có người thừa kế vị trí của mày, cuối cùng vẫn sẽ về tay tao! Hừ!” Triển Diệc Tường vốn chẳng để tâm lời Tường Vi nói, hắn ta ngừng tay, lượn qua lượn lại trước mặt Tường Vi, cong khóe môi tà ác, không có ý tốt nói: “Nếu tao đã đi tới bước này, thì đã tính hết tất cả! Chậc chậc, một con thỏ nhỏ nhát gan sợ sệt cũng học được cách ỷ thế hiếp người rồi hả? Nhìn da mày thật mềm mịn, lần trước không giật điện chết mày đúng là không may a, ha ha ha ... Bà cô vô dụng và cái lão ấm sắc thuốc (ý là sức khỏe không tốt, suốt ngày phải uống thuốc) Nhị gia kia không hoàn thành được sứ mạng, tao đành phải tới giúp bọn họ một tay vậy, ha ha ha...”
Tường Vi hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này mới khiếp sợ: “ Tai nạn giật điện ở ‘Ny Thường’ lần đó, là anh sắp xếp? Nhưng Mỹ ... Không, Mai Linh, không phải là cô ta cũng ở đó sao? Thì ra là các người ...” Trong nháy mắt, Tường Vi bừng tỉnh ra, khó trách Mỹ Nhi luôn cười một cách quái dị khó nói. “Nhưng Triết Dã đâu có thù với anh, tại sao anh không buông tha cho Triết Dã?”
“Hừ! Hắn ta cũng chỉ là một tên nhị thế tổ vô dụng, mấy năm nay nếu như không phải tao giúp đỡ hắn, nhà Tả Đằng có ngày hôm nay sao? Hắn ta và ba hắn cũng ti tiện y như nhau, còn mày, tao vốn không định để mày chết, để lại, để tao từ từ hành hạ, có điều, cô ta lại hận không thể cho mày chết ngay được ...” Triển Diệc Tường liếc Mai Linh đang đứng một bên, nụ cười lộ ra sự âm hiểm đáng sợ!
“Vậy vừa rồi anh nói bọn cô tôi họ không hoàn thành được sứ mạng, là có ý gì?” Tường Vi không nhịn được những sợ hãi đột nhiên giấy lên trong lòng, cô chợt cảm thấy người đàn ông như Triển Diệc Tường mới thật là cố chấp tới đáng sợ!
Triển Diệc Tường toét miệng, dùng cái gậy đẫm máu Tước nâng cằm Tường Vi lên, máu dính lên làn da trắng như tuyết của cô, một mùi máu tươi thoang thoảng chui vào mũi Tường Vi, cô không nhịn được lập tức nôn một trận! Nhưng Triển Diệc Tường chẳng thèm nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, tự nhiên nói đùa: “Chậc chậc, quả là tuyệt sắc bại hoại! Muốn biết sao? Đừng có bảo tao không nhân từ nhé, ha ha, vì tao sẽ cho chúng mày được rõ ràng!”
“Mẹ kiếp ... mày đừng có đụng ... vào cô ấy!” Tước gầm khẽ, toàn thân nóng rực co rút đau đớn, xương cốt anh như đang muốn tan ra, trong đầu vẫn đang không ngừng suy nghĩ các biện pháp! Bàn tay nắm chặt tay Tường Vi, lặng lẽ di chuyển, muốn làm dây thừng lỏng ra.
“A, cho dù bây giờ mày có cho không tao, tao cũng chẳng có khẩu vị nữa! Phải biết, phụ nữ với tao chỉ là một món đồ chơi, mà tao đối với người phụ nữ mà Hắc Diêm Tước đã dùng rồi, chưa bao giờ thấy hứng thú!”
Lời Triển Diệc Tường nói lộ ra sự khinh bỉ, làm Tường Vi kinh ngạc, vị Triển công tử phong lưu rất biết cách trêu trọc phụ nữ, bây giờ lại tỏ vẻ khinh thường chán ghét phụ nữ, chẳng lẽ hắn vẫn luôn ngụy trang sao? Bao nhiêu năm mới lộ mặt thật, người như này, thật đáng sợ ...
“Tao nói này Tường Vi xinh đẹp, mày chắc chắn là mày muốn cùng chịu chết với một thằng đàn ông sắp tàn phế sao? Nếu như mà mày cầu xin tha thứ và xin đi theo tao, có lẽ tao sẽ suy tính việc tha cho mày một mạng, ha ha ha ...”
“Là người ba hèn nhát cầm thú của mày, nếu như không phải ông ta không chịu trách nhiệm, tao sẽ không phải chịu những ngày khổ cực như vậy, nếu như mẹ tao có số mệnh tốt như mẹ mày, có thể hưởng hết duyên hoa, tái giá vào một gia đình giàu có, thì mẹ tao đã chẳng phải ôm hận mà chết! Tất cả nguyên nhân của bi kịch, đều tới từ phía ba mày! Hôm nay, tao nhất định phải đưa đứa con ông ta thương nhất tới gặp ông ta, ha ha ha ... Đến lúc đó, tất cả vương quốc sự nghiệp của nhà họ Hắc đều là của tao!”
Bắt đầu từ năm năm trước, từ khi hắn ta trở về nước đã bắt đầu, mượn tay ‘Ny Thường’, mục đích là thôn tính tập đoàn Hắc thị, cướp hết thảy của Hắc Diêm Tước, vẫn luôn là mục tiêu của hắn, hơn năm năm rồi, cuối cùng, cũng tới lúc bọn hắn sắp làm được!
Triển Diệc Tường xiết chặt cây gậy máu chảy dầm dề, từng gậy quật trên người Hắc Diêm Tước, nhìn Hắc Diêm Tước càng lúc càng đầm đìa máu tươi, hắn ta càng hưng phấn hơn! “Ngày này cuối cùng cũng tới, Hắc Diêm Tước, mày cũng có ngày hôm nay sao? Ha ha ha ...”
“Hắc Diêm Tước, tất cả đây là do mày gieo gió gặt bão!” Mai Linh đứng một bên cười lạnh, cuối cùng cũng đạt được khoái cảm tiết hận!
Ngày xưa anh đã đối đãi cô ta vô tình tới mức nào, thì hôm nay cô ta sẽ trả lại cho anh đủ cả.
Thật may là Triển Diệc Tường đã cứu cô ta ra khỏi cái chỗ kinh khủng kia, nếu không cô ta không sao tưởng tượng được tình trạng mất kiểm soát hiện tại.
“ ... Đừng mơ tưởng ...” Tước khó nhọc phun ra mấy chữ, sau đó, chợt thốc ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ tà áo!
Câu nói quật cường này chẳng nghi ngờ gì đã chọc giận Triển Diệc Tường làm hắn quật càng hăng hơn!
Giống như lần đó ở Saudi, “Hắc Diêm Tước, cuối cùng đã nếm được hương vị chưa? Nhìn mày bây giờ chẳng khác gì chó nhà có tang.”
“Á ... đừng, cầu xin anh, Triển Diệc Tường, cầu xinh anh đừng có đánh nữa! Nếu không anh ấy sẽ chết mất, cầu xin anh mà ...” Tường Vi khổ sở nhắm mắt lại, Tước đã đổ máu đầy đất, cô không nhìn thấy được mặt anh, nhưng quần áo của anh đã bị máu nhuộm đỏ, cô thấy mà run lên như cầy sấy, “Tước ... Tước ...”
Kêu khàn cả giọng, có phải đây tất cả là lỗi của cô không? Nếu như cô không đòi đi ‘Moulin Rouge’ thì Triển Diệc Tường làm gì có cơ hội lợi dụng thời cơ? Nếu như ngay từ khi cô nghi ngờ Mỹ Nhi, đã nói ra ý nghĩ của mình, thì đã chẳng cho Mai Linh có cơ hội làm chuyện xấu? Nhưng ... Trời ơi, cô và Tước vừa mới tốt lên, ông trời đã tạo cho bọn họ biết bao khổ sở, vậy thì .... xin hãy phù hộ cho bọn họ nhất định sẽ được bình an đi ra khỏi đây ...
Tước đã bị đánh tới thoi thóp một hơi, đến nỗi hơi sức nói chuyện cũng sắp không có nữa, nhưng bàn tay bị trói quặt ra sau nắm tay Tường Vi thật chặt, mặc dù tay anh càng lúc càng lạnh, máu chạy dọc theo cánh tay nhỏ vào lòng bàn tay, anh vẫn không buông tay cô ra!
“Ha ha ha! Tao chính là muốn nó chết, dằn vặt nó tới chết! Nếu không thì không thấy thỏa mãn được!” Triển Diệc Tường sảng khoái cười lớn, nhân cách đã hoàn toàn vặn vẹo!
Tường Vi hoảng hốt, không thể không nói, hai người này thật đúng là trời sinh một đôi.
Hít sâu, hít sâu, cô lệnh cho mình dù có đau đớn hơn nữa cũng phải nhịn xuống, cô không thể nhìn Tước bị đánh tới chết!
“Triển Diệc Tường, không phải là anh chỉ muốn có được danh phận con em nhà họ Hắc thôi sao? Anh cũng đã nói quốc vương Saudi không đành lòng nhìn Tước hại chết em ruột mình, vậy anh thì sao nào? Anh độc ác tự tay đánh chết anh trai mình? Tước là anh trai anh mà! Không có Tước thì mãi mãi sẽ chẳng có ai thừa nhận anh là một phần của nhà họ Hắc!” Tường Vi lấy dũng khí lớn, quát to.
“Ha ha, yên tâm đi, tất cả đã được sắp xếp xong rồi! Chỉ cần Hắc Diêm Tước mày chết một cái, lập tức sẽ có người thừa kế vị trí của mày, cuối cùng vẫn sẽ về tay tao! Hừ!” Triển Diệc Tường vốn chẳng để tâm lời Tường Vi nói, hắn ta ngừng tay, lượn qua lượn lại trước mặt Tường Vi, cong khóe môi tà ác, không có ý tốt nói: “Nếu tao đã đi tới bước này, thì đã tính hết tất cả! Chậc chậc, một con thỏ nhỏ nhát gan sợ sệt cũng học được cách ỷ thế hiếp người rồi hả? Nhìn da mày thật mềm mịn, lần trước không giật điện chết mày đúng là không may a, ha ha ha ... Bà cô vô dụng và cái lão ấm sắc thuốc (ý là sức khỏe không tốt, suốt ngày phải uống thuốc) Nhị gia kia không hoàn thành được sứ mạng, tao đành phải tới giúp bọn họ một tay vậy, ha ha ha...”
Tường Vi hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này mới khiếp sợ: “ Tai nạn giật điện ở ‘Ny Thường’ lần đó, là anh sắp xếp? Nhưng Mỹ ... Không, Mai Linh, không phải là cô ta cũng ở đó sao? Thì ra là các người ...” Trong nháy mắt, Tường Vi bừng tỉnh ra, khó trách Mỹ Nhi luôn cười một cách quái dị khó nói. “Nhưng Triết Dã đâu có thù với anh, tại sao anh không buông tha cho Triết Dã?”
“Hừ! Hắn ta cũng chỉ là một tên nhị thế tổ vô dụng, mấy năm nay nếu như không phải tao giúp đỡ hắn, nhà Tả Đằng có ngày hôm nay sao? Hắn ta và ba hắn cũng ti tiện y như nhau, còn mày, tao vốn không định để mày chết, để lại, để tao từ từ hành hạ, có điều, cô ta lại hận không thể cho mày chết ngay được ...” Triển Diệc Tường liếc Mai Linh đang đứng một bên, nụ cười lộ ra sự âm hiểm đáng sợ!
“Vậy vừa rồi anh nói bọn cô tôi họ không hoàn thành được sứ mạng, là có ý gì?” Tường Vi không nhịn được những sợ hãi đột nhiên giấy lên trong lòng, cô chợt cảm thấy người đàn ông như Triển Diệc Tường mới thật là cố chấp tới đáng sợ!
Triển Diệc Tường toét miệng, dùng cái gậy đẫm máu Tước nâng cằm Tường Vi lên, máu dính lên làn da trắng như tuyết của cô, một mùi máu tươi thoang thoảng chui vào mũi Tường Vi, cô không nhịn được lập tức nôn một trận! Nhưng Triển Diệc Tường chẳng thèm nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, tự nhiên nói đùa: “Chậc chậc, quả là tuyệt sắc bại hoại! Muốn biết sao? Đừng có bảo tao không nhân từ nhé, ha ha, vì tao sẽ cho chúng mày được rõ ràng!”
“Mẹ kiếp ... mày đừng có đụng ... vào cô ấy!” Tước gầm khẽ, toàn thân nóng rực co rút đau đớn, xương cốt anh như đang muốn tan ra, trong đầu vẫn đang không ngừng suy nghĩ các biện pháp! Bàn tay nắm chặt tay Tường Vi, lặng lẽ di chuyển, muốn làm dây thừng lỏng ra.
“A, cho dù bây giờ mày có cho không tao, tao cũng chẳng có khẩu vị nữa! Phải biết, phụ nữ với tao chỉ là một món đồ chơi, mà tao đối với người phụ nữ mà Hắc Diêm Tước đã dùng rồi, chưa bao giờ thấy hứng thú!”
Lời Triển Diệc Tường nói lộ ra sự khinh bỉ, làm Tường Vi kinh ngạc, vị Triển công tử phong lưu rất biết cách trêu trọc phụ nữ, bây giờ lại tỏ vẻ khinh thường chán ghét phụ nữ, chẳng lẽ hắn vẫn luôn ngụy trang sao? Bao nhiêu năm mới lộ mặt thật, người như này, thật đáng sợ ...
“Tao nói này Tường Vi xinh đẹp, mày chắc chắn là mày muốn cùng chịu chết với một thằng đàn ông sắp tàn phế sao? Nếu như mà mày cầu xin tha thứ và xin đi theo tao, có lẽ tao sẽ suy tính việc tha cho mày một mạng, ha ha ha ...”
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook