Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình
Chương 472: Cuồng bạo, chỉ là tiếng kêu gào của nỗi đau (2)

Anh vẫn nhớ, một đời không thể quên, ba anh ở trong lòng anh chậm rãi lạnh đi, khổ sở tới tê tâm liệt phế, đau đớn gào thét như một kẻ điên, phá tan cõi lòng anh thành từng mảnh nhỏ, tàn nhẫn không chấp nhận được...

Đêm mưa đó, một mình anh kêu khóc, nước mắt thấm vào đất, tuân theo nguyện vọng của ba anh, đào một hố sâu chôn cất ông bên dưới vườn hoa, từ đó về sau không cho hoa tường vi nở nữa!

“Anh không ngờ chính là, không lâu sau, Diệu Tư và Nhã Ca lâm nạn trong tai nạn giao thông! Nếu như anh biết, anh trai anh thu thập chứng cứ phạm tội của Thẩm Hồng Vũ, nên Thẩm Hồng Vũ mới giết người diệt khẩu, đây tất cả là âm mưu của Thẩm Hồng Vũ, mầm mống thù hận đã sâu tới mức không thể nhổ ra được nữa .... Mỗi một năm qua đi, chỉ cần tới ngày giỗ ba anh, là trời lại mưa to tầm tã sấm sét đầy trời, anh lại không khống chế được nỗi kích động muốn giết người, tất cả thù hận trong lòng sẽ như một đoạn phim cũ lặp đi lặp lại .... Chứng cuồng loạn của anh sẽ không thể khống chế được, bất kỳ loại thuốc nào cũng không thể kìm hãm được... Cũng vì vậy ... Đã từng làm cho em thương tổn trong cơn giận dữ .... Thật xin lỗi ...”

Ôm chặt cô, cô gái đã làm cho lòng anh mềm mại đi, cô đã vô tội chịu đựng biết bao hành hạ và tội nghiệt từ anh, có thể có cô làm bạn, còn đòi hỏi gì nữa?

“ .... Đều đã qua cả rồi, đúng không? Anh nói, tất cả đã qua ....”

Tường Vi cũng ướt hồng vành mắt, trong ngực tắc nghẽn vì những đau đớn của anh, trừ việc ôm anh, trừ việc lặng lẽ nghe anh bày tỏ những đau đớn sâu nhất trong lòng, thì không làm được việc gì khác, bởi cô biết, vết thương thối nát tới tận cùng đó sẽ theo anh cả đời này, việc cô làm được, chỉ là mong sao vết thương đó sẽ từ từ hồi phục lại như một viết thương cũ, cho dù sẽ là một vết sẹo xấu xí, chỉ cần không còn lan rộng ra nữa, không chảu máu chảy mủ nữa ....

Giờ khắc này, cô tin lời anh đã nói, anh không thương xót bất kỳ kẻ nào, trong hoàn cảnh máu tươi và thù hận như vậy, trừ hận và đau, thế giới của anh chỉ là một màu đen tối ... Cô cung tin rằng, Nhã Ca với anh mãi mãi là đặc biệt, trong lòng anh, Nhã Ca đồng nghĩa với hạnh phúc của Diệu Tư, còn anh mong mỏi người thân của mình được hạnh phúc tới mức nào....

Bọn họ ôm nhau, cho nhau tốt đẹp và ấm áp, cho nhau nơi tốt đẹp nhất trong lòng, dưới bầu trời nắng ấm, tỏa ra từng chùm từng chùm ánh sáng, cô bắt đầu tin rằng trong giấc mơ của cô thật sự có anh tồn tại, chẳng qua vì trước đây nó u ám một màu, cô không thấy rõ anh ở trong ấy, khi mặt trời lên cô mới sâu sắc hiểu ra, thật ra thì anh vẫn đứng ỏ đó, đứng ở nơi sâu nhất trong lòng cô ...

Paris, hoàn toàn trong xanh.

Giống với rất nhiều năm trước khi anh tới Paris, trong khoảng thời gian cô độc u tối, cùng với Nhã Ca đi khắp mọi chỗ ở Paris.

Có người từng nói, paris là một thành phố không gì sánh được.

Đúng là như vậy, lần này, Tường Vi trong tâm tình thanh thản, cùng Tước nắm tay nhau đi thăm thú khắp Paris.

Sông Seine, lóng lánh tầng tầng lớp lớp chói lọi, ghi lại lịch sử lâu dài của Paris, chứng kiến biết bao hưng và suy, hàn và phú, hạnh phúc và đau thương, nó luôn im im lặng lặng, rồi lại róc rách không ngừng lặng lẽ chảy xuôi, tràn đầy tình yêu và văn hóa lãng mạn của đất nước xa lạ, từng là nơi chứa những ký ức tươi đẹp nhất làm cô quyến luyến khi nhớ về.

Kể từ sau khi anh mở lòng kể với cô những khổ nạn của quá khứ, quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi một cách kỳ diệu, trong thành phố Paris xinh đẹp, Tước đưa cô đi khắp đường lớn ngõ nhỏ, đưa cô đi tháp Effel, đi thăm nhà thờ đức bà Paris, đi cung điện Louvre, đi qua đại lộ Champs Elysees, còn cả chở cô bằng thuyền nhỏ, du lãm cảnh tượng dọc con sông Seine xinh đẹp, đi qua ... Alexander III, đưa cô đi ăn ở nhà hàng trên sông Seine, nắm tay cô đi ngắm hoàng hôn trên sông Seine, như một đứa trẻ, cười rực rỡ như ánh mặt trời ...

Vào buổi đêm, đèn đuốc sáng trưng, dòng người tấp nập như nước.

Anh ôm chặt Tường Vi trong ngực, hộ vệ vây chung quanh bọn họ, chỉ sợ đám đông không cẩn thận đụng vào Tường Vi.

“Vi, có mệt không em? Đã bảo là không nên tới đây, đông người phức tạp.” Anh chau mày, không dám lơi lỏng một chút nào.

Tường Vi ôm sát eo anh, cực kỳ yêu những hành động che chở gần đây của anh, mặc dù anh vẫn chẳng hề nhắc tới chữ ‘yêu’ như trước, nhưng mỗi lời nói hành động của anh, nơi nơi đều thể hiện sự quan tâm vô cùng, là sự dịu dàng cô chưa từng được trải qua, cô đắm chìm trong đó, cũng thấy rất thích thú.

“Ha ha, đã là hộp đêm nổi tiếng nhất, đông người phức tạp tuyệt không lạ.” Cô rúc vào trong vòm ngực lớn của anh, được cưng chiều tới vui sướng, như mùi rượu ngọt ngào, làm cho người ta say.

Đêm nay, cô cứng rắn thuyết phục anh, đưa cô đi xem ‘Moulin Rouge’ – hộp đêm nổi tiếng nhất Paris.

Khi người ta tới Pháp du lịch, đều sẽ biết tới ‘Moulin Rouge’- danh tác [ Moulin Rouge] của nghệ thuật gia trường phái ấn tượng August. Renior, làm cho hộp đêm này nổi tiếng khắp thế giới, từ đó làm cho du khách trên toàn thế giới chạy theo như vịt, chỉ để một lần được ngắm ‘Moulin Rouge’ kinh điển.

Đưa Tường Vi tới ‘Moulin Rouge’ đông đúc, Hắc Diêm Tước cẩn thận từng ly từng tí sắp xếp một căn phòng trang nhã trên lầu để Tường Vi ngồi nghỉ, hộ vệ chia nhau ra ở chung quanh bọn họ.

Biểu diễn trong ‘Moulin Rouge’ là một bữa tiệc hoa lệ.

Lấy ca múa kịch là chủ đạo, một đoạn vũ điệu sôi động được trình diễn, lôi cuốn người ta vào trong vở diễn ngoạn mục, làm cho người ta có được sự hưởng thụ về thị giác. Nghe nói, rất nhiều vũ công ở ‘Moulin Rouge’ sau này đã thành công tiến vào giới điện ảnh.

Tường Vi bị tư thái phóng khoáng tự do của những vũ nữ này hấp dẫn, đó là những cô gái đi tìm giấc mơ, so với cô trong quá khứ u tối, khi ấy ngay cả mộng đẹp cũng không dám mơ, những vũ nữ này chẳng nghi ngờ gì đều rất đáng ước mơ, có điều ___

Cô khẽ quay đầu, nhìn kỹ người đàn ông bên cạnh, khé môi cong lên, bây giờ e là cô may mắn hơn tất cả bọn họ đi, bởi vì người đàn ông đứng ở nơi sâu thẳm nhất trong sinh mệnh cô đang dệt nên một giấc mộng đẹp vì cô ...

Đây chính là hạnh phúc chăng?

Tường Vi xúc động, trải qua thiên tân vạn khổ, mới có được hạnh phúc yên ấm của hôm nay, hạnh phúc này đã tới không hề dễ dàng ...

“Là cô ta?!”

Hắc Diêm Tước đột nhiên hô khẽ, nhíu nhíu mày, đôi mắt lạnh nhìn thật chăm chú về phía sân khấu, cô gái mặc quần dài may viền hoa phức tạp, khoác áo khoác lông vũ dùng phiến kim loại gõ tiết tấu âm nhạc, lắc lư vong ba, lại là ...

Tường Vi dõi theo tầm mắt anh, đưa mắt nhìn hồi lâu, thình lình hít một hơi, là cô ta?

“Mỹ Nhi?”

Mỹ Nhi lại trở thành vũ nữ của ‘Moulin Rouge’?

Tường Vi theo bản năng bắt lấy tay Hắc Diêm Tước xiết chặt: “Là Mỹ Nhi sao?” Cô không dám chắc, chuyện này quá bất ngờ.

“Đúng vậy. Thế mà cô ta lại chạy tới Paris làm xiếc rồi?”

Với Mỹ Nhi, Hắc Diêm Tước vẫn luôn cảm thấy áy náy, dù sao ngày trước anh lỗ mãng đã đụng cô ta bị thương, làm đời này cô ta không thể có con, anh hiểu được chuyện này với cô ta là một đả kích lớn, nhưng mà mỗi ngày mỗi đêm khiêu vũ như này, cô ta chịu được sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương