Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
-
Chương 37: Progesterone [7]
"Tôi không thể không có Lương Niên...."
"a..."Lương Thần cũng không biết cụ thể phải làm sao, nghe được những lời này của Cảnh Hảo Hảo, cả người chỉ cảm thấy lòng ngực có một ngọn lữa, thiêu đốt cực nhanh cơ thể, đốt lục phủ ngũ tạng thành hơi nước.
"Em không thể không có Lương Niên?"
"Vậy em có nghĩ tới hay không, cơ bản Trầm Lương Niên, không cần em?"
"Không có khả năng, Lương Niên là yêu tôi." ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo lộ ra một sự thật: "Chúng tôi yêu nhau."
Yêu nhau?
Yêu nhau cái rắm!
Cả người Lương Thần lập tức từ trên ghế đứng lên, anh nâng chân lên, hung hăng đạp về phía cái bàng, cái bàn bị anh đá trược một khoảng lớn, ly trà ấm trà bùm bùm ngã xuống,anh quay đầu, một bên nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, giọng nói có chút ác liết: "Cảnh Hảo Hảo, Trầm Lương Niên..."
Lương Thần khi nói đến, tầm mắt vừa chống lại ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo.
Sắc mặt người côn gái trắng bệch, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, nhưng là ánh mắt của cô, lại lộ ra vài phần kiên định.
Đên trắng rõ ràng nơi đáy mắt, lóe ra một cỗ quật cường.
Giống như vô cũng tín nhiệm Trầm Lương Niên.
Lương Thần lập tức trầm mặc đi xuống.
Kỳ Thật anh muốn nói với cô, Trầm Lương Niên yêu em, mà cặp kè với người khác?
Anh rất muốn nhìn người phụ nữ này, nghe được tin tức này, cuốc cuộc vẻ mặt sẽ như thế nào.
Nhưng mà, câu nói vờn quanh miệng anh "Trầm Lương Niên ở bên ngoài bao dưỡng một tiểu minh tinh hai năm." Nhưng lời này, không biết sao lại thế, chính là không nói ra được, ngược lại cuối cùng một chút một chút, bị anh cắt nuốt nuốt vào bụng.
Anh cảm thấy bản thân nhất định điên rồi.
Từ nhỏ đến lớn, anh cho tới bây giờ không có để người khác làm mình khó chịu.
Nhưng mà hiện tại, anh lại vì một đêm ấy của bản thân, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liện động kinh với người phụ nữ này, ủy khuất chính mình.
Lương Thần chậm rãi thở ra ngoài một hơi, quay đầu, suy nghĩ về chuyện khác.
Cảnh Hảo Hảo thật không ngờ, Lương Thần thế nhưng dừng lại, cô đợi một trận tử hình, không đợi anh lên tiếng liền ngẩng đầu nhìn về phái anh.
Lại nhìn đến người đàn ông lắt đầu kia, mi mắt hơi hơi cuối xuống, che lấp đi vẻ mặt, vốn dĩ trên mặt là sự nổi giận thâm tình, vào lúc này lại trở nên lạnh nhạt, làm người ta không biết đáy lòng anh, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Lương Thần giống như ý thức được Cảnh Hảo hảo đang nhìn mình, sau một lúc lâu, anh chậm rãi xoay người, chống lại ánh mắt của cô, trầm mặt mím môi, lại đổi đề tài chính mình nói qua, tiếp tục trở về đề tài ban đầu với Cảnh Hảo Hảo: "Không có có ý khiên chiến cực của của tôi, nếu như không muốn trơ mắt nhìn tôi một chút một chút đùa chết Trầm Lương Niên, tôi cho em thời gian một ngày, buổi tối ngày mai. tôi muốn em tự gọi điện thoại cho tôi."
Cảnh Hảo Hảo biết, không thể cứng đối cứng với Lương Thần, Lương Thần khẳng định là sẽ không bỏ qua chính mình.
Vả lại cứ quấn rít tranh chấp với nhau, nháo đến cuối cùng, cô và Trầm Lương Niên cũng không có kết cục tốt, không bằng cô nhanh nghĩ biện pháp, tạm thời biến mất trước mặt anh, sau đó suy nghĩ bàn bạc kĩ hơn một chút, làm thế nào thoát khỏi anh.
Nghĩ đến đây, Cảnh Hảo Hảo làm như bị LƯơng Thần dọa, nhẹ giọng nói: "Có thể cho tôi thời gian vài ngày được không?"
"a..."Lương Thần cũng không biết cụ thể phải làm sao, nghe được những lời này của Cảnh Hảo Hảo, cả người chỉ cảm thấy lòng ngực có một ngọn lữa, thiêu đốt cực nhanh cơ thể, đốt lục phủ ngũ tạng thành hơi nước.
"Em không thể không có Lương Niên?"
"Vậy em có nghĩ tới hay không, cơ bản Trầm Lương Niên, không cần em?"
"Không có khả năng, Lương Niên là yêu tôi." ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo lộ ra một sự thật: "Chúng tôi yêu nhau."
Yêu nhau?
Yêu nhau cái rắm!
Cả người Lương Thần lập tức từ trên ghế đứng lên, anh nâng chân lên, hung hăng đạp về phía cái bàng, cái bàn bị anh đá trược một khoảng lớn, ly trà ấm trà bùm bùm ngã xuống,anh quay đầu, một bên nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, giọng nói có chút ác liết: "Cảnh Hảo Hảo, Trầm Lương Niên..."
Lương Thần khi nói đến, tầm mắt vừa chống lại ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo.
Sắc mặt người côn gái trắng bệch, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, nhưng là ánh mắt của cô, lại lộ ra vài phần kiên định.
Đên trắng rõ ràng nơi đáy mắt, lóe ra một cỗ quật cường.
Giống như vô cũng tín nhiệm Trầm Lương Niên.
Lương Thần lập tức trầm mặc đi xuống.
Kỳ Thật anh muốn nói với cô, Trầm Lương Niên yêu em, mà cặp kè với người khác?
Anh rất muốn nhìn người phụ nữ này, nghe được tin tức này, cuốc cuộc vẻ mặt sẽ như thế nào.
Nhưng mà, câu nói vờn quanh miệng anh "Trầm Lương Niên ở bên ngoài bao dưỡng một tiểu minh tinh hai năm." Nhưng lời này, không biết sao lại thế, chính là không nói ra được, ngược lại cuối cùng một chút một chút, bị anh cắt nuốt nuốt vào bụng.
Anh cảm thấy bản thân nhất định điên rồi.
Từ nhỏ đến lớn, anh cho tới bây giờ không có để người khác làm mình khó chịu.
Nhưng mà hiện tại, anh lại vì một đêm ấy của bản thân, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liện động kinh với người phụ nữ này, ủy khuất chính mình.
Lương Thần chậm rãi thở ra ngoài một hơi, quay đầu, suy nghĩ về chuyện khác.
Cảnh Hảo Hảo thật không ngờ, Lương Thần thế nhưng dừng lại, cô đợi một trận tử hình, không đợi anh lên tiếng liền ngẩng đầu nhìn về phái anh.
Lại nhìn đến người đàn ông lắt đầu kia, mi mắt hơi hơi cuối xuống, che lấp đi vẻ mặt, vốn dĩ trên mặt là sự nổi giận thâm tình, vào lúc này lại trở nên lạnh nhạt, làm người ta không biết đáy lòng anh, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Lương Thần giống như ý thức được Cảnh Hảo hảo đang nhìn mình, sau một lúc lâu, anh chậm rãi xoay người, chống lại ánh mắt của cô, trầm mặt mím môi, lại đổi đề tài chính mình nói qua, tiếp tục trở về đề tài ban đầu với Cảnh Hảo Hảo: "Không có có ý khiên chiến cực của của tôi, nếu như không muốn trơ mắt nhìn tôi một chút một chút đùa chết Trầm Lương Niên, tôi cho em thời gian một ngày, buổi tối ngày mai. tôi muốn em tự gọi điện thoại cho tôi."
Cảnh Hảo Hảo biết, không thể cứng đối cứng với Lương Thần, Lương Thần khẳng định là sẽ không bỏ qua chính mình.
Vả lại cứ quấn rít tranh chấp với nhau, nháo đến cuối cùng, cô và Trầm Lương Niên cũng không có kết cục tốt, không bằng cô nhanh nghĩ biện pháp, tạm thời biến mất trước mặt anh, sau đó suy nghĩ bàn bạc kĩ hơn một chút, làm thế nào thoát khỏi anh.
Nghĩ đến đây, Cảnh Hảo Hảo làm như bị LƯơng Thần dọa, nhẹ giọng nói: "Có thể cho tôi thời gian vài ngày được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook