☆,34.

Editor: May

Lương Thần vẫn cảm thấy Cảnh Hảo Hảo nhiều lắm chỉ là một cô gái yếu mềm thông minh có chút lòng dạ hẹp hòi, cho nên hắn cũng không có phòng bị với Cảnh Hảo Hảo, hiện tại Cảnh Hảo Hảo đột nhiên hành động nổi điên như vậy, lập tức đẩy cả người anh về sau hai bước, sau đó di động trong tay liền bị người cướp đi, thậm chí trên mu bàn tay  còn cảm giác được một trận đau rát, anh cúi đầu, nhìn thấy vài vết máu ngổn ngang, đáy lòng nhất thời căm tức lên, nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay rảnh về phía Cảnh Hảo Hảo, nói:“Đưa điện thoại cho tôi!”

“Không!” Cảnh Hảo Hảo hét lên một tiếng, cả người nhanh chóng nhảy ra sau, đưa điện thoại di động dùng sức siết, giấu ở sau lưng của mình.

“Không đưa cho tôi?” Lương Thần cười lạnh một tiếng, nháy mắt giọng nói trở nên nghiêm túc, như là dao nhỏ: “Vậy tôi liền tự mình điện thoại cho anh ta, nói cho anh ta biết, bây giờ em ở cùng một chỗ với tôi.”

Nói xong, Lương Thần lấy di động từ trong túi của mình ra.

“Lương tổng, ngài đừng như vậy......” Cảnh Hảo Hảo thấy Lương Thần giơ điện thoại di động lên bên tai, môi đỏ mọng kiều nộn xinh đẹp không không chế được liền run rẩy lên, ánh mắt cô hoang mang rối loạn nhìn chằm chằm Lương Thần: “Ngài đừng gọi điện thoại cho anh ấy......”

Lương Thần như là hoàn toàn không có nghe được lời của cô, chỉ nhẫn nại tính tình chờ điện thoại tiếp thông, đáy lòng lại căm giận nghĩ: Cho em cố chấp với tôi, trên thế giới này thật đúng là không có mấy người dám đối với anh liều chết như vậy.

Điện thoại vẫn đợi cho di động Cảnh Hảo Hảo ngừng tiếng chuông mới bị tiếp nghe.

“Lương Niên?” Lương Thần hô hai chữ với di động của chính mình, cả người Cảnh Hảo Hảo giống như là toàn thân vô lực, trong nháy mắt ngã trên mặt đất, cô trông mong nhìn Lương Thần, đáy mắt tràn ngập khẩn cầu, cô muốn mở miệng cầu anh, lại sợ Thẩm Lương Niên đầu kia điện thoại nghe được giọng nói của cô, cuối cùng, cô chỉ có thể vô thanh vô tức hé ra đóng lại môi với Lương Thần, nói: “...... Cầu ngài...... cầu xin ngài...... Đừng nói với anh ấy......”

Cảnh Hảo Hảo đã không khóc rất nhiều năm, như là thật sự bị dọa sợ, vừa dùng khẩu hình miệng cầu Lương Thần, vừa nước mắt tách tách liền rơi xuống.

Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo ràn rụa nước mắt trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu, ánh mắt hơi có vài phần lãnh ý nói với Thẩm Lương Niên trong di động: “Không có chuyện gì, màn hình di động không khóa, có thể không cẩn thận gọi nhầm thôi......”

Lương Thần dừng một chút, ngoài cười nhưng trong không cười khách khí nói với Thẩm Lương Niên trong di động: “Còn đang chơi cùng bọn Từ Dung sao? Vậy thôi, chơi vui vẻ...... tôi cúp trước.”

Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần cúp điện thoại di động, tâm nhấc lên, mới hơi hơi để xuống, nhưng nó vẫn nhảy cuồng loạn như trước, thế nào cũng không ngừng được.

Lương Thần nhét điện thoại di động vào trong túi của mình, mở bước chân tao nhã, đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, cúi người, nắm cánh tay của cô lên, kéo cô đứng lên, chỉ chỉ ghế ngồi phía sau lưng cô, nói: “Không phải luôn luôn đang hỏi tôi, trễ như vậy tìm em đến đây làm chuyện gì sao? Hiện tại có tâm tư theo tôi nói chuyện một chút không?”

Sao Cảnh Hảo Hảo còn dám nói “Không”, cô sợ chính mình không cẩn thận chống đối anh, anh thật sự sẽ gọi điện thoại qua cho Thẩm Lương Niên.

Lệ nơi khóe mắt cô còn chưa có khô, lúc gật gật đầu với anh, còn có một hai giọt nước mắt lăn xuống dưới, cả người thoạt nhìn có chút động lòng người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương