Editor: May

Cửa phòng ngủ chính tầng hai cũng không có đóng, thím Lâm đứng ở cửa, liền nhìn thấy Lương Thần từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, quỳ gối bên giường, thật cẩn thận nắm tay Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi bôi thuốc cho cô, rõ ràng cô gái đang ngủ say, không có cảm giác gì, nhưng anh lại thả lực đạo rất nhẹ, như là sợ không cẩn thần liền làm đau đánh thức cô gái.

Đáy mắt thím Lâm, đầu tiên là xẹt qua một tầng kinh ngạc, sau đó bước chân lập tức dừng ở cửa.

Bà không biết rốt cuộc giờ phút này Thần thiếu gia có hiểu tâm của mình hay không, nhưng là bà từng đi theo ông cụ của Thần thiếu gia rất nhiều năm, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, Thần thiếu gia là thật động tâm với Cảnh tiểu thư.

Hơn nữa là thật tâm.

Nếu không anh sẽ không mang Cảnh tiểu thư về căn biệt thự này.

Cũng sẽ không vào lúc Cảnh Hảo Hảo xảy tai nạn xe cộ hôn mê, mỗi đêm đều đến thăm cô một chuyến.

Lại càng sẽ không nhìn thấy cô bị phơi nắng ở “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, trút giận cho cô như vậy.

Còn có sẽ không giống như bây giờ, cẩn thận chuyên chú bôi thuốc cho cô như thế......

Thím Lâm đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, cuối cùng không có quấy nhiễu người trong phòng ngủ, chỉ lặng yên không một tiếng động lui ra sau hai bước, sau đó xoay người rời đi.

......

Lương Thần cẩn thận bôi thuốc cho Cảnh Hảo Hảo xong, sợ cô không cẩn thận đem chà thuốc mỡ ở trên đệm, ảnh hưởng hấp thu, nhẫn nại tính tình vẫn duy trì tư thế nửa quỳ ở bên giường, tay nắm cổ tay cô, đợi khoảng hơn hai mươi phút, nhìn thấy thuốc mỡ hấp thu không sai biệt lắm, lúc này mới đứng dậy, xốc chăn lên, đắp kín cho cô, sau đó cầm cái hộp thuốc im lặng đi ra từ trong phòng ngủ.

Lương Thần trực tiếp mang theo cái hộp thuốc vào phòng sách cuối hành lang tầng hai, anh đẩy cửa ra, tùy ý ném hộp thuốc lên trên bàn bên cạnh, rất nhanh lấy di động ra, trực tiếp gọi một cú điện thoại ra ngoài: “Giúp tôi tra một chút, tiền Thẩm Lương Niên trả cho ngân hàng vào chiều hôm nay, là đến từ đâu?”

Lương Thần cũng không có cắt đứt điện thoại, chỉ nắm di động, đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng sách, im lặng đợi trong chốc lát, anh liền nghe được đầu kia điện thoại  truyền đến kết quả anh muốn: “Lương tổng, tiền Thẩm tổng trả ngân hàng, là trực tiếp từ thẻ tiền mặt của anh ta, chỉ là ghi chép chuyển khoản của anh ta là đổi lấy từ chi phiếu của một người tên là Kiều Ôn Noãn, có mấy chỗ bất động sản và tài sản dưới danh nghĩa Kiều Ôn Noãn kia đều lục tục bán đi vào lúc trước, tôi nghĩ tiền của Thẩm tổng, hẳn là đến như vậy.”

Sắc mặt Lương Thần không có dao động gì nghe xong những lời này, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nói một câu “Không có việc gì ”, liền chặt đứt điện thoại.

Lương Thần vẫn duy trì tư thái vừa rồi, đứng ở trước cửa sổ sát đất, xuyên qua cửa sổ, anh liền có thể nhìn thấy bể bơi tràn đầy gợn sóng dưới lầu.

Thật sự không ngờ, Kiều Ôn Noãn lại sẽ giúp Thẩm Lương Niên...... Anh nghĩ, Thẩm Lương Niên cầm khoản tiền này, nói vậy cả đời đều sẽ không kéo rõ được quan hệ với Kiều Ôn Noãn......

Ở đáy lòng anh, thật sự rất hy vọng Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo càng chạy càng xa, không biết vì sao, hiện tại anh đột nhiên vì cô gái cố chấp mà lại kiên cường mềm mại kia mà cảm thấy cực kỳ không đáng giá!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương