Editor: May

Đáy lòng anh còn có một chút chờ mong, chính mình sẽ nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ở trên bữa tiệc sinh nhật mẹ của anh, bị anh chặn ở toilet, khi hôn môi liền cắn anh một ngụm, cắn đến anh ba ngày chỉ có thể ăn cháo.

Nhưng mà cô gái chỉ là hung hăng siết chặt quả đấm, đè ép cơn giận của mình xuống từng chút một, sau đó liền nghiêng người, chủ động hôn lên môi anh.

Cánh môi của cô, run rẩy lợi hại, cô nhắm mắt lại, như là nhận lấy khổ hình gì.

Lương Thần nhìn thấy thần thái này của cô, càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, cả người không thoải mái, vào lúc cánh môi cô đụng lên môi anh, nhìn thấy bất đắc dĩ và bài xích trong đôi mắt cô, ngọn lửa nơi đáy lòng anh chà xát bùng cháy lớn hơn nữa.

Lương Thần nâng tay lên, bóp chặt cằm Cảnh Hảo Hảo, ngăn cản cô tới gần, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm mặt của cô, nói: “Vì Thẩm Lương Niên, em thật đúng là có thể nhịn, tôi ngược lại muốn xem, em có thể nhịn đến mức nào!”

Nói xong, Lương Thần liền xoay người một cái, đặt cô ở dưới thân......

......

Lại là một trận tra tấn rất lâu và khó chịu trong địa ngục.

Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chỉ vài lần, chính mình đã sắp luyện nắm chặt ra giường và cắn môi dưới thành một loại bản năng, giống như bẩm sinh đã mang theo.

Chính lúc này đây...... bản năng này của cô, không phải đặc biệt dùng được, cũng không thể hoàn toàn dời đi giác quan của cô.

Cô chỉ cảm thấy đau...... đau đến có chút không chịu được.

Lương Thần như là phát hiện khác thường của cô, cả người dần ôn nhu.

Nhưng vô luận Lương Thần ôn nhu bao nhiêu, đồng sàng dị ái, Cảnh Hảo Hảo vẫn cảm thấy đây là một trận tra tấn.

......

Lương Thần đi vào phòng tắm, tắm một lúc, khi đi ra, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo cuộn mình ở trên giường, đầu tóc cô lộn xộn, che giẩu nửa mặt không có huyết sắc của cô, trên da thịt lộ ra bên ngoài của cô phủ kín dấu vết màu đỏ anh lưu lại, cô đưa lưng về phía anh, không biết là vì đau đớn chưa tản đi, hay là cảm thấy ủy khuất, bả vai nhẹ nhàng có chút run rẩy.

Trong nháy mắt Lương Thần cảm thấy tim mình như là bị cái gì đó hung hăng nhéo chặt, đau đến không thể hô hấp.

Cả người anh lập tức liền cứng ngắc tại chỗ, qua hồi lâu, anh mới chậm rãi đi đến một bên, lấy di động của mình lên, gọi một cú điện thoại ra ngoài.

“Tôn Hành Trường, thực xin lỗi, đã trễ thế này còn muốn quấy rầy ông.”

“Không sao, Lương tổng, ngài có phân phó gì, cứ nói thẳng.”

“Cũng không có chuyện gì, chính là về chuyện công ty Thiên Vinh vay tiền ngân hàng của ông, gần đây không phải các người luôn luôn đang thúc giục thanh toán ư? Tôi nghĩ ngân hàng các người cũng sẽ không thiếu chút tiền ấy, nếu thật sự thiếu, sáng mai tôi sẽ để thư ký của tôi chuyển tiền gửi ngân hàng của tôi tới quản dưới ngân hàng của ông, tôi nghĩ có chuyện khó khăn gì ông cũng đều có thể vượt qua, cho nên, về công ty Thiên Vinh......”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương