Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu
-
Chương 111: Của tôi chính là của cô ấy [3]
Editor: May
“Hiểu...... Đã hiểu.” Dương Thần mang không ngừng gật gật đầu.
Lương Thần nhìn cũng không có liếc anh ta một cái, trực tiếp kéo bả vai Cảnh Hảo Hảo đi, mang theo cô bước về phía cửa.
Gì vậy chứ, người phụ nữ này là của anh!
Cho dù chịu khi dễ, cũng chỉ có thể khi dễ một mình anh, những người khác, mơ tưởng chiếm được một chút lợi ích từ chỗ của cô!
Những người khác nhìn thấy Lương Thần đi ra ngoài, cũng vội vàng đuổi theo.
Dương Thần đi theo cuối cùng, vẫn luôn tiễn Lương Thần ra khỏi “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, lúc này anh ta mới nâng tay lên, hung hăng xoa trán mình một phen.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Anh nói bảo an ngăn cản một người phụ nữ tên là Cảnh Hảo Hảo, sao lại ngăn cản ra chuyện lớn như vậy chứ?
Ngữ khí Dương Thần có chút nổi giận hỏi bảo an: “Không phải bảo các người ngăn cản Cảnh Hảo Hảo ư? Sao lại ngăn cản phụ nữ của Lương tổng, các người có biết hay không, các người suýt nữa hại thảm tôi!”
“Thưa...... Dương tổng, người phụ nữ kia, tên là Cảnh Hảo Hảo......”
Dương Thần nghe nói như thế, ngây ra một lúc, sau đó “mẹ nó” một tiếng, liền xoay người, vừa đi về văn phòng của mình, vừa lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho Kiều Ôn Noãn.
......
Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp đi đến trước xe của mình trong bãi đổ xe, anh liếc mắt nhìn trợ lý của mình một cái, chỉ chỉ chiếc xe tài xế đưa Cảnh Hảo Hảo tới, nói: “Ba người đi lên chiếc xe kia chờ một lát.”
Nói xong, Lương Thần mở cửa xe ra, liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, nói: “Đi lên đi.”
Cảnh Hảo Hảo không có lên tiếng, leo lên cỗ xe Land Rover cao một mét tám kia.
Lương Thần đóng cửa lại, vòng đến bên kia xe, mở cửa xe, ngồi xuống, sau đó chỉnh gió lạnh trong xe đến lớn nhất.
Âm thanh phần phật phần phật, trong chốc lát, nhiệt độ không khí bên trong xe liền hạ xuống, Lương Thần chỉnh khí lạnh bớt đi một chút, mới chậm rãi quay đầu, thoạt nhìn tâm tình như là cũng không tệ lắm, hỏi: “Nói đi, hôm nay đến tìm tôi bởi vì chuyện gì?”
Cảnh Hảo Hảo chờ anh hỏi như vậy, đã đợi rất lâu rồi.
Hiện tại anh vừa mở miệng như vậy, cô không tạm dừng chút nào liền đi thẳng vào chủ đề: “Buông tha Lương Niên đi.”
Trước đó lúc Lương Thần nghe được Cảnh Hảo Hảo đến tìm anh từ trong miệng thím Lâm, đáy lòng anh có một tia vui sướng không thể nào ức chế được.
Cho dù vui sướng kia, rất nhanh liền bị sự phẫn nộ chuyện Cảnh Hảo Hảo bị ngăn ở cửa “Lưu Kim Tuế Nguyệt” thay thế, nhưng tâm tình của anh, vẫn có chút không tệ.
Nếu không, anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha Dương Thần như vậy.
Thậm chí, vào lúc anh thay cô trút giận, làm khó dễ Dương Thần, đáy lòng anh vẫn đang suy nghĩ, đến tột cùng Cảnh Hảo Hảo tìm anh là vì chuyện gì?
Đó là cảm giác mà cả đời này của anh chưa bao giờ có được...... Có chút kích động, có chút sung sướng...... Thậm chí còn có chút nhảy nhót anh khinh thường...... Thậm chí, anh còn bởi vì cảm giác khác này của mình, dưới đáy lòng âm thầm khinh bỉ chính mình nữ nhi kiểu cách!
“Hiểu...... Đã hiểu.” Dương Thần mang không ngừng gật gật đầu.
Lương Thần nhìn cũng không có liếc anh ta một cái, trực tiếp kéo bả vai Cảnh Hảo Hảo đi, mang theo cô bước về phía cửa.
Gì vậy chứ, người phụ nữ này là của anh!
Cho dù chịu khi dễ, cũng chỉ có thể khi dễ một mình anh, những người khác, mơ tưởng chiếm được một chút lợi ích từ chỗ của cô!
Những người khác nhìn thấy Lương Thần đi ra ngoài, cũng vội vàng đuổi theo.
Dương Thần đi theo cuối cùng, vẫn luôn tiễn Lương Thần ra khỏi “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, lúc này anh ta mới nâng tay lên, hung hăng xoa trán mình một phen.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Anh nói bảo an ngăn cản một người phụ nữ tên là Cảnh Hảo Hảo, sao lại ngăn cản ra chuyện lớn như vậy chứ?
Ngữ khí Dương Thần có chút nổi giận hỏi bảo an: “Không phải bảo các người ngăn cản Cảnh Hảo Hảo ư? Sao lại ngăn cản phụ nữ của Lương tổng, các người có biết hay không, các người suýt nữa hại thảm tôi!”
“Thưa...... Dương tổng, người phụ nữ kia, tên là Cảnh Hảo Hảo......”
Dương Thần nghe nói như thế, ngây ra một lúc, sau đó “mẹ nó” một tiếng, liền xoay người, vừa đi về văn phòng của mình, vừa lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho Kiều Ôn Noãn.
......
Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp đi đến trước xe của mình trong bãi đổ xe, anh liếc mắt nhìn trợ lý của mình một cái, chỉ chỉ chiếc xe tài xế đưa Cảnh Hảo Hảo tới, nói: “Ba người đi lên chiếc xe kia chờ một lát.”
Nói xong, Lương Thần mở cửa xe ra, liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, nói: “Đi lên đi.”
Cảnh Hảo Hảo không có lên tiếng, leo lên cỗ xe Land Rover cao một mét tám kia.
Lương Thần đóng cửa lại, vòng đến bên kia xe, mở cửa xe, ngồi xuống, sau đó chỉnh gió lạnh trong xe đến lớn nhất.
Âm thanh phần phật phần phật, trong chốc lát, nhiệt độ không khí bên trong xe liền hạ xuống, Lương Thần chỉnh khí lạnh bớt đi một chút, mới chậm rãi quay đầu, thoạt nhìn tâm tình như là cũng không tệ lắm, hỏi: “Nói đi, hôm nay đến tìm tôi bởi vì chuyện gì?”
Cảnh Hảo Hảo chờ anh hỏi như vậy, đã đợi rất lâu rồi.
Hiện tại anh vừa mở miệng như vậy, cô không tạm dừng chút nào liền đi thẳng vào chủ đề: “Buông tha Lương Niên đi.”
Trước đó lúc Lương Thần nghe được Cảnh Hảo Hảo đến tìm anh từ trong miệng thím Lâm, đáy lòng anh có một tia vui sướng không thể nào ức chế được.
Cho dù vui sướng kia, rất nhanh liền bị sự phẫn nộ chuyện Cảnh Hảo Hảo bị ngăn ở cửa “Lưu Kim Tuế Nguyệt” thay thế, nhưng tâm tình của anh, vẫn có chút không tệ.
Nếu không, anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha Dương Thần như vậy.
Thậm chí, vào lúc anh thay cô trút giận, làm khó dễ Dương Thần, đáy lòng anh vẫn đang suy nghĩ, đến tột cùng Cảnh Hảo Hảo tìm anh là vì chuyện gì?
Đó là cảm giác mà cả đời này của anh chưa bao giờ có được...... Có chút kích động, có chút sung sướng...... Thậm chí còn có chút nhảy nhót anh khinh thường...... Thậm chí, anh còn bởi vì cảm giác khác này của mình, dưới đáy lòng âm thầm khinh bỉ chính mình nữ nhi kiểu cách!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook