Tổng Giám Đốc Cường Sủng: Đọc Thế Khó Thuần Phục
Chương 5-1: Tiết Nhu lên sân khấu (1)

"Mẹ vất vả rồi, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi sớm nhé."

Dùng xong bữa tối, sau khi chúc cha mẹ mình ngủ ngon, Tiết Tuyết về tới phòng mình, vào phòng, khóe môi cô liền nhếch lên tạo thành một đường cong đầy quỷ dị, đôi mắt xinh đẹp giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng thú vị, gương mặt dịu dàng đến mê người có thêm vài phần điên cuồng.

Tiết nhu... Cô nhi viện Từ Tâm, nghe nói cô ta được viện trưởng nuôi từ nhỏ đến lớn, là cô gái nghe lời nhất, gương mặt như búp bê khiến người ta yêu thích.

Không nghĩ tới nhanh như vậy mẹ đã phải đến cô nhi viện Từ Tâm rồi.



Ánh nắng ngày mới phảng phất giống như bàn tay non mềm của đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng của người qua đường vội vã, nhất thời khiến cho người ta sinh ra tâm trạng vô cùng tốt để bắt đầu một ngày mới.

Cô nhi viện Từ Tâm, năm chữ vàng dưới dưới ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ, cầu trượt cùng bể bơi nhỏ đặt bên ngoài có vẻ vô cùng sạch sẽ, sóng nước trong vắt.

Chỉ là trên tấm biển hiệu kia đã xuất hiện màu xanh gỉ đồng, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu giống như màu máu đã khô lại, nhìn kỹ chỉ khiến cho người ta sởn gai ốc.

Mấy chiếc xa hoa sang trọng dừng lại trước cửa cô nhi viện Từ Tâm, viện trưởng đã sớm đứng chờ ở cửa, giờ phút này kéo theo cả bọn nhỏ chạy về phía cửa viện, nhìn thoáng qua không khác gì một đám gà nuôi thịt đờ đẫn lại vô cảm.

Trong tay mấy đứa bé đã được rửa sạch trước đó cầm hoa lớn hoa nhỏ chạy tới, trong đôi mắt trẻ thơ là sự chờ mong cùng sợ hãi không hợp với lứa tuổi, có đứa còn hoảng sợ ngây người.

Bọn nhỏ rõ ràng biết, người bước xuống từ trên những chiếc xe kia tuyệt đối không có khả năng nhận nuôi chúng, những người đó áo mũ chỉnh tề, ra tay hào phóng nhưng tất cả đâu có xuất phát từ tấm lòng, bọn chúng chạy ra đây là vì bị đuổi đến, có chăng cũng chỉ có viện trưởng thi thoảng lại nở nụ cười nịnh nọt, trước đó cho bọn nhỏ tắm rửa sạch sẽ, ăn một bữa cơm no.

Một đôi giầy cao gót sáng loáng bước xuống từ bên ghế lái phụ, lộp cộp, tiếng giày cao gói ma sát với mặt đất phát ra âm thanh bén nhọn khiến bọn trẻ sợ hãi, nỗi sợ hãi đó dường như đã ăn sâu bén rễ trong lòng bọn trẻ.

Vân Như từ trên xe bước xuống, chiếc áo da cáo dưới ánh mặt trời đã nói lên giá trị con người của bà ta, bà ta nhìn thấy trong mắt bọn nhỏ là sự hâm mộ cùng thẫn thờ khiến cho cho nụ cười trên môi bà ta lạnh đi vài phần, trong giây lát đó, ánh mắt bà ta chuyển đến trên người của một cô bé.

Cô bé kia có một đầu tóc dài đen mượt, được búi thành một búi tóc nhỏ vắt qua vai, trên gương mặt tuyết trắng là một đôi mắt đen như mực, long mi dài cong cong… Gần như đã vạch rõ giới hạn giữa cô bé với những đứa trẻ thiếu dinh dưỡng bên cạnh, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Thật sự là một cô bé có gương mặt xinh đẹp.

Nhất là thứ tình cảm sâu đậm ánh lên trong đôi mắt trẻ thơ kia, đó là thứ khát vọng sâu kín khiến người ta muốn tìm hiểu, kết hợp với nụ cười tươi tắn trên gương mặt, thật sự là khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng trỗi dậy tình thương của người mẹ, trái tim như bị tan chảy...

…………….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương