Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Tình Nhân Yêu Nghiệt
-
Chương 29: Ngủ chung
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Sau bữa cơm tối, ba Lạc và mẹ Lạc đều lên lầu nghỉ ngơi, Tô Dục đang định đi về thì bị Lạc Bắc Minh cản lại, “Dục, cũng muộn rồi, đêm nay ở lại nhà anh một đêm đi, sáng mai anh phái xe đưa em đi.” LQĐ
Tô Dục nhìn thoáng qua Lạc Bắc Minh đang không kiềm chế được vui vẻ, nói: “Không phải anh có âm mưu trước đấy chứ?” Mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng cũng chỉ mới hơn 7 giờ, đối với một số người trẻ tuổi sống về đêm mà nói thì giờ mới chỉ bắt đầu.
Lạc Bắc Minh làm như không nghe Tô Dục ý ở ngoài lời, tiếp tục ưỡn bộ mặt nghiêm túc đáng yêu, “Dục, không ở chung với anh thì thôi, chẳng lẽ ở một đêm cũng không muốn sao?”
Tô Dục đưa mắt nhìn Lạc Bắc Minh một lúc, thấy vẻ mặt đáng thương của nam chủ đại nhân, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Ở một đêm thì một đêm.”
Sợ Tô Dục đổi ý, sau khi Tô Dục đồng ý Lạc Bắc Minh vội vã kéo tay Tô Dục ba bước biến thành hai đi về phòng mình. Khi mở cửa phòng, trong lòng có cảm giác hưng phấn như sắp phơi bày nơi riêng tư của mình trước mặt người yêu thương, tựa như hành động như vậy càng gắn bó chặt chẽ mình và người yêu.
Phòng của Lạc Bắc Minh rất rộng, phòng khách, thư phòng, phòng tắm, phòng ngủ, vân vân, đầy đủ mọi thứ, nói là một ngôi nhà riêng cũng không quá lời. Phong cách tổng thể của căn phòng khác với kiến trúc sân vườn cổ kính của nhà chính, nó mang phong cách châu Âu hiện đại. Cả căn phòng dùng tông đen trắng làm màu chủ đạo, phong cách lạnh lẽo, nghiêm túc trầm ổn, ngược lại có chút tương xứng với khí chất quanh thân Lạc Bắc Minh.
“Dục, em muốn uống chút gì không?” Lúc Tô Dục tùy ý đi tham quan, Lạc Bắc Minh hóa thân thành trung khuyển bắt đầu bận rộn.
Vừa mới ăn xong bữa tối, Tô Dục không muốn uống gì, “Gì cũng được.”
Giọng điệu thờ ơ nhưng Lạc Bắc Minh không thèm để ý, đưa tay rót hồng trà cho Tô Dục.
“Hồng trà Tích Lan?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng Tô Dục lại dùng giọng điệu trần thuật, trên thực tế khi cậu nâng chén trà lên đã ngửi thấy hương thơm của trà, thậm chí còn chưa nhấp ngụm nào đã xác định, bởi vì đây là loại hồng trà cậu thích nhất.
Tô Dục che giấu xúc động trong lòng, khẽ nhấp một ngụm, nước trà không nóng không lạnh mang theo hương trà nồng đậm rót vào miệng, khiến giữa răng môi nhiễm lên hương vị ấm áp quen thuộc.
“Thế nào?”
Đối mặt với vẻ mong chờ của Lạc Bắc Minh, Tô Dục không chút nào keo kiệt khen ngợi, “Uống rất ngon.” Sau đó khi Lạc Bắc Minh nghe khen không nhịn được mỉm cười cũng cười theo, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Thật ra, trình độ pha trà của Lạc Bắc Minh còn rất trúc trắc, hoàn toàn thua kém tay nghề kinh nghiệm phong phú của người giúp việc trong nhà. Nhưng Tô Dục cảm thấy ly hồng trà này rất ngon, thật sự rất ngon, ngon đến mức… Cậu cảm thấy dù cho uống suốt đời cũng không thấy ngán.
Sau đó, hai người câu được câu không trò chuyện, thỉnh thoảng không nói gì chỉ thưởng thức trà, nhưng không ai cảm thấy nhàm chán, ngược lại thấy bầu không khí như vậy vô cùng ấm áp.
Ngoài cửa sổ, bỏng đêm dần buông xuống, rất nhanh đến giờ đi ngủ. Cho tới lúc này Tô Dục mới phát hiện ra một vấn đề, “Bắc Minh, em không có quần áo tắm rửa.” Cậu tới ở nhà họ Lạc một đêm bất quá chỉ là tạm thời có ý, tất nhiên không mang quần áo tới để thay.
Dường như Lạc Bắc Minh cũng không nghĩ tới việc này, hơi sững sờ, kế đó hai mắt sáng lên, “Nếu không thì dùng tạm đồ của anh một đêm đi, Dục không để ý chứ?”
Kết quả là, Tô Dục cầm quần lót của Lạc Bắc Minh rồi bị đẩy vào phòng tắm, khi cậu tắm rửa xong mặc quần áo nhuồm đầy hơi thở người kia mới không khỏi cảm thấy nhất định là Lạc Bắc Minh cố ý! Cậu mới không tin, đường đường là nhà họ Lạc ngay cả quần áo mới cũng không có.
Đương nhiên là Lạc Bắc Minh cố ý! Ngay lúc anh âm mưu muốn lừa Tô Dục ở cùng một chỗ với anh, thì đã chuẩn bị rất nhiều quần áo theo vóc dáng của Tô Dục. Chỉ tiếc kế hoạch chưa thành công, đến bây giờ anh và Dục đều ở riêng hai nơi, ngẫm lại thật sự là chuyện quá đau lòng.
Nhưng nam chủ đại nhân sẽ cam chịu số phận ư? Đáp án hiển nhiên là phủ nhận rồi, dựa theo quy tắc tiêu chuẩn trong cuộc sống của Lạc Bắc Minh, nếu không có cơ hội vậy thì phải tự tạo cơ hội! Đúng vậy, lần này nhờ vào cơ hội ba mẹ muốn gặp mặt Tô Dục, lừa gạt Tô Dục về nhà cùng giường chung gối với mình, nếu như có thể tiện dịp ăn xong lau sạch thì còn gì bằng!
Nam chủ đại nhân vừa vui vẻ ngọt ngào vừa nghĩ, vừa như tiểu quỷ thông minh giấu tất cả quần áo đã chuẩn bị cho Tô Dục, giả vờ như mình cũng không nghĩ tới chuyện này. Vừa nghĩ tới Tô Dục sẽ mặc quần áo của mình, trên người sẽ dính hơi thở của mình…. A a a….. Hình như muốn chảy máu mũi?
Tô Dục mở cửa phòng tắm thì trông thấy nam chủ đại nhân ngẩn người đứng ở cửa ra vào, cậu thử phất tay trước mặt nam chủ đại nhân, nhưng không hề phản ứng, người này lại còn muốn gây rối gì nữa vậy?
Không còn cách nào, Tô Dục đành mở miệng khẽ gọi: “Bắc Minh?”
Nam chủ đại nhân đang suy bậy nghĩ bạ chợt nghe tiếng người yêu nhà mình ấm giọng gọi tên, đầu óc hơi tỉnh táo lại, nhưng khi anh hoàn toàn lấy lại tinh thần thì lại bị cảnh tượng trước mắt dọa càng hoảng.
Tô Dục vừa tắm xong toàn thân như được bao phủ một tầng sương mờ, tóc ngày thường buộc lên giờ hoàn toàn xõa tung xuống, làm nổi bật đôi mắt màu tím nhạt nhiễm đầy hơi nước, trông có vẻ vô cùng dịu dàng. Em ấy mặc đồ ngủ của mình, dây thắt lưng buộc lỏng, bởi vậy vạt áo trước hơi mở rộng, lộ ra làn da trắng nõn và xương quai xanh mê người, còn hạ thân em ấy, ngoài chiếc quần lót…. Thì không mặc gì!
Lạc Bắc Minh nhìn chằm chằm vào bắp đùi trắng hếu của Tô Dục, chợt cảm thấy máu nóng dâng lên, sau đó mũi nóng rát.
Đông thời bên tai vang lên giọng cười dịu dàng của Tô Dục, “Bắc Minh, anh chảy máu mũi rồi kìa!”
Anh chảy máu mũi rồi kìa…. Chảy máu mũi rồi kìa…. Máu mũi….
Từng câu chữ như vậy không ngừng vang vọng bên tai Lạc Bác Minh, mặt anh không khỏi đỏ lên, nói bừa, “Chuyện này, chuyện này, mấy hôm nay anh rất nóng….” Lời còn chưa nói hết đã bị tiếng cười vui sướng của Tô Dục cắt ngang.
Nhìn Tô Dục cười đến mức thân thể không ngừng run rẩy, thậm chí còn cười ra nước mắt sinh lý, Lạc Bắc Minh chợt cảm thấy mất hết mặt mũi…. Mẹ kiếp! Trước mặt người trong lòng mà chảy máu mũi gì đó…. Còn có chuyện nào mất mặt hơn!
Có điều nam chủ đại nhân vẫn là nam chủ đại nhân, chỉ là hơi ngượng ngùng chút xíu rồi khôi phục da mặt dày ngày trước. “Ai bảo Dục quá mê người làm gì? Là ai cũng chẳng thể kiềm chế được!”
Nói xong anh nghiêng người ôm Tô Dục, muốn làm một số chuyện mà thiếu nhi không nên nhìn, đây chính là một cơ hội rất tốt! Lúc này không đè thì khi nào mới đè đây?
Nhưng Tô Dục hoàn toàn không muốn để anh được như ý, cậu ghét bỏ đẩy tay Lạc Bắc Minh ra, đẩy anh vào phòng tắm, “Bẩn chết đi được, mau tắm rửa đi.” Sau đó liền đóng cửa lại, cả quá trình như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không để Lạc Bắc Minh có chút cơ hội phản bác.
Đợi đến lúc Lạc Bắc Minh kịp phản ứng thì anh đã đứng một mình trong phòng tắm rồi, anh sờ vết máu đỏ thẫm dưới sống mũi rồi lẩm bẩm, “Quên đi, chờ anh tắm rửa xong nhất định phải làm em như thế như thế như thế, Dục, em chờ mà khóc cầu xin anh đi!”
Ôm tâm tư như vậy, Lạc Bắc Minh tắm rửa có thể nói vô cùng hiệu quả, chừng mười phút anh đã tắm xong, đắc chí vừa lòng bước ra khỏi phòng tắm.
Chỉ có điều chờ đến lúc anh bước vào phòng ngủ, mặt lại xụ xuống, vì người yêu anh, Dục yêu dấu nhà anh, đã nằm trên giường, hơn nữa hình như… Đang ngủ.
Vẻ mặt anh chán chường tinh thần sa sút ngồi xổm xuống bên giường, nhẹ nhàng lay lay vai Tô Dục… Không phản ứng, xem ra là đang ngủ thật!
Chắc Dục mệt chết đi được ấy! Lạc Bắc Minh cẩn thận quan sát dung nhan khi ngủ của Tô dục, nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu, nghĩ thầm mấy hôm nay Dục vất vả quay phim suốt ngày, hôm nay vừa quay xong còn chưa được nghỉ ngơi đã ngựa không dừng vó chạy tới nhà gặp ba mẹ mình, lập tức tâm tư kiều diễm gì cũng mất sạch.
Lạc Bắc Minh đưa tay nhẹ nhàng tắt bóng đèn, lại nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường nằm bên cạnh Tô Dục rồi đưa tay ôm cậu.
Quả nhiên cảm giác ôm Dục ngủ tuyệt thật! Lạc Bắc Minh ngửi ngửi mùi hương người yêu, cảm thấy cuộc sống viên mãn cũng nhanh chóng ngủ sau.
Một đêm ngủ rất ngon…
Ngày hôm sau, khi Tô Dục tỉnh lại thì phát hiện gần như cả người Lạc Bắc Minh đều quấn lên người mình, tựa như gấu túi đu cây.
Có một người có tướng ngủ cực kỳ kém vậy ngủ bên cạnh mình mà mình không bị đánh thức, chuyện này rất hiếm khi xảy ra trên người Tô Dục. Là một người thừa kế thế gia hắc đạo kẻ thù bay đầy trời, từ nhỏ Tô Dục đã dưỡng thành thói quen hoàn toàn cảnh giác, đừng nói là chạm vào cậu, ngay cả vừa mới gần cậu đã giật mình tỉnh giấc. Vậy mà tối hôm qua lại ngủ ngon như thế, quả nhiên từ tận đáy lòng cậu đã thừa nhận người này sao?
Đang lúc Tô Dục bàng hoàng, Lạc Bắc Minh cũng tỉnh lại, sau khi nhìn thấy tư thế của mình chẳng những cảm thấy mất mặt còn rất cao hứng chào hỏi Tô Dục, “Dục, chào buổi sáng.” Tiện thể còn nhiệt tình bổ sung một nụ hôn chào buổi sáng.
Tô Dục đưa tay đẩy anh ra nhưng không đẩy mạnh, “Bắc Minh, anh có thể xuống dưới không?”
“Không thể.” Lạc Bắc Minh mặt dày mày dạn, tiếp tục yên tâm thoải mái ôm Tô Dục.
Tô Dục bất đắc dĩ: “Hôm nay em còn phải tới đoàn làm phim, chần chừ lát nữa là tới trễ đó!”
Lạc Bắc Minh vô lại nói, “Không sao, anh xin nghỉ giúp em.”
“Xem ra bất kể thế nào anh cũng không chịu buông tay rồi!” Tô Dục mỉm cười, trực giác của Lạc Bắc Minh cảm thấy nụ cười này có chút nguy hiểm, chỉ là không đợi anh thông suốt, phía dưới anh đã truyền tới cơn đau đớn kịch liệt, “A!”
Tô Dục ưu nhã thu hồi chân, rời giường rửa mặt, quả nhiên đối xử với Lạc Bắc Minh bằng lời hay ý tốt là hoàn toàn không có tác dụng gì!
Lạc Bắc Minh đau đớn lấy tay che chỗ giữa hai chân, lên án nói, “Dục, đây chính là tính phúc sau này của em đó! Ngộ nhỡ đá hỏng thì sao?”
Tô Dục khẽ cong môi, thoải mái đáp lại, “Em không ngại đến lượt em cho anh tính phúc.”
Lạc Bắc Minh im miệng….
Người vợ rất bạo lực, làm sao trị được?
Sau bữa cơm tối, ba Lạc và mẹ Lạc đều lên lầu nghỉ ngơi, Tô Dục đang định đi về thì bị Lạc Bắc Minh cản lại, “Dục, cũng muộn rồi, đêm nay ở lại nhà anh một đêm đi, sáng mai anh phái xe đưa em đi.” LQĐ
Tô Dục nhìn thoáng qua Lạc Bắc Minh đang không kiềm chế được vui vẻ, nói: “Không phải anh có âm mưu trước đấy chứ?” Mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng cũng chỉ mới hơn 7 giờ, đối với một số người trẻ tuổi sống về đêm mà nói thì giờ mới chỉ bắt đầu.
Lạc Bắc Minh làm như không nghe Tô Dục ý ở ngoài lời, tiếp tục ưỡn bộ mặt nghiêm túc đáng yêu, “Dục, không ở chung với anh thì thôi, chẳng lẽ ở một đêm cũng không muốn sao?”
Tô Dục đưa mắt nhìn Lạc Bắc Minh một lúc, thấy vẻ mặt đáng thương của nam chủ đại nhân, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Ở một đêm thì một đêm.”
Sợ Tô Dục đổi ý, sau khi Tô Dục đồng ý Lạc Bắc Minh vội vã kéo tay Tô Dục ba bước biến thành hai đi về phòng mình. Khi mở cửa phòng, trong lòng có cảm giác hưng phấn như sắp phơi bày nơi riêng tư của mình trước mặt người yêu thương, tựa như hành động như vậy càng gắn bó chặt chẽ mình và người yêu.
Phòng của Lạc Bắc Minh rất rộng, phòng khách, thư phòng, phòng tắm, phòng ngủ, vân vân, đầy đủ mọi thứ, nói là một ngôi nhà riêng cũng không quá lời. Phong cách tổng thể của căn phòng khác với kiến trúc sân vườn cổ kính của nhà chính, nó mang phong cách châu Âu hiện đại. Cả căn phòng dùng tông đen trắng làm màu chủ đạo, phong cách lạnh lẽo, nghiêm túc trầm ổn, ngược lại có chút tương xứng với khí chất quanh thân Lạc Bắc Minh.
“Dục, em muốn uống chút gì không?” Lúc Tô Dục tùy ý đi tham quan, Lạc Bắc Minh hóa thân thành trung khuyển bắt đầu bận rộn.
Vừa mới ăn xong bữa tối, Tô Dục không muốn uống gì, “Gì cũng được.”
Giọng điệu thờ ơ nhưng Lạc Bắc Minh không thèm để ý, đưa tay rót hồng trà cho Tô Dục.
“Hồng trà Tích Lan?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng Tô Dục lại dùng giọng điệu trần thuật, trên thực tế khi cậu nâng chén trà lên đã ngửi thấy hương thơm của trà, thậm chí còn chưa nhấp ngụm nào đã xác định, bởi vì đây là loại hồng trà cậu thích nhất.
Tô Dục che giấu xúc động trong lòng, khẽ nhấp một ngụm, nước trà không nóng không lạnh mang theo hương trà nồng đậm rót vào miệng, khiến giữa răng môi nhiễm lên hương vị ấm áp quen thuộc.
“Thế nào?”
Đối mặt với vẻ mong chờ của Lạc Bắc Minh, Tô Dục không chút nào keo kiệt khen ngợi, “Uống rất ngon.” Sau đó khi Lạc Bắc Minh nghe khen không nhịn được mỉm cười cũng cười theo, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Thật ra, trình độ pha trà của Lạc Bắc Minh còn rất trúc trắc, hoàn toàn thua kém tay nghề kinh nghiệm phong phú của người giúp việc trong nhà. Nhưng Tô Dục cảm thấy ly hồng trà này rất ngon, thật sự rất ngon, ngon đến mức… Cậu cảm thấy dù cho uống suốt đời cũng không thấy ngán.
Sau đó, hai người câu được câu không trò chuyện, thỉnh thoảng không nói gì chỉ thưởng thức trà, nhưng không ai cảm thấy nhàm chán, ngược lại thấy bầu không khí như vậy vô cùng ấm áp.
Ngoài cửa sổ, bỏng đêm dần buông xuống, rất nhanh đến giờ đi ngủ. Cho tới lúc này Tô Dục mới phát hiện ra một vấn đề, “Bắc Minh, em không có quần áo tắm rửa.” Cậu tới ở nhà họ Lạc một đêm bất quá chỉ là tạm thời có ý, tất nhiên không mang quần áo tới để thay.
Dường như Lạc Bắc Minh cũng không nghĩ tới việc này, hơi sững sờ, kế đó hai mắt sáng lên, “Nếu không thì dùng tạm đồ của anh một đêm đi, Dục không để ý chứ?”
Kết quả là, Tô Dục cầm quần lót của Lạc Bắc Minh rồi bị đẩy vào phòng tắm, khi cậu tắm rửa xong mặc quần áo nhuồm đầy hơi thở người kia mới không khỏi cảm thấy nhất định là Lạc Bắc Minh cố ý! Cậu mới không tin, đường đường là nhà họ Lạc ngay cả quần áo mới cũng không có.
Đương nhiên là Lạc Bắc Minh cố ý! Ngay lúc anh âm mưu muốn lừa Tô Dục ở cùng một chỗ với anh, thì đã chuẩn bị rất nhiều quần áo theo vóc dáng của Tô Dục. Chỉ tiếc kế hoạch chưa thành công, đến bây giờ anh và Dục đều ở riêng hai nơi, ngẫm lại thật sự là chuyện quá đau lòng.
Nhưng nam chủ đại nhân sẽ cam chịu số phận ư? Đáp án hiển nhiên là phủ nhận rồi, dựa theo quy tắc tiêu chuẩn trong cuộc sống của Lạc Bắc Minh, nếu không có cơ hội vậy thì phải tự tạo cơ hội! Đúng vậy, lần này nhờ vào cơ hội ba mẹ muốn gặp mặt Tô Dục, lừa gạt Tô Dục về nhà cùng giường chung gối với mình, nếu như có thể tiện dịp ăn xong lau sạch thì còn gì bằng!
Nam chủ đại nhân vừa vui vẻ ngọt ngào vừa nghĩ, vừa như tiểu quỷ thông minh giấu tất cả quần áo đã chuẩn bị cho Tô Dục, giả vờ như mình cũng không nghĩ tới chuyện này. Vừa nghĩ tới Tô Dục sẽ mặc quần áo của mình, trên người sẽ dính hơi thở của mình…. A a a….. Hình như muốn chảy máu mũi?
Tô Dục mở cửa phòng tắm thì trông thấy nam chủ đại nhân ngẩn người đứng ở cửa ra vào, cậu thử phất tay trước mặt nam chủ đại nhân, nhưng không hề phản ứng, người này lại còn muốn gây rối gì nữa vậy?
Không còn cách nào, Tô Dục đành mở miệng khẽ gọi: “Bắc Minh?”
Nam chủ đại nhân đang suy bậy nghĩ bạ chợt nghe tiếng người yêu nhà mình ấm giọng gọi tên, đầu óc hơi tỉnh táo lại, nhưng khi anh hoàn toàn lấy lại tinh thần thì lại bị cảnh tượng trước mắt dọa càng hoảng.
Tô Dục vừa tắm xong toàn thân như được bao phủ một tầng sương mờ, tóc ngày thường buộc lên giờ hoàn toàn xõa tung xuống, làm nổi bật đôi mắt màu tím nhạt nhiễm đầy hơi nước, trông có vẻ vô cùng dịu dàng. Em ấy mặc đồ ngủ của mình, dây thắt lưng buộc lỏng, bởi vậy vạt áo trước hơi mở rộng, lộ ra làn da trắng nõn và xương quai xanh mê người, còn hạ thân em ấy, ngoài chiếc quần lót…. Thì không mặc gì!
Lạc Bắc Minh nhìn chằm chằm vào bắp đùi trắng hếu của Tô Dục, chợt cảm thấy máu nóng dâng lên, sau đó mũi nóng rát.
Đông thời bên tai vang lên giọng cười dịu dàng của Tô Dục, “Bắc Minh, anh chảy máu mũi rồi kìa!”
Anh chảy máu mũi rồi kìa…. Chảy máu mũi rồi kìa…. Máu mũi….
Từng câu chữ như vậy không ngừng vang vọng bên tai Lạc Bác Minh, mặt anh không khỏi đỏ lên, nói bừa, “Chuyện này, chuyện này, mấy hôm nay anh rất nóng….” Lời còn chưa nói hết đã bị tiếng cười vui sướng của Tô Dục cắt ngang.
Nhìn Tô Dục cười đến mức thân thể không ngừng run rẩy, thậm chí còn cười ra nước mắt sinh lý, Lạc Bắc Minh chợt cảm thấy mất hết mặt mũi…. Mẹ kiếp! Trước mặt người trong lòng mà chảy máu mũi gì đó…. Còn có chuyện nào mất mặt hơn!
Có điều nam chủ đại nhân vẫn là nam chủ đại nhân, chỉ là hơi ngượng ngùng chút xíu rồi khôi phục da mặt dày ngày trước. “Ai bảo Dục quá mê người làm gì? Là ai cũng chẳng thể kiềm chế được!”
Nói xong anh nghiêng người ôm Tô Dục, muốn làm một số chuyện mà thiếu nhi không nên nhìn, đây chính là một cơ hội rất tốt! Lúc này không đè thì khi nào mới đè đây?
Nhưng Tô Dục hoàn toàn không muốn để anh được như ý, cậu ghét bỏ đẩy tay Lạc Bắc Minh ra, đẩy anh vào phòng tắm, “Bẩn chết đi được, mau tắm rửa đi.” Sau đó liền đóng cửa lại, cả quá trình như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không để Lạc Bắc Minh có chút cơ hội phản bác.
Đợi đến lúc Lạc Bắc Minh kịp phản ứng thì anh đã đứng một mình trong phòng tắm rồi, anh sờ vết máu đỏ thẫm dưới sống mũi rồi lẩm bẩm, “Quên đi, chờ anh tắm rửa xong nhất định phải làm em như thế như thế như thế, Dục, em chờ mà khóc cầu xin anh đi!”
Ôm tâm tư như vậy, Lạc Bắc Minh tắm rửa có thể nói vô cùng hiệu quả, chừng mười phút anh đã tắm xong, đắc chí vừa lòng bước ra khỏi phòng tắm.
Chỉ có điều chờ đến lúc anh bước vào phòng ngủ, mặt lại xụ xuống, vì người yêu anh, Dục yêu dấu nhà anh, đã nằm trên giường, hơn nữa hình như… Đang ngủ.
Vẻ mặt anh chán chường tinh thần sa sút ngồi xổm xuống bên giường, nhẹ nhàng lay lay vai Tô Dục… Không phản ứng, xem ra là đang ngủ thật!
Chắc Dục mệt chết đi được ấy! Lạc Bắc Minh cẩn thận quan sát dung nhan khi ngủ của Tô dục, nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu, nghĩ thầm mấy hôm nay Dục vất vả quay phim suốt ngày, hôm nay vừa quay xong còn chưa được nghỉ ngơi đã ngựa không dừng vó chạy tới nhà gặp ba mẹ mình, lập tức tâm tư kiều diễm gì cũng mất sạch.
Lạc Bắc Minh đưa tay nhẹ nhàng tắt bóng đèn, lại nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường nằm bên cạnh Tô Dục rồi đưa tay ôm cậu.
Quả nhiên cảm giác ôm Dục ngủ tuyệt thật! Lạc Bắc Minh ngửi ngửi mùi hương người yêu, cảm thấy cuộc sống viên mãn cũng nhanh chóng ngủ sau.
Một đêm ngủ rất ngon…
Ngày hôm sau, khi Tô Dục tỉnh lại thì phát hiện gần như cả người Lạc Bắc Minh đều quấn lên người mình, tựa như gấu túi đu cây.
Có một người có tướng ngủ cực kỳ kém vậy ngủ bên cạnh mình mà mình không bị đánh thức, chuyện này rất hiếm khi xảy ra trên người Tô Dục. Là một người thừa kế thế gia hắc đạo kẻ thù bay đầy trời, từ nhỏ Tô Dục đã dưỡng thành thói quen hoàn toàn cảnh giác, đừng nói là chạm vào cậu, ngay cả vừa mới gần cậu đã giật mình tỉnh giấc. Vậy mà tối hôm qua lại ngủ ngon như thế, quả nhiên từ tận đáy lòng cậu đã thừa nhận người này sao?
Đang lúc Tô Dục bàng hoàng, Lạc Bắc Minh cũng tỉnh lại, sau khi nhìn thấy tư thế của mình chẳng những cảm thấy mất mặt còn rất cao hứng chào hỏi Tô Dục, “Dục, chào buổi sáng.” Tiện thể còn nhiệt tình bổ sung một nụ hôn chào buổi sáng.
Tô Dục đưa tay đẩy anh ra nhưng không đẩy mạnh, “Bắc Minh, anh có thể xuống dưới không?”
“Không thể.” Lạc Bắc Minh mặt dày mày dạn, tiếp tục yên tâm thoải mái ôm Tô Dục.
Tô Dục bất đắc dĩ: “Hôm nay em còn phải tới đoàn làm phim, chần chừ lát nữa là tới trễ đó!”
Lạc Bắc Minh vô lại nói, “Không sao, anh xin nghỉ giúp em.”
“Xem ra bất kể thế nào anh cũng không chịu buông tay rồi!” Tô Dục mỉm cười, trực giác của Lạc Bắc Minh cảm thấy nụ cười này có chút nguy hiểm, chỉ là không đợi anh thông suốt, phía dưới anh đã truyền tới cơn đau đớn kịch liệt, “A!”
Tô Dục ưu nhã thu hồi chân, rời giường rửa mặt, quả nhiên đối xử với Lạc Bắc Minh bằng lời hay ý tốt là hoàn toàn không có tác dụng gì!
Lạc Bắc Minh đau đớn lấy tay che chỗ giữa hai chân, lên án nói, “Dục, đây chính là tính phúc sau này của em đó! Ngộ nhỡ đá hỏng thì sao?”
Tô Dục khẽ cong môi, thoải mái đáp lại, “Em không ngại đến lượt em cho anh tính phúc.”
Lạc Bắc Minh im miệng….
Người vợ rất bạo lực, làm sao trị được?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook