********

Bên này bầu không khí ấm áp thì bên kia nổi cơn mưa to gió lớn.

Trong tòa biệt thự xa hoa, Trần Trạch điên cuồng như dã thú đi qua đi lại, bọn thuộc hạ đứng bên cạnh đều cố gắng giảm bớt cảm giác sự tồn tại của mình, rất sợ không cẩn thận sẽ khiến cậu chủ nhà mình giận chó đánh mèo.

Cuối cùng, Tiểu Dư hùng hùng hổ hổ chạy vào biệt thự, nhìn thấy tâm phúc cậu chủ xuất hiện, đám thuộc hạ bên cạnh càng nơm nớp lo sợ hơn, chỉ sợ Tiểu Dư lại mang tin tức khống tốt tới.

“Sao rồi?” Trần Trạch lo lắng đi tới trước mặt Tiểu Dư, cầm chặt bả vai Tiểu Dư lắc lắc.

Dường như lực trên vai hơi mạnh, Tiểu Dư đau đến nhíu mày nhưng không dám kêu đau. Sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi, “Cậu chủ, nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh bị một thế lực nào đó giệt tận rồi, xem ra…. Xem ra chắc nhà họ Tô biết rõ việc cậu làm.”

Sau khi nghe xong Tiểu Dư báo cáo, trong nháy mắt Trần Trạch ngớ ra, tất cả cáu kính và phẫn nộ đọng lại trong lòng anh ta hoàn toàn bùng nổ, như chú sư tử bị thương điên cuồng lao tới, đập nát bươm những thứ xung quanh có thể đập bể, “Phế vật! Phế vật!”

Đám thuộc hạ xung quanh càng co quắp, bọn họ đứng dán chặt vào vách tường, không dám động đậy, chút âm thanh cũng không dám phát ra. Tình hình này mà gây nên tiếng động, tuyệt đối là muốn tìm đường chết!

Sau khi đập bể đồ trong chốc lát, hình như Trần Trạch hơi kiệt sức, anh ta chật vật ngồi bệt xuống ghế sofa, “Sao nhà họ Tô biết chuyện này do tôi làm?” Đây là chỗ anh ta không nghĩ ra, anh ta đã xóa hết tất cả dấu vết rồi, hơn nữa người phái đi là những tử sĩ* nhà họ Trịnh, cho dù bị bắt sống cũng không thể nào khai ra bản thân.

(Tử sĩ là các chiến binh, những chiến binh không sợ chết, thường được huấn luyện và sử dụng đặc biệt để tham gia các cuộc tấn công tự sát, và được sử dụng để chiến đấu để bảo vệ những người quan trọng – theo wikipedia.org)

“Chuyện này cũng không rõ.” Tiểu Dư lắc đầu, thật ra Tiểu Dư không biết cũng là chuyện bình thường, việc này dù Trần Trạch làm rất bí mật, không để lại chút manh mối. Nhưng, bọn họ không biết, thật ra Tô Dục đã sớm biết người theo dõi cậu là do Trần Trạch phái tới, sau đó lại phát hiện trên xe có gắn thiết bị định vị, cho nên chuyện này do ai làm tất nhiên không khó suy đoán.

Bây giờ Trần Trạch đúng là không trộm được gà còn mất thêm nắm gạo, nhà họ Tô muốn ra tay với nhà họ Trịnh, tất nhiên nhà họ Trịnh không chạy khỏi, chớ đừng nói mấy gia tộc đối địch với nhà họ Trịnh đứng một bên nhìn như hổ rình mồi, giậu đổ bìm leo.

Mặc dù nhà họ Trịnh phải trải qua thời gian dài mưu đồ thật vất vả mới có được đã mất, khiến Trần Trạch cảm thấy vô cùng ảo chán nản, nhưng may là trên tay anh ta còn có nhà họ Trần, chưa suy bại đến mức không có lực trói gà.

Đáng tiếc không đợi anh ta dùng chuyện này an ủi mình, chuyện tốt đẹp này nhanh chóng bị phá hủy.

Tiểu Dư vừa nhận được cuộc gọi, chờ sau khi anh ta cúp máy sắc mặt tái nhợt hẳn đi, thậm chí lộ vẻ tuyệt vọng.

“Sao vậy? Điện thoại của ai?” Trong thấy dáng vẻ như vậy của Tiểu Dư, trong lòng Trần Trạch có dự cảm không tốt.

Đôi môi không còn chút màu nào của Tiểu Dư mấp máy vài lần, mãi đến khi kiên nhẫn của Trần Trạch sắp bị vắt khô kiệt, mới khó khăn nói mấy câu, “Cậu chủ, là Trần thị….”

Trần Trạch vừa nghe vậy đã biết là không ổn, lo lắng hỏi, “Trần thị làm sao? Chẳng lẽ những người trong Trần thị chống lại tôi có động thái gì à?”

“Không… Không phải?” Nếu như chỉ ầm ĩ nội bộ thì còn bình thường, nhưng bây giờ… Tiểu Dư nhắm chặt hai mắt, đau đớn nói tiếp, “Cổ phiếu Trận thị đột nhiên giảm mạnh, đám người hợp tác mấy hạng mục bỗng hủy hợp đồng, hạng mục bị ép tạm dừng, vốn quay vòng không đủ….”

Còn chưa đợi Tiểu Dư nói xong hết, Trần Trạch không thể tin đứng dậy, cắt ngang anh ta. “Tại sao có thể như vậy! Là ai làm? Là ai khiến nhà họ Trần điêu đứng?”

“Là… Là nhà họ Lạc.” Tiểu Dư cực kỳ khó khăn nói mấy lời này.

Nhà họ Lạc…. Trần Trạch kinh hồn bát vía lảo đảo lùi ra sau mấy bước, lại ngã ngồi xuống ghế sofa, “Nhà họ Lạc, tại sao nhà họ Lạc lại làm như vậy?”

Tiểu Dư thấp giọng nói, “Hình như tôi nghe nói người cậu phái đi tấn công Tô Dục, cuối cùng lại làm Lạc Bắc Minh bị thương.”

“Ha ha ha ha!...” Trần Trạch nghe vậy cười ha ha điên cuồng, trong tiếng cười kia tràn đầy tuyệt vọng, tựa như dã thú rống giận khi sắp chết, khiến không gian yên tĩnh nhiễm sắc thái anh hùng lâm vào cảnh đường cùng bất hạnh.

Hết chương 24

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương