Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi
Chương 59: Lần đầu tiên (2)

"Thiển Hạ, tôi đi làm, có phải cô nên bày tỏ chút gì hay không?"

Tần Trác Luân cứ đứng ở cửa mà không chịu ra đi, giầy cũng đã đi xong, cặp công văn cũng đã cầm, vậy mà anh lại còn thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là muốn Thiển Hạ bày tỏ chút gì?

Bày tỏ chút gì, anh muốn bày tỏ là cái gì?

"Không hiểu, không phải anh phải đi làm sao, tôi phải bày tỏ cái gì? Uhm, lái xe cẩn thận một chút. Buổi tối trở về ăn cơm sớm một chút, tôi ở nhà chờ anh."

Thiển Hạ nghĩ nghĩ, cô chỉ nghĩ tới hai khả năng đó thôi, vì thế cô tươi cười híp mắt kèm theo vẻ ôn nhu ngọt ngào nói, mà bộ dáng cô cười tít mắt thật sự rất đáng yêu, đây cũng là lần đầu tiên Tần Trác Luân nhìn thấy cô có một mặt dáng vẻ đáng yêu như vậy, nhưng sau đó anh lại lắc đầu.

"Không phải, những thứ này đều là thứ yếu, cô cảm thấy bây giờ tôi và cô giống như cái gì?"

Tần Trác Luân lập tức khoa tay múa chân một phen với Thiển Hạ, kỳ thật ý tứ của anh chính là bọn họ nên giống như vợ chồng vậy.

"Cái gì, anh có việc gì muốn nói thì cứ việc nói thẳng, gần đây anh làm sao vậy, anh đừng nghĩ rằng tôi là cái kia trong bụng anh nha, dù sao cứ không dùng sai từ là được rồi, tôi muốn làm thai, không phải, ý tôi muốn nói là tôi là thục nữ, không muốn nói cái từ kia."

Thiển Hạ buồn bực, tới cùng anh muốn chỉ là cái gì, gần đây lại làm sao vậy, không hiểu, thật sự không hiểu.

Bất quá lúc đó cũng nguy hiểm thật, vừa thiếu chút nữa thì cô đã nói ra việc bản thân cô phải dưỡng thai, bởi vậy không nói chính mình là cái gì kia trong bụng anh, cũng may cô đã dừng đúng lúc định nói, cô còn phải chung sống với anh mấy ngày nữa, nhất định phải bảo vệ không cho phép chính mình làm lộ chuyện trước, cũng không thể để cho anh phát hiện chính mình mang thai, vạn nhất anh sẽ tranh bảo bảo với cô thì phải làm sao bây giờ, chỉ nghĩ thôi cô đã muốn một mình độc chiếm bảo bảo rồi.

"Cô là thục nữ, hiện tại chính là thục nữ, được rồi, tôi đây nói thẳng, cô có phải nên cho tôi một nụ hôn không."

Ài, nói cái này thật đúng là làm cho Tần Trác Luân có chút xấu hổ, đường đường anh cũng là một người đàn ông vậy mà lại muốn phụ nữ chủ động tặng nụ hôn tạm biệt, tuy buổi tối lại sẽ gặp mặt, nhưng anh cũng rất muốn nếm thử một chút cảm giác kích thích được phụ nữ tặng nụ hôn tạm biệt, không biết cảm giác sẽ như thế nào nữa.

Lúc trước gặp gỡ phụ nữ, chỉ cần anh vẫy tay, hoặc là anh cái gì cũng không làm thì đối phương đã chủ động dính tới yêu thương nhung nhớ, riêng Thiển Hạ thì lại khác biệt, anh cũng đã ám chỉ rõ ràng như thế mà cô vẫn còn không biết.

Phải đợi anh nói rõ nàng thì mới hiểu ý tứ của anh sao, chẳng lẽ anh và cô thật sự có sự chênh lệch rất lớn, là về tuổi tác sao?

Nghe nói cách nhau ba tuổi đã là một sự khác nhau, vậy anh so với cô cách nhau mười một tuổi, không sai biệt lắm thì có bốn sự khác nhau thôi.

Mà con số này thật sự làm cho anh cực kỳ không thích, anh nghĩ nghĩ đến lông mày cũng cau lại.

Bởi vậy nên anh cũng không có chú ý tới lời nói của Thiển Hạ.

"À, nụ hôn sao, cái kia, anh xác định?"

Thiển Hạ nhớ rõ lúc ban đầu mới quen anh, vì muốn trộm gen của anh để sinh Bảo Bảo, thật đúng là cô đã sử xuất các loại tuyệt kỹ rồi, haizz,...mặc dù có nhiều chỗ sứt sẹo, có lúc bò cửa sổ để trốn vào phòng của anh, có lúc lại nghĩ cách muốn hấp dẫn anh, cơ hồ bất kể điều gì có thể nghĩ ra thì cô đều đã đi làm, nhưng mà anh vẫn luôn luôn lạnh như băng, hiện tại lại chủ động muốn cô tặng nụ hôn cho anh, này, hẳn không phải là anh đã phát hiện chính cô giấu chìa khóa ở trong bồn hoa chứ, sau đó cố ý muốn dùng chiêu tới chỉnh cô đi, nhất định cô phải kiềm chế, đừng để trúng bẫy của anh mới được.

Thiển Hạ cẩn thận nhẹ nhàng bước một bước thành ba bước, thật chậm rãi đi về phía anh đứng, cái đầu nhỏ vẫn đang cố gắng suy nghĩ đến rất nhiều loại giả thiết.

Ha ha, sự tình rất đơn giản, anh đơn giản chỉ muốn cô tặng một nụ hôn tạm biệt thôi, sau đó sẽ an tâm đi làm, tốt xấu gì thì anh cũng đã mắt nhắm mắt mở coi như không hề biết gì với việc cô thiết kế để giấu cái chìa khoá của anh, như vậy cũng đã xem là khoan dung rộng lượng lắm rồi, bây giờ cũng chỉ là muốn một nụ hôn tạm biệt cũng không xem là quá phận đi.

"Cô đi quá chậm, nhanh lên, nếu không tôi đi qua đó, bất quá nếu tôi mà đi qua đó thì cô sẽ mất cả buổi sáng lau dọn lại rồi."

Tần Trác Luân nhìn thấy cô đi chậm như thế, trong lòng có chút mất hứng lập tức nhướng mày nói.

Anh ghé mắt nhìn sàn nhà, chính mình đã đổi giầy, nếu giẫm lên đi qua mà nói, chắc chắn Thiển Hạ sẽ phải lau lại một vài lần mới xong.

"Không cần, tôi đi nhanh là được, anh đừng có đi qua đây."

Vừa nghe đến việc cô phải lau dọn thêm vài lần nữa, Thiển Hạ vội vàng nâng bước nhanh hơn, hiện tại đã rất nhanh, một bước đã lập tức đến, mới vừa đi qua cô lập tức hôn rất nhanh như chuồn chuồn lướt nước vào má phải của anh, chỉ cần là môi đụng một cái là lập tức hoàn thành nụ hôn tạm biệt như anh đã nói rồi.

"Cứ như vậy, này có phải hời hợt quá hay không?"

Tần Trác Luân sờ sờ mặt mình, đây không phải là cô đang lừa gạt anh sao, thế này mà tính là nụ hôn sao, được rồi, vẫn là anh đừng hy vọng gì vào cô, không bằng chính anh tới tặng cô một nụ hôn thì còn mau chóng thuận tiện hơn.

Anh ôm cô nhét vào trong ngực, tiếp đó đôi môi mỏng khiến người ta tâm hồn nhộn nhạo kia lập tức thân mật hôn lên cái miệng nhỏ của cô.

Thiển Hạ triệt để choáng váng, đương nhiên không phải thật sự muốn ngất đi, chỉ là cô có phần há hốc mồm kinh ngạc, cô cảm giác được tim của mình đang đập thình thịch thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, mà bàn tay to của anh còn nhẹ nhàng nắm eo của nàng, nụ hôn này của anh không hề giống với những nụ hôn trong quá khứ khi môi anh triền miên cùng một chỗ với môi cô, cô nhắm mắt lại, tận tình hưởng thụ nhảy múa theo nhịp điệu của anh...

Ngoài phòng, cơn gió nhẹ nhàng thổi xuống lay động nụ hoa loa kèn, sắc trắng hoa loa kèn bay khắp bầu trời, mà những nụ hoa rực rỡ này nhìn đâu cũng thấy tao nhã!

Một chú thỏ nhỏ nhắn đáng yêu, kèm theo một loại ánh mắt trong vắt như ngọc thạch, chân thỏ nhỏ gãi gãi lông tơ trên đôi tai, thập phần tò mò nhìn Thiển Hạ và Tần Trác Luân hôn môi, không nỡ bước chân rời khỏi, thật sự đúng là một bức tranh tuyệt đẹp rất thú vị....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương