Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
Chương 284: Đại Kết Cục (P1)

Trăng mật kết thúc, một nhà ba người ngọt ngọt ngào ngào về nhà.

"Rốt cuộc cũng về đến nhà, vạn tuế!" Thủy tinh hoan hô chạy vào nhà trước.

Đường Húc Nghiêu chợt dừng bước chân, giữ chặt Hạ Hải Dụ đang muốn bước vào, "Bà xã à, bắt đầu từ hôm nay trở đi, hôn nhân của chúng ta chính thức bước vào quỹ đão, anh có một yêu cầu. . . . . ."

"Yêu cầu gì?" cô cười hỏi.

Anh cúi đầu, để trán mình chạm vào trán cô, dịu dàng nỉ non, "Từ nay về sau, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa!"

Cô tươi cười sáng lạn hết sức rực rỡ cùng chói mắt, ôm cổ anh, ôm anh thật chặt.

◎ ◎ ◎

Hôn nhân không phải phần mộ của tình yêu, ở trong hôn nhân, tình yêu của bọn họ càng thêm vững chắc kiên cố.

Bọn họ yêu nhau, bọn họ kết hôn, bọn họ ở chung một chỗ, nhưng tính cách của bọn họ vẫn không thay đổi!

Anh vẫn bá đạo, cô đối với tính cách bá đạo của anh vẫn không thể làm gì như trước!

Hai năm sau.

Đường Húc Nghiêu đi công tác ở nước Pháp, trong một tháng trời.

Chia lìa cùng nhớ mong quả thật đến nỗi làm anh sắp phát điên, cho nên mỗi ngày hai người đều sẽ gọi điện thoại, còn dùng video, dùng hết tất cả các phương thức để có thể biểu đạt sự nhớ thương, ví như, tặng quà.

Thế nhưng, quà anh tặng tặng rất khoa trương!

Anh tặng một xe rượu vang đỏ cho cô!

Đúng, không sai, toàn bộ một xe!

Hơn nữa tất cả đều là rượu xuất xứ từ các điền trang có phẩm chất và danh giá nổi tiếng —— năm đại danh rượu đỏ của nước Pháp là: Rafael, Ơ – xtet (Cái này mình không chắc đã dịch đúng), Lạp Đồ (cái này mình không dịch được), Margaux, Mouton!

"Anh điên à?" Hạ Hải Dụ lập tức gọi điện thoại, hướng về màn hình điện thoại di động 3G chất vấn anh.

"Nhận được rồi à, thích không?" Đường Húc Nghiêu cười nói, hoàn toàn không phải là hỏi gì đáp nấy.

"Anh điên rồi, làm chi mà bỗng nhiên mua nhiều vang đỏ như vậy, trong nhà đã có rất nhiều rồi, uống còn không hết được ý.”, Hạ Hải Dụ có chút sụp đổ nói.

"Còn chưa đủ một vạn chai sao, cộng thêm lần này hẳn là đủ rồi!"

"Đường Húc Nghiêu!" cô tức giận, quát cả tên lẫn họ của anh lên.

Anh thật sự muốn trong nhà cất giữ một vạn chai rượu vang đỏ sao, như vậy có phải là cũng muốn nuôi một vạn Husky?

Trời ạ, không chỉ có anh bị điên đâu, cô cũng sắp điên rồi!

"Bà xã à, em sao thế, tức giận lớn như vậy, anh nào có chọc em tức giận?"

"Đương nhiên chính là anh!"

"Anh? Sao lại là anh?" Xuyên qua video, vẻ mặt anh vô tội.

"Anh tiêu xài bậy bạ!"

"Bà xã à, anh không có, tất cả số rượu này đều là bạn bè tặng cho anh, đều là miễn phí!"

"Em mới không tin!"

Đường Húc Nghiêu khe khẽ thở dài, cầu xin tha thứ, "Bà xã à, em phải biết bây giờ anh đang ở nước Pháp, người Pháp yêu rượu vang đỏ như vậy, trong lúc nhất thời anh không kìm hãm được, cho nên. . . . . ."

Hạ Hải Dụ ở nơi này cũng thở dài theo, "Ông xã à, vì sao anh lại không kìm hãm được đây?"

"Bởi vì anh đã nói: anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa. Anh nghe nói rượu vang đỏ có công hiệu làm đẹp, nếu như không uống hết được, em có thể lấy ra dưỡng da."

"Thua anh rồi!" Hạ Hải Dụ vô lực phản bác.

"Bà xã à, ngoan, nghe anh một lần được không, hả?"

"Lần trước anh cũng nói như vậy!"cô không nhịn được nói thầm.

Đường Húc Nghiêu cười cười, biết cô đã thỏa hiệp.

"Ông xã, công việc bên đó của anh thế nào rồi, khi nào thì trở lại? " Hạ Hải Dụ bắt đầu chuyển đề tài, quan tâm hỏi.

Nụ cười trên khóe miệng của Đường Húc Nghiêu cứng đờ, rất tiếc nuối nói, "Có thể anh không thể về đúng hạn được, đại khái phải ở thêm vài ba ngày nữa."

"Như vậy sao. . . . . ." cô không oán giận, chỉ dặn dò anh, "Anh à, anh không cần phải gấp gáp về, công việc phải giải quyết từ từ, dục tốc bất đạt nha, còn nữa, anh phải chú ý sức khỏe nhé, không nên quá liều mạng!"

"Anh rõ rồi." trong lòng của Đường Húc Nghiêu tràn ngập ấm áp, xem đi, bà xã của anh là tốt nhất, mỗi lần bực tức với anh đều không quên quan tâm anh.

"Anh thật sự biết?" Hạ Hải Dụ nhíu nhíu mày, nhìn anh trên màn hình giống như đã gầy đi một chút, “Ông xã, sắc mặt của anh xem ra không được tốt lắm."

"Làm sao có thể vậy? Hôm qua anh ngủ đủ tám giờ mà!" Đường Húc Nghiêu quả quyết nói, lại cố ý giấu giếm sự thực mình phải liên tục thức suốt mấy đêm.

Hạ Hải Dụ không có tin lời anh nói, mà cẩn thận nhìn hình ảnh trước màn ảnh hơn, cô thật sự không nhìn lầm, bộ dạng anh có điểm tiều tụy, hơn nữa không chỉ là gầy đi chỉ một chút xíu!

"Anh à, rốt cuộc anh có ăn uống đầy đủ không? "

"Đương nhiên là đủ!" Anh không chút do dự trả lời, nhưng lại có chút cảm giác "Giấu đầu lòi đuôi".

Chân mày Hạ Hải Dụ nhíu chặt hơn, thật ra lúc trước cô cũng muốn nghỉ phép để cùng anh sang pháp, như vậy tối thiểu cô có thể chăm sóc tốt một ngày ba bữa cho anh, bây giờ suy nghĩ lại thấy thật hối hận vì không làm thế!

"Ông xã, bây giờ anh được bao nhiêu cân?"

"Vẫn là 70, 71, không biết, rất lâu rồi không cân, đột nhiên sao em lại hỏi cái này?"

Hạ Hải Dụ "Hừ" một tiếng, nói ra suy nghĩ của mình, "Chờ anh đi công tác xong về nhà, cân nặng của anh mà nhỏ hơn mức anh vừa nói, em liền giúp anh đẹp mặt!"

"Làm gì?" Đường Húc Nghiêu cảm thấy tình huống có chút gì đó không ổn.

Cô nhếch khóe miệng cười với anh, cười nhưng vẻ mặt lại u ám, "Thiếu một kg, liền phạt anh ngủ trong phòng khách một tháng, thiếu hai kg phạt hai tháng, 3 kg liền phạt ba tháng. . . . . . chính là điều này thôi đã giúp anh đẹp mặt rồi!"

Đường Húc Nghiêu hút một ngụm khí, anh thì đơn thuần còn bà xã từ khi nào lại trở nên gian trá như vậy?

"Em à, vừa rồi hình như anh nhớ nhầm, lần trước anh cân anh được khoảng 65 kg!"

"Mặc kệ! Khi anh trở về nhà ít nhất phải được 70 kg! Nếu không cũng đừng nghĩ chạm vào em!"

"Như vậy sao được chứ?" Anh kháng nghị vì sự kỳ quái đó.

"Em nói được là được! Anh phải biết rằng, em thích vóc người rắn chắc của ông xã, vai rộng, ngực ấm, phải mang lại cảm giác an toàn cho em, nếu như anh gầy thành một khúc cây, thì liền tự cầu phúc ình đi!" cô nói xong, lại cố ý "Hừ" mấy cái.

"Bà xã à, em quá độc ác, ai đã dạy em thành thế này?"

"Đương nhiên chính là anh chứ còn ai! Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, anh chưa từng nghe qua sao?"

"Bà xã à . . . . ."

"Được rồi, không cần dài dòng nữa, em muốn cúp điện thoại!" Hạ Hải Dụ trợn mắt nhìn.

"Không được đâu? Chúng ta mới nói chuyện mới được mười phút thôi mà, không phải mỗi ngày đều phải từ nửa giờ trở lên hay sao?"

Cô ném cái liếc mắt xem thường cho anh, "Có thời gian nói chuyện tào lao với em, không bằng anh nhanh đi ăn cơm rồi đi ngủ đi, như vậy thì cân nặng mới tăng!"

Anh cười, "Anh thích hàn huyên với em, đây cũng là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất."

Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa giậm chân, "Ông xã à, em đang nghiêm túc đó!"

Đường Húc Nghiêu trừng mắt nhìn, "Bà xã à, anh cũng đang nghiêm túc, mỗi ngày được hàn huyên với em giống như được tắm suối nước nóng một dạng, rất thoải mái, dù có nhiều mệt mỏi hơn nữa cũng sẽ bị tiêu trừ đi hết!"

Cô vô cùng tức giận, cô là đang lo lắng cho anh đó nha, vẫn mà anh cho rằng là cô đang cợt nhã với mình sao?

"Đường Húc Nghiêu, anh nghe đây, hiện tại, lập tức, lập tức đi ăn rồi ngủ cho em, còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, không cần chủ động gọi điện thoại cho em, có việc gì thì em sẽ tự tìm anh, rõ chưa? "

"Hả?"

"Hả cái gì, còn dám dài dòng một câu nữa thôi, anh cứ chờ xem!"

". . . . . ."

"Được rồi, cứ như vậy đi, anh phải chú ý chăm sóc ban thân nhiều nhé, bái bai!"

Nói xong, không đợi anh kháng nghị, cô liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Đúng như cô đoán, ba giây sau chuông điện thoại di động lại vang lên.

Cô nhìn thấy hình ảnh nhanh chóng nhấp nháy, không nói hai lời liền nhấn tắt, sau đó gửi một tin nhắn qua: ngoan ngoãn đi ăn cơm rồi đi ngủ, không khôi phục 70 kg, cũng không cần trở lại nữa!

Sau khi có tiếng chuông xác nhận "Gửi đi thành công", khóe miệng của cô càng ngày càng cong, lộ ra nụ cười chiến thắng.

◎ ◎ ◎

Nhìn đồng hồ, nha, đã năm giờ rồi, cô nên ra ngoài thôi!

Mặc dù hôm nay là Chủ nhật, cô không cần lên lớp, nhưng có một đồng nghiệp sinh nhật, mọi người muốn liên hoan cùng nhau.

Nhanh chóng thay quần áo, cầm túi xách lên liền đi ra cửa.

Hạ Hải Dụ chỉ ăn mặc đơn giản, nhưng bây giờ mỗi ngày cô đều rất thoải mái, cả người giống như đắm chìm trong không khí tuần trăng mật tân hôn, nét mặt tỏa sáng từ trong ra ngoài, thế nên bất tri bất giác ngày càng xinh đẹp hơn, ngày càng tư vị của một người phụ nữ hơn.

Hai năm đi qua, số người theo đuổi cô không ít hơn trước khi kết hôn, ngược lại còn nhiều hơn, đi tới nơi đâu cũng làm người khác chú ý, trừ phi là mắt người đàn ông đó mắt bị mù mới không nhìn thấy cô, cho nên mỗi khi đi bộ đi làm, liền có nhiều người muốn cho cô đi nhờ, luôn muốn tới gần bắt chuyện với cô, mặc dù cô đã làm mặt lạnh quét mắt đảo qua, cô đã kiêu ngạo như vậy rồi mà ông xã vẫn chưa yên lòng, cho nên đặc biệt mua một cái ô tô cho cô, để ngăn cách tất cả những người không liên quan.

Nhấn chìa khóa điện tử của xe, chỉ nghe hai tiếng "Chíp chíp" vang lên, khóa xe liền mở ra, cô mở cửa xe, ngồi vào, khởi động, lái ô-tô rời đi.

Mới lên xe được 5’, điện thoại di động liền vang lên.

Trong tai nghe truyền đến giọng nói quen thuộc, là Tiểu Tiểu, chỗ của bạn ấy có chút huyên náo, chắc là đã đến nơi tổ chức liên hoan.

"Hải Dụ, nguy rồi …, vốn người đến dự buổi tiệc sinh nhân hôm nay đều là nữ, nhưng có vài người lại mang bạn trai hoặc ông xã đến,có người còn mang bạn nam tới, mới vừa có hai người đàn ông đến lôi lôi kéo kéo muốn làm quen với tớ, thảm rồi thảm rồi, nếu như Thiệu Hành biết được tớ liền chết chắc, cậu mau tới đây cứu tớ đi!"

Hạ Hải Dụ cười "Hì hì" ra tiếng, quả nhiên là vật họp theo loài, ham muốn chiếm giữ của Thiệu Hành so với Đường Húc Nghiêu cũng không hề kém, thật khoa trương mà!

"Được rồi được rồi, tớ đang trên đường rồi, lập tức sẽ đến!"

"Ừ, vậy tớ ở cửa ra vào chờ cậu nha!" Vân Tiểu Tiểu bi thảm nói, "Hiện giờ tớ sẽ chuồn êm ra ngoài, cũng không dám vào ghế ngồi nữa !"

Hạ Hải Dụ cố ý cười trêu chọc nói, "Ôi, Tiểu Tiểu, cậu không cần khoa trương đến vậy à, Thiệu Hành lại không có ở đấy, tớ cũng sẽ không bán đứng cậu, cậu không nói, tớ không nói, anh ta làm sao mà biết được có đàn ông muốn bắt chuyện với cậu?"

"Tuy là vậy, nhưng cẩn thận thì vẫn tốt hơn tốt! anh ấy ghen dọa người lắm!" Vân Tiểu Tiểu oán trách, nhưng trong giọng nói mang theo kiêu ngạo cùng ngọt ngào mà cô không hay biết.

"Ha ha, hôm nay tớ rất may mắn, Đường Húc Nghiêu đi công tác còn chưa trở về!" Hạ Hải Dụ dương dương tự đắc.

Vân Tiểu Tiểu vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ "Hừ" một tiếng, "Cậu cứ tự đắc đi, cẩn thận anh ta trở về tính sổ với cậu đó!"

"Tớ mới không xui xẻo như vậy! Ha ha ha!" Hạ Hải Dụ cố ý cười rất lớn tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương