Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
-
Chương 3: Làm tròn bổn phận của người vợ
Thẩm Cửu ngủ một mình trong phòng, cô thức dậy sớm, sắp xếp đồ đạc của mình vào tủ quần áo, độc chiếm toàn bộ căn phòng.
Tối hôm qua cô và Dạ Âu Thần đã nói rõ ràng, có lẽ anh sẽ không ở đây, cho nên căn phòng này là của cô.
Bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không liên quan đến nhau.
Đối với cô mà nói thì đó là một chuyện tốt.
Thẩm Cửu thay đồ xong thì xuống lầu, người hầu đang bận rộn, Thẩm Cửu có chút đói bụng nên muốn hỏi phòng bếp ở đâu, không ngờ người hầu gái đầy cô ra.
“Người phụ nữ này ở đâu ra vậy? Đừng cản đường người khác!”
Thẩm Cửu không để ý nên ngã xuống đất.
Người hầu gái kiêu ngạo nhìn cô một cái, ánh mắt đột nhiên trở nên sợ hãi.
Một đôi bàn tay ấm áp đỡ Thẩm Cửu lên, Thẩm Cửu quay đầu lại thì đụng phải đôi mắt dịu dàng như ngọc.
Người này mặc áo sơ mi trắng, không có một nếp nhăn, nụ cười nhẹ nhàng giống như gió xuân ba tháng thổi vào mặt.
Thẩm Cửu ngây người một cái thì lập tức phản ứng lại, nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước giữ khoảng cách với anh ta.
“Cảm ơn.” “Không cần khách sáo, em dâu.” “Em dâu?”
“Tôi là anh cả của Âu Thần, tôi tên là Y Viễn.
Dạ Y Viễn đưa tay về phía Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu sửng sốt một chút, thì ra là anh cả, cô ngơ ngác bắt tay với Dạ Y Viễn: “Xin chào, anh cả.”
Giọng nói có chút căng thẳng.
“Vừa rồi người hầu không đúng, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi em, hy vọng em đừng để trong lòng, người nhà họ Dạ rất dễ ở chung, sau này tôi sẽ nói rõ với bọn họ.”
Thẩm Cửu gật đầu: “Cảm ơn anh cả.”
Dạ Y Viễn cười, còn muốn nói gì đó thì một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
“Xem ra tôi đến không đúng lúc.”
Giọng nói này… Thẩm Cửu nhìn về phía giọng nói.
Lang An đẩy Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn đi, trên hai chân đắp một tấm chăn lông mỏng.
Cho dù anh ngồi trên xe lăn, nhưng anh vẫn có dáng vẻ bá chủ thiên hạ.
Ánh mắt lạnh như băng, giống như lưỡi dao dừng trên mặt Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu chột dạ cúi đầu.
Khoan đã, tại sao cô chột dạ chứ? Chẳng qua cô chào hỏi người nhà mà thôi.
“Âu Thần, hiếm khi có thể nhìn thấy cậu ở nhà.” Dạ Y Viễn vẫn tươi cười với em trai này, nhưng Dạ Âu Thần đối xử với anh ta không giống vậy, trên mặt không hề có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
“Anh cả.”
“Ừ, anh cả không quấy rầy cậu và em dâu nữa.”
Dạ Y Viễn nói xong nhìn về phía Thẩm Cửu nhẹ nhàng nói: “Em dâu, anh cả phải đến công ty, anh đi trước.”
Thẩm Cửu ngơ ngác gật đầu, sau đó nhìn Dạ Y Viễn rời đi, lúc cô chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì nghe thấy Dạ Âu Thần
trào phúng nói: “Người phụ nữ từng ly hôn đói khát như thế sao? Không chờ nổi bắt đầu quyến rũ đàn ông?”
Thẩm Cửu nghe vậy thì đột nhiên lấy lại tỉnh thần: “Anh nói cái gì?”
Đôi mắt đen sâu thằm của Dạ Âu Thần lập tức u ám, Thẩm Cửu cảm giác được sự tàn bạo của anh.
Thẩm Cửu cắn môi dưới: “Tôi không đê tiện như anh nghĩ.”
“Thật sao?” Dạ Âu Thần cong khóe môi nở nụ cười trào phúng, vốn không đặt cô vào mắt. “Một người phụ nữ vừa ly hôn không chờ nổi muốn tìm mùa xuân thứ hai lại không đê tiện sao?”
Thẩm Cửu nắm chặt tay lại, có chút tức giận.
Cô muốn tìm mùa xuân thứ hai sao? Cô cũng bị ép buộc.
Nhưng Thẩm Cửu sẽ không nói chuyện
này với anh, dù sao cho dù thế nào thì cô chỉ cần ở lại là được.
Thẩm Cửu nghĩ vậy thì hai tay nắm chặt lại buông ra.
“Cô tốt nhất nên tuân thủ lời hứa của mình, không liên quan đến người nhà họ Dạ, nếu tôi phát hiện cô dựa vào danh tiếng của nhà họ Dạ làm chuyện gì, hoặc là có mục đích gì với người nhà họ Dạ thì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
“Lang An.” Lang An đẩy Dạ Âu Thần rời đi.
Dạ Âu Thần và Lang An đi rồi, một người hầu gái đi tới nói với cô. “Mợ hai, ông cụ của chúng tôi muốn
gặp cô. Ông cụ? Là ông chủ Nhà họ Dạ sao?
Thẩm Cửu lập tức căng thẳng, lúc trước mẹ nói người nhà họ Dạ chưa gặp qua Thẩm Nhã, cho nên bọn họ mới dám làm
bậy để cô thay Thẩm Nhã gả vào đây.
Hiện tại Thẩm Cửu nghe ông cụ muốn gặp mình thì lập tức căng thẳng.
“Mợ hai, đi theo tôi.”
Người hầu gái đã có tuổi, thấy cô rối rắm thì mở miệng nói.
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, gật đầu đuổi theo.
Phòng của nhà họ Dạ rất lớn, cho dù người hầu gái dẫn đường, Thẩm Cửu vẫn mơ màng.
Rất nhanh đã đến thư phòng, thái độ của người hầu gái rất khiêm tốn.
“Mợ hai, mời vào.”
Thẩm Cửu nhỏ giọng nói cảm ơn rồi đi vào thư phòng.
Thư phòng không khác lắm so với trong tưởng tượng của cô, vô cùng trang trọng và trang nghiêm, hơn nữa đồ trang trí và
kệ sách có chút cổ điền, trên kệ sách bày đủ loại bút mực và tranh
Thẩm Cửu chỉ quan sát một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn người trong phòng
“Thưa ông, xin ——— xin chào ông.”
Thẩm Cửu đối mặt với ánh mắt của ông cụ thì bị ánh mắt khôn khéo kia hút lấy.
Ông cụ Dạ đang quan sát cô.
Thẩm Cửu nghĩ đến thân phận của mình thì lập tức trở nên căng thẳng, không biết làm sao nên cụp mắt xuống, sợ ông cụ Dạ nhìn thấy mình chột dạ.
Cô đã đối phó xong với Dạ Âu Thần, nhưng lỡ ông cụ Dạ phát hiện cô không phải là Thẩm Nhã, đến lúc đó làm sao bây giờ?
“Thẩm Nhã!”
“Ba?”
Thẩm Cửu phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, sau đó đối mặt với ánh mắt của ông cụ lại nhanh chóng cúi đầu.
Ánh mắt của ông cụ Dạ cực kỳ nghiêm khắc.
“Từ nhỏ sức khỏe của Âu Thần không tốt, nếu cháu gả cho nó thì sau này phải chăm sóc nó thật tốt, một người vợ nên làm cái gì, không cần ông dạy cho cháu đúng không?”
“Cháu biết.”
“Bắt đầu từ ngày mai, cháu đi theo làm việc bên cạnh Âu Thần, làm trợ lý cho nó.”
Thẩm Cửu nghe vậy thì kinh ngạc ngước mắt: “Nhưng thưa ông, cháu còn có công việc…”
“Phụ nữ nhà họ Dạ không thể làm việc xuất hiện trước đám đông, cho dù muốn làm việc cũng phải đi theo bên cạnh chồng mình.”
Cái gì? Nhà họ Dạ phong kiến như vậy sao? Đương nhiên Thẩm Cửu không dám nói những lời này trước mặt ông cụ nhà họ Dạ, ông cụ Dạ cũng không cho cô có cơ hội mở miệng, nói cô rời đi.
Sau khi Thẩm Cửu rời khỏi thư phòng về phòng mình thì tâm trạng vẫn buồn bực.
Nhưng lời nói của ông cụ Dạ rất nghiêm khắc, Thẩm Cửu biết nếu mình không từ chức thì chắc chắn ông cụ sẽ truy cứu.
Cuối cùng Thẩm Cửu đành phải từ chức.
Công việc của cô rất bình thường, sau khi gả cho Lâm Tuấn nên muốn có thể nấu cơm xong trước khi anh ta tan làm, vì thế cô làm trợ lý giám đốc trong một công ty nhỏ gần đó.
Thẩm Cửu từ chức xong thì nhanh chóng có người thay thế vị trí của cô.
Thẩm Cửu biết được tin này thì sửng sốt một lúc lâu.
Cô mới hiểu được cho dù là công việc hay là hôn nhân thì luôn có người dễ dàng thay thế vị trí của cô.
Thẩm Cửu cười khổ.
Sau khi cô từ chức, ông cụ Dạ ra mặt nói với Dạ Âu Thần đưa cô cùng đến công ty.
“Cháu không tìm trợ lý, ông biết cháu lo lắng cái gì, nhưng hiện tại Thẩm Nhã là vợ của cháu, để nó đi theo bên cạnh chăm sóc cho cháu đi.”
Lúc ông cụ Dạ nói chuyện với Dạ Âu Thần thì giọng điệu giống như nói chuyện với cô, Thẩm Cửu cảm thấy có chút kỳ lạ, chuyện gì vậy, cô còn tưởng rằng tình cảm của hai ông cháu nhà này rất tốt.
Thẩm Cửu suy nghĩ một chút thì cảm giác được một tầm mắt sắc bén dừng lại
trên mặt mình, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Dạ Âu Thần trào phúng nhìn chằm chằm cô: “Được.”
Thẩm Cửu có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng… Anh sẽ từ chối.
Không nghĩ tới anh lại không làm gì. “Ừ, đi đi.” Sắc mặt ông cụ Dạ dịu lại. Dạ Âu Thần không có biểu cảm gì ngồi trên xe lăn, Lang An gật đầu với ông cụ: “Thưa Ông cụ Dạ, chúng tôi đến công ty đây.” “Đưa Thẩm Nhã đi theo.”
Thẩm Cửu đành phải đi theo sau lưng Dạ Âu Thần.
Khi đi qua phòng khách đến vườn hoa thì Dạ Âu Thần trào phúng nói: “Nhanh như vậy đã tạo quan hệ tốt với ông già rồi sao? Cô muốn theo dõi tôi?”
Thẩm Cửu dừng bước, lông mày xinh đẹp nhu lại.
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
“À ~” Dạ Âu Thần cười lạnh ra tiếng: “Cô tốt nhất mãi mãi không có, nếu không….
Tối hôm qua cô và Dạ Âu Thần đã nói rõ ràng, có lẽ anh sẽ không ở đây, cho nên căn phòng này là của cô.
Bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không liên quan đến nhau.
Đối với cô mà nói thì đó là một chuyện tốt.
Thẩm Cửu thay đồ xong thì xuống lầu, người hầu đang bận rộn, Thẩm Cửu có chút đói bụng nên muốn hỏi phòng bếp ở đâu, không ngờ người hầu gái đầy cô ra.
“Người phụ nữ này ở đâu ra vậy? Đừng cản đường người khác!”
Thẩm Cửu không để ý nên ngã xuống đất.
Người hầu gái kiêu ngạo nhìn cô một cái, ánh mắt đột nhiên trở nên sợ hãi.
Một đôi bàn tay ấm áp đỡ Thẩm Cửu lên, Thẩm Cửu quay đầu lại thì đụng phải đôi mắt dịu dàng như ngọc.
Người này mặc áo sơ mi trắng, không có một nếp nhăn, nụ cười nhẹ nhàng giống như gió xuân ba tháng thổi vào mặt.
Thẩm Cửu ngây người một cái thì lập tức phản ứng lại, nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước giữ khoảng cách với anh ta.
“Cảm ơn.” “Không cần khách sáo, em dâu.” “Em dâu?”
“Tôi là anh cả của Âu Thần, tôi tên là Y Viễn.
Dạ Y Viễn đưa tay về phía Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu sửng sốt một chút, thì ra là anh cả, cô ngơ ngác bắt tay với Dạ Y Viễn: “Xin chào, anh cả.”
Giọng nói có chút căng thẳng.
“Vừa rồi người hầu không đúng, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi em, hy vọng em đừng để trong lòng, người nhà họ Dạ rất dễ ở chung, sau này tôi sẽ nói rõ với bọn họ.”
Thẩm Cửu gật đầu: “Cảm ơn anh cả.”
Dạ Y Viễn cười, còn muốn nói gì đó thì một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
“Xem ra tôi đến không đúng lúc.”
Giọng nói này… Thẩm Cửu nhìn về phía giọng nói.
Lang An đẩy Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn đi, trên hai chân đắp một tấm chăn lông mỏng.
Cho dù anh ngồi trên xe lăn, nhưng anh vẫn có dáng vẻ bá chủ thiên hạ.
Ánh mắt lạnh như băng, giống như lưỡi dao dừng trên mặt Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu chột dạ cúi đầu.
Khoan đã, tại sao cô chột dạ chứ? Chẳng qua cô chào hỏi người nhà mà thôi.
“Âu Thần, hiếm khi có thể nhìn thấy cậu ở nhà.” Dạ Y Viễn vẫn tươi cười với em trai này, nhưng Dạ Âu Thần đối xử với anh ta không giống vậy, trên mặt không hề có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
“Anh cả.”
“Ừ, anh cả không quấy rầy cậu và em dâu nữa.”
Dạ Y Viễn nói xong nhìn về phía Thẩm Cửu nhẹ nhàng nói: “Em dâu, anh cả phải đến công ty, anh đi trước.”
Thẩm Cửu ngơ ngác gật đầu, sau đó nhìn Dạ Y Viễn rời đi, lúc cô chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì nghe thấy Dạ Âu Thần
trào phúng nói: “Người phụ nữ từng ly hôn đói khát như thế sao? Không chờ nổi bắt đầu quyến rũ đàn ông?”
Thẩm Cửu nghe vậy thì đột nhiên lấy lại tỉnh thần: “Anh nói cái gì?”
Đôi mắt đen sâu thằm của Dạ Âu Thần lập tức u ám, Thẩm Cửu cảm giác được sự tàn bạo của anh.
Thẩm Cửu cắn môi dưới: “Tôi không đê tiện như anh nghĩ.”
“Thật sao?” Dạ Âu Thần cong khóe môi nở nụ cười trào phúng, vốn không đặt cô vào mắt. “Một người phụ nữ vừa ly hôn không chờ nổi muốn tìm mùa xuân thứ hai lại không đê tiện sao?”
Thẩm Cửu nắm chặt tay lại, có chút tức giận.
Cô muốn tìm mùa xuân thứ hai sao? Cô cũng bị ép buộc.
Nhưng Thẩm Cửu sẽ không nói chuyện
này với anh, dù sao cho dù thế nào thì cô chỉ cần ở lại là được.
Thẩm Cửu nghĩ vậy thì hai tay nắm chặt lại buông ra.
“Cô tốt nhất nên tuân thủ lời hứa của mình, không liên quan đến người nhà họ Dạ, nếu tôi phát hiện cô dựa vào danh tiếng của nhà họ Dạ làm chuyện gì, hoặc là có mục đích gì với người nhà họ Dạ thì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
“Lang An.” Lang An đẩy Dạ Âu Thần rời đi.
Dạ Âu Thần và Lang An đi rồi, một người hầu gái đi tới nói với cô. “Mợ hai, ông cụ của chúng tôi muốn
gặp cô. Ông cụ? Là ông chủ Nhà họ Dạ sao?
Thẩm Cửu lập tức căng thẳng, lúc trước mẹ nói người nhà họ Dạ chưa gặp qua Thẩm Nhã, cho nên bọn họ mới dám làm
bậy để cô thay Thẩm Nhã gả vào đây.
Hiện tại Thẩm Cửu nghe ông cụ muốn gặp mình thì lập tức căng thẳng.
“Mợ hai, đi theo tôi.”
Người hầu gái đã có tuổi, thấy cô rối rắm thì mở miệng nói.
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, gật đầu đuổi theo.
Phòng của nhà họ Dạ rất lớn, cho dù người hầu gái dẫn đường, Thẩm Cửu vẫn mơ màng.
Rất nhanh đã đến thư phòng, thái độ của người hầu gái rất khiêm tốn.
“Mợ hai, mời vào.”
Thẩm Cửu nhỏ giọng nói cảm ơn rồi đi vào thư phòng.
Thư phòng không khác lắm so với trong tưởng tượng của cô, vô cùng trang trọng và trang nghiêm, hơn nữa đồ trang trí và
kệ sách có chút cổ điền, trên kệ sách bày đủ loại bút mực và tranh
Thẩm Cửu chỉ quan sát một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn người trong phòng
“Thưa ông, xin ——— xin chào ông.”
Thẩm Cửu đối mặt với ánh mắt của ông cụ thì bị ánh mắt khôn khéo kia hút lấy.
Ông cụ Dạ đang quan sát cô.
Thẩm Cửu nghĩ đến thân phận của mình thì lập tức trở nên căng thẳng, không biết làm sao nên cụp mắt xuống, sợ ông cụ Dạ nhìn thấy mình chột dạ.
Cô đã đối phó xong với Dạ Âu Thần, nhưng lỡ ông cụ Dạ phát hiện cô không phải là Thẩm Nhã, đến lúc đó làm sao bây giờ?
“Thẩm Nhã!”
“Ba?”
Thẩm Cửu phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, sau đó đối mặt với ánh mắt của ông cụ lại nhanh chóng cúi đầu.
Ánh mắt của ông cụ Dạ cực kỳ nghiêm khắc.
“Từ nhỏ sức khỏe của Âu Thần không tốt, nếu cháu gả cho nó thì sau này phải chăm sóc nó thật tốt, một người vợ nên làm cái gì, không cần ông dạy cho cháu đúng không?”
“Cháu biết.”
“Bắt đầu từ ngày mai, cháu đi theo làm việc bên cạnh Âu Thần, làm trợ lý cho nó.”
Thẩm Cửu nghe vậy thì kinh ngạc ngước mắt: “Nhưng thưa ông, cháu còn có công việc…”
“Phụ nữ nhà họ Dạ không thể làm việc xuất hiện trước đám đông, cho dù muốn làm việc cũng phải đi theo bên cạnh chồng mình.”
Cái gì? Nhà họ Dạ phong kiến như vậy sao? Đương nhiên Thẩm Cửu không dám nói những lời này trước mặt ông cụ nhà họ Dạ, ông cụ Dạ cũng không cho cô có cơ hội mở miệng, nói cô rời đi.
Sau khi Thẩm Cửu rời khỏi thư phòng về phòng mình thì tâm trạng vẫn buồn bực.
Nhưng lời nói của ông cụ Dạ rất nghiêm khắc, Thẩm Cửu biết nếu mình không từ chức thì chắc chắn ông cụ sẽ truy cứu.
Cuối cùng Thẩm Cửu đành phải từ chức.
Công việc của cô rất bình thường, sau khi gả cho Lâm Tuấn nên muốn có thể nấu cơm xong trước khi anh ta tan làm, vì thế cô làm trợ lý giám đốc trong một công ty nhỏ gần đó.
Thẩm Cửu từ chức xong thì nhanh chóng có người thay thế vị trí của cô.
Thẩm Cửu biết được tin này thì sửng sốt một lúc lâu.
Cô mới hiểu được cho dù là công việc hay là hôn nhân thì luôn có người dễ dàng thay thế vị trí của cô.
Thẩm Cửu cười khổ.
Sau khi cô từ chức, ông cụ Dạ ra mặt nói với Dạ Âu Thần đưa cô cùng đến công ty.
“Cháu không tìm trợ lý, ông biết cháu lo lắng cái gì, nhưng hiện tại Thẩm Nhã là vợ của cháu, để nó đi theo bên cạnh chăm sóc cho cháu đi.”
Lúc ông cụ Dạ nói chuyện với Dạ Âu Thần thì giọng điệu giống như nói chuyện với cô, Thẩm Cửu cảm thấy có chút kỳ lạ, chuyện gì vậy, cô còn tưởng rằng tình cảm của hai ông cháu nhà này rất tốt.
Thẩm Cửu suy nghĩ một chút thì cảm giác được một tầm mắt sắc bén dừng lại
trên mặt mình, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Dạ Âu Thần trào phúng nhìn chằm chằm cô: “Được.”
Thẩm Cửu có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng… Anh sẽ từ chối.
Không nghĩ tới anh lại không làm gì. “Ừ, đi đi.” Sắc mặt ông cụ Dạ dịu lại. Dạ Âu Thần không có biểu cảm gì ngồi trên xe lăn, Lang An gật đầu với ông cụ: “Thưa Ông cụ Dạ, chúng tôi đến công ty đây.” “Đưa Thẩm Nhã đi theo.”
Thẩm Cửu đành phải đi theo sau lưng Dạ Âu Thần.
Khi đi qua phòng khách đến vườn hoa thì Dạ Âu Thần trào phúng nói: “Nhanh như vậy đã tạo quan hệ tốt với ông già rồi sao? Cô muốn theo dõi tôi?”
Thẩm Cửu dừng bước, lông mày xinh đẹp nhu lại.
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
“À ~” Dạ Âu Thần cười lạnh ra tiếng: “Cô tốt nhất mãi mãi không có, nếu không….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook