“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, dì cũng làm chút đồ ăn.

Nếu trên đường đói bụng có thể ăn một ít”
“Vâng ạ- Lúc nãy Đường Viên Viên chỉ mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ, bây giờ cô bé mặc thêm một chiếc áo choàng màu đỏ, bên trong được phủ bằng lông cừu, có tác dụng giữ ấm.

Làn da trắng nõn của Đường Viên Viên đã hoàn toàn được che phủ.

Cậu không thể không đưa tay ra và chạm vào chiếc mũ của cô: “Cô bé quàng khăn đỏ, rất dễ thương”
Hai má Đường Viên Viên hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Anh trai, đến lúc đó có tuyết thì anh chụp cho em nhiều tấm với nha?”
“Tất nhiên có thể”
“Chỉ biết làm phiền anh trai con” Bà Đường khiển trách Đường Viên Viên: “Bây giờ chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại di động cũng tiện lợi mà”
“Nhưng nếu chụp ảnh tự sướng thì không thể chụp toàn bộ cơ thể: “Được rồi được rồi, mọi thứ đã sắp xếp hết lần này đi mấy ngày? Tết Nguyên Đán hay tắc đường, phải chú ý an toàn nhé.”
“Dì Đường, con sẽ chăm sóc tốt cho Viên Viên”

Sau đó, Uất Trì Diệc Thù cất chiếc vali vào cốp xe, mở cửa ghế phó lái cho Đường Viên Viên và thắt dây an toàn cho cô, vợ chồng nhà họ Đường cùng ra tiễn.

“Mẹ, ba, chúng con đi nhé.”
“Đi đường cẩn thận nhé”
Sau khi mọi người rời đi, ba Đường cảm thán nói: “Diệc Thù thật tốt, không biết Viên Viên nhà chúng ta có may mắn này không”
“Đứa nhỏ Diệc Thù này không tệ, nhưng Viên Viên nhà chúng ta cũng đâu kém ai, vừa đơn thuần vừa đáng yêu”
“Ồ, chẳng lẽ bà không biết, đàn ông đều thích mấy người có vóc dáng bốc lửa sao?”
“Làm sao? Ý ông là nói con gái tôi không thể so với những cô gái khác à?”
Ba Đường liếc bà ấy một cái: “Làm sao có thể chứ? Trong mắt người làm ba mẹ thì con cái là tốt nhất rồi, nhưng Diệc Thù cũng không phải chúng ta, quan điểm sẽ giống chúng ta sao?”
“Hừm, dù sao con gái của tôi cũng xinh đẹp không kém.

Cho dù mập mạp một tí nhưng nhìn cũng đẹp hơn mấy đứa con gái bên ngoài!”
“Đúng, đúng, tôi chưa nói con bé không xinh đẹp, bà nóng giận cái gì chứ.”
Đường Viên Viên không biết ba mẹ đang tranh chấp chuyện của mình, cô bé ngồi trong xe liếc mắt nhìn phía sau, phát hiện trong xe không còn ai, vì vậy tò mò nói: “Anh trai, chỉ dẫn Viên Viên đi cùng thôi sao?”

“Làm sao vậy?”
“Hai người có chút nhàm chán không nhỉ?”
Thực ra, điều mà Đường Viên Viên nghĩ trong lòng là nếu có hai người thì cũng rất tốt.

“Viên Viên sợ chán sao? Yên tâm đi, anh Sở Phong của em cũng đi, còn dẫn theo một cô em gái con cậu nữa”
Đường Viên Viên nghe thấy Chung Sở Phong muốn đi cùng cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao anh cô bé và Chung Sở Phong luôn đi chơi cùng nhau, tình cảm hai người cũng rất tốt.

Nhiều năm qua Đường Viên Viên đã quen hai người kia thường xuyên đi chơi cùng nhau.

“Con gái của cậu? Sao trước kia chưa từng nghe anh Sở Phong nhắc tới?” Đường Viên Viên ngạc nhiên.

“Ừ, không rõ lắm, lát nữa gặp cậu ấy em có thể hỏi thử xem”
“Được”
Đi chừng hai mươi phút là đến nhà Chung Sở Phong, có thể nhìn thấy Chung Sở Phong và một nữ sinh đứng ở bên cạnh cậu ở ven đường xa xa.

“Đó là em họ anh Sở Phong à?”
Mùa đông lạnh mà cô ta chỉ mặc một cái quần rất ngắn, mang giày cao gót bó, phía trên khoác áo lông thú, tóc bị cô ta nhuộm thành màu đỏ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương