Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
-
Chương 458: Rơi vào bẫy
“Em vẫn chưa thuyết phục Hoan Hoan sao?” Bùi Tạp Tư tỏ ra nghi vấn hỏi,
đồng thời suy nghĩ đến mọi chuyện đang diễn ra! A…. đúng rồi, cô ấy vẫn
chưa biết cuộc hẹn của mình và con bé. Có vẻ như Tư Vũ không biết rằng
người Hoan Hoan thích nhất là chú Tạp Tư.
Ha ha, chuyện này rốt cuộc là thế, thật là mong chờ đến cuộc hẹn tối nay!
“Được rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta là người lớn, nên làm theo ý của con bé thôi!”
“Vâng, thế thì tối nay chúng ta sẽ liên lạc với nhau!” Tư Vũ sau khi nói xong câu ấy thì khuôn mặt đỏ rực. Tối nay Hoan Hoan không có ở nhà, nói vậy khi cô và anh ở chung một chỗ thì có thể….
Nghĩ tới đây, Tư Vũ âm thầm véo đùi mình. Trời đất ơi, sao mà cô càng ngày càng tà ác vậy nè, đầu óc tối ngày cứ nghĩ đến chuyện đó không à….
Không được suy nghĩ nữa, nếu còn suy nghĩ không chừng sẽ bị trời phạt mất thôi!
“Tư Vũ, hiện giờ chúng ta ra ngòai thôi, anh dẫn em đi mua một bộ y phục dạ hội!” Ryan từ trong phòng làm việc đi ra, đến gần Tư Vũ nói. Mà lúc nói chuyện, anh ta đứng rất gần cô, giọng điệu cứ như hai người họ hiện giờ rất gần gũi.
Không ai trong văn phòng khi chứng kiến màn “tình tứ” này không ai có thể không ghen tị cho được!
“Không cần thiết phải đi mua y phục đâu. Em có để vài bộ trong công ty, em nghĩ mấy bộ ấy rất thích hợp cho không khí yến tiệc của ngày hôm nay!” Tư Vũ suy nghĩ một chút và từ chối Ryan, chỉ là “diễn trò” thôi mà, không nhất thiết phải làm mọi người chú ý.
Ryan nhướng mày, ôn nhu nói nhỏ với Tư Vũ. “Nếu như hôm nay em thật sự muốn giúp đỡ anh thì phải tòan tâm tòan ý giúp. Bởi vì tối nay có mời phóng viên tới thì dĩ nhiên nhân vật trung tâm chắc chắn phải là bạn gái của anh…”
“Có phóng viên nữa sao? Không phải buổi tiệc này chỉ là chúc mừng anh xuất viện thôi sao?”
“Yên tâm đi, anh tuyệt đối không làm cho em phải khó xử đâu. Đi thôi nào!” Ryan thề thốt khiến cho Tư Vũ cực kỳ nghi ngờ.
Ngàn vạn lần Tư Vũ cũng không nghĩ là Ryan có thể bỏ ra một số tiền lớn để mua y phục cho mình.
Nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế lễ phục, là bộ trang phục đang mốt trên tạp chí, giầy, bao tay thậm chí Ryan còn mời tới nhà tạo mẫu nổi tiếng nhất khu vực để tạo hình cho Tư Vũ.
Ngắm mình qua kính chiếu hậu, Tư Vũ tựa như cô công chúa xinh đẹp. Cô bỗng cảm giác cực kỳ hỏang hốt, không, cô không nghĩ rằng mình muốn đáp ứng yêu cầu này của anh ta, không hiểu vì sao cô lại có cảm giác nhất định sẽ xảy ra một chuyện gì đó mà cô không thể nắm bắt được, chuyện này khiến cho Tư Vũ cực kỳ khó xử và bất an.
“Ryan! Em thật sự xin lỗi. Em nghĩ em không thể giúp anh được…” Tư Vũ nói chuyện đồng thời mở cửa xe.
“ Tư Vũ, khoan đã, từ từ nào….” Ryan lập tức bắt được cánh tay cô, không dám tin những gì đang xảy ra, chỉ biết nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này.
“A. . . lạy đức Mẹ Maria, em có biết em đang nói gì không? Trời ơi, anh thật sự hy vọng là một giấc chiêm bao, chuyện này là mơ không phải sự thật!
“Ryan, anh nên mời người khác đóng kịch với anh đi, hay anh cứ nói với giới truyền thông là chúng ta đã chia tay rồi!” Tư Vũ đang cố gắng tránh né sự có mặt của anh ta. “Ha ha. . . ” Ryan nhìn Tư Vũ bằng ánh mắt cực kì sủng nịnh cùng với sự tín nhiệm, anh ta chậm rãi nói: “Tư Vũ, anh biết em là người lương thiện, con người em rất chân thật, cho nên theo tính cách của em thì lúc này nhất định không nên bỏ rơi anh không giúp đỡ, đúng không?”
Sự tín nhiệm của anh ta đối với cô khiến cho cô không vùng vẫy nữa!
“Tin tưởng anh, lần này chỉ là đóng kịch thôi, em chỉ là giúp anh qua ải này thôi. . . ” đôi mắt xanh của anh ta tựa như thủy triều, dần dần làm cho Tư Vũ thêm bất an.
Cuối cùng, người phụ nữ lương thiện ấy vẫn cùng Ryan xuống xe, tay khoác vào cánh tay Ryan cùng sóng bước vào đại sảnh của nhà hàng năm sao nơi diễn ra yến tiệc. Đồng thời, Tư Vũ cũng từng bước dấn chân vào một cỗ phiền toái trong tương lai. . .
Ryan kéo cánh tay Tư Vũ từ từ bước vào nơi xa hoa bậc nhất, đại sảnh nơi diễn ra buổi tiệc được trang hoàng lộng lẫy, hơn mười phóng viên tựa như ruồi bọ túc trực ngoài cửa. . . . Bỗng nhiên trước mắt Tư Vũ nhấp nháy vô số ánh đèn flash, đồng thời bên tai cô vang lên âm thanh “tách. . .tách” nhẹ hẫng của những chiếc máy ảnh đang hoạt động hết công suất. . .
Ha ha, chuyện này rốt cuộc là thế, thật là mong chờ đến cuộc hẹn tối nay!
“Được rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta là người lớn, nên làm theo ý của con bé thôi!”
“Vâng, thế thì tối nay chúng ta sẽ liên lạc với nhau!” Tư Vũ sau khi nói xong câu ấy thì khuôn mặt đỏ rực. Tối nay Hoan Hoan không có ở nhà, nói vậy khi cô và anh ở chung một chỗ thì có thể….
Nghĩ tới đây, Tư Vũ âm thầm véo đùi mình. Trời đất ơi, sao mà cô càng ngày càng tà ác vậy nè, đầu óc tối ngày cứ nghĩ đến chuyện đó không à….
Không được suy nghĩ nữa, nếu còn suy nghĩ không chừng sẽ bị trời phạt mất thôi!
“Tư Vũ, hiện giờ chúng ta ra ngòai thôi, anh dẫn em đi mua một bộ y phục dạ hội!” Ryan từ trong phòng làm việc đi ra, đến gần Tư Vũ nói. Mà lúc nói chuyện, anh ta đứng rất gần cô, giọng điệu cứ như hai người họ hiện giờ rất gần gũi.
Không ai trong văn phòng khi chứng kiến màn “tình tứ” này không ai có thể không ghen tị cho được!
“Không cần thiết phải đi mua y phục đâu. Em có để vài bộ trong công ty, em nghĩ mấy bộ ấy rất thích hợp cho không khí yến tiệc của ngày hôm nay!” Tư Vũ suy nghĩ một chút và từ chối Ryan, chỉ là “diễn trò” thôi mà, không nhất thiết phải làm mọi người chú ý.
Ryan nhướng mày, ôn nhu nói nhỏ với Tư Vũ. “Nếu như hôm nay em thật sự muốn giúp đỡ anh thì phải tòan tâm tòan ý giúp. Bởi vì tối nay có mời phóng viên tới thì dĩ nhiên nhân vật trung tâm chắc chắn phải là bạn gái của anh…”
“Có phóng viên nữa sao? Không phải buổi tiệc này chỉ là chúc mừng anh xuất viện thôi sao?”
“Yên tâm đi, anh tuyệt đối không làm cho em phải khó xử đâu. Đi thôi nào!” Ryan thề thốt khiến cho Tư Vũ cực kỳ nghi ngờ.
Ngàn vạn lần Tư Vũ cũng không nghĩ là Ryan có thể bỏ ra một số tiền lớn để mua y phục cho mình.
Nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế lễ phục, là bộ trang phục đang mốt trên tạp chí, giầy, bao tay thậm chí Ryan còn mời tới nhà tạo mẫu nổi tiếng nhất khu vực để tạo hình cho Tư Vũ.
Ngắm mình qua kính chiếu hậu, Tư Vũ tựa như cô công chúa xinh đẹp. Cô bỗng cảm giác cực kỳ hỏang hốt, không, cô không nghĩ rằng mình muốn đáp ứng yêu cầu này của anh ta, không hiểu vì sao cô lại có cảm giác nhất định sẽ xảy ra một chuyện gì đó mà cô không thể nắm bắt được, chuyện này khiến cho Tư Vũ cực kỳ khó xử và bất an.
“Ryan! Em thật sự xin lỗi. Em nghĩ em không thể giúp anh được…” Tư Vũ nói chuyện đồng thời mở cửa xe.
“ Tư Vũ, khoan đã, từ từ nào….” Ryan lập tức bắt được cánh tay cô, không dám tin những gì đang xảy ra, chỉ biết nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này.
“A. . . lạy đức Mẹ Maria, em có biết em đang nói gì không? Trời ơi, anh thật sự hy vọng là một giấc chiêm bao, chuyện này là mơ không phải sự thật!
“Ryan, anh nên mời người khác đóng kịch với anh đi, hay anh cứ nói với giới truyền thông là chúng ta đã chia tay rồi!” Tư Vũ đang cố gắng tránh né sự có mặt của anh ta. “Ha ha. . . ” Ryan nhìn Tư Vũ bằng ánh mắt cực kì sủng nịnh cùng với sự tín nhiệm, anh ta chậm rãi nói: “Tư Vũ, anh biết em là người lương thiện, con người em rất chân thật, cho nên theo tính cách của em thì lúc này nhất định không nên bỏ rơi anh không giúp đỡ, đúng không?”
Sự tín nhiệm của anh ta đối với cô khiến cho cô không vùng vẫy nữa!
“Tin tưởng anh, lần này chỉ là đóng kịch thôi, em chỉ là giúp anh qua ải này thôi. . . ” đôi mắt xanh của anh ta tựa như thủy triều, dần dần làm cho Tư Vũ thêm bất an.
Cuối cùng, người phụ nữ lương thiện ấy vẫn cùng Ryan xuống xe, tay khoác vào cánh tay Ryan cùng sóng bước vào đại sảnh của nhà hàng năm sao nơi diễn ra yến tiệc. Đồng thời, Tư Vũ cũng từng bước dấn chân vào một cỗ phiền toái trong tương lai. . .
Ryan kéo cánh tay Tư Vũ từ từ bước vào nơi xa hoa bậc nhất, đại sảnh nơi diễn ra buổi tiệc được trang hoàng lộng lẫy, hơn mười phóng viên tựa như ruồi bọ túc trực ngoài cửa. . . . Bỗng nhiên trước mắt Tư Vũ nhấp nháy vô số ánh đèn flash, đồng thời bên tai cô vang lên âm thanh “tách. . .tách” nhẹ hẫng của những chiếc máy ảnh đang hoạt động hết công suất. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook