Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 452: Thượng lương bất chính…

“Xin chào, tôi là mẹ của Lạc Dật. Xin hỏi chị là…?” giọng nói trong trẻo của Vũ Nghê phát ra từ sau cánh cửa.

“Tôi là mẹ của Phỉ Phỉ. Vậy hóa ra chị là mẹ của Lạc Dật sao…” phía ngoài cửa truyền đến tiếng nói pha lẫn sự tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống một ai đó.

Đứng một bên đỡ vợ, Lạc Ngạo Kiệt tựa hồ không vui, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, đem Vũ Nghê ôm vào trong lòng. Anh học theo vợ nói chuyện tử tế với đối phương. “Chúng tôi là ba mẹ của Lạc Dật. Xin hỏi chị tìm chúng tôi có chuyện gì sao? Nếu thật sự có chuyện gì thì chị có thể đi tìm thầy cô chủ nhiệm trong trường mà giãi bày, sau đó thầy cô sẽ tìm chúng tôi thông báo lại sự thể. Đằng này chị một mình đi tới nhà chúng tôi có vẻ không phù hợp với quy củ cho lắm thì phải, tôi nói vậy có đúng không? Bởi vì chúng tôi không biết chuyện chị sắp nói ra có đúng sự thật hay không mà không may chuyện này có thể dọa đến con của chúng tôi nữa, dù sao đi nữa thì thằng bé vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi.”

Mẹ Phỉ Phỉ ngay khi nhìn đến Lạc Ngạo Kiệt cảm thấy chột dạ, liếc mắt nhìn vợ chồng đối phương một cái rồi mới sực nhớ ý định tới nơi này. “Chờ đấy, câu kế tiếp của tôi chắc chắn sẽ khiến vợ chồng các người từ bỏ ý định đi tìm thầy cô chủ nhiệm thông báo ngay.”

“Có chuyện gì xin chị cứ nói thẳng!” Vũ Nghê có cảm giác người phụ nữ này đang dùng ánh mắt đưa tình để quyến rũ chồng mình thì phải? Trong lòng ngực có cảm giác tức giận, nhưng vì nghĩ đến cục cưng trong bụng cho nên cô cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình.

“Con trai của các người tán tỉnh con gái của chúng tôi. Làm cho nó mỗi ngày không thể an tâm tập trung học tập được. Hiện giờ toán trừ trong phạm vi 100 con bé cũng không làm được. Hôm nay tôi bị thầy cô chủ nhiệm gọi đến trường đấy. Các người có biết khi đó tôi mất mặt như thế nào không? Con trai nhà các người thật sự là đồi hại người. Cứ như nó trưởng thành sớm hơn vài tuổi nha, chưa chi có biết bao nhiêu bạn gái….” Nói tới chỗ này, không biết mẹ Phỉ Phỉ có ý gì hay không mà nhìn Lạc Ngạo Kiệt liếc mắt một cái. “có một câu nói thế này Thượng Lương bất chính thì Hạ Lương nghiêng phải không nhỉ?”

Ông xã nhà mình lần nữa lại bị người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình. Thật sự khiến cho Vũ Nghê tức chết. Cô bỗng nhiên đẩy Lạc Ngạo Kiệt ra rồi chỉ vào bên trong và nói. “Hiện giờ em khát! Anh mau vào trong lấy cho em một ly nước trái cây.”

Hả….?

Lạc Ngạo Kiệt bị vợ dọa làm kinh hãi.

“Anh nhanh đi vào cho em. Không cho phép ra đây nữa….” Vũ Nghê khẩu khí tức giận ra lệnh cho chồng. Giận tới mức tròng mắt hằn lên một màu đen sâu hun hút khiến cho không ai dám phản bác lại.

Mù mờ không rõ tình hình trước mắt, Lạc Ngạo Kiệt liếc mắt nhìn dì Vương một cái, ý bảo dì ấy nên tự bảo trọng. Sờ sờ cái mũi và đi vào bên trong phòng. Trong lòng anh hiện giờ đang nổi lên nhiều ủy khuất. Rõ ràng là con trai làm sai. Thì ba mẹ nên tìm con trai tính sổ chứ. Vì sao Vũ Nghê lại đổ mọi tức giận lên đầu mình thế này?

Không lẽ cô cứ cho rằng mỗi khi anh gặp gỡ phụ nữ là trêu chọc họ sao?

Trong lòng Lạc Ngạo Kiệt hiện giờ trăm mối nghi ngờ, đồng thời có vô số ủy khuất nhưng anh lại không dám hỏi. Hiện giờ Vũ Nghê đang ở thời kỳ quan trọng. Cho dù hiện giờ cô muốn anh đi nhảy lầu thì anh cũng không dám cãi lại.

Tựa như vừa đi đánh giặc trở về. Vũ Nghê mang trong bụng bảo bối hấp tấp tiêu sái đi về phía đại sảnh. Hai người hầu đi theo sau lưng. Bọn họ không dám hó hé gì, chỉ dám nhìn nhau mà thôi.

Không biết nên trao đổi ý kiến như thế nào. Bất quá họ biết rất rõ tâm trạng hiện giờ của bà chủ.

Vừa đặt mông ngồi vào sofa. Vũ Nghê nghiêm khuôn mặt lạnh lẽo nói ra ba chữ “Nước trái cây!”

Lạc Ngạo Kiệt vừa mới ép nước táo cho cô, vội vàng đưa đến cho vợ. “Em uống chậm thôi, coi chừng bị sặc!”

Vũ Nghê túm lấy ly nước, trừng mắt nhìn chồng rồi liếc xéo một cái. “Trong lòng anh nhất định đang khao khát rằng tốt nhất em bị sặc đúng không? Sặc đến nỗi tắt thở luôn ha, đúng không?”

“Không. Thật sự anh không có ý nghĩ đó mà, không dám có ….” Lạc Ngạo Kiệt sợ tới mức luống cuống, vội vàng trấn an cô vợ của mình.

“Không dám có sao? Vậy nghĩa là có?” Vũ Nghê uống xong một hớp lớn nước ép trái cây. Rầm. Chiếc được cô cho hạ cánh lên bàn trà thật mạnh. Con ngươi tràn ngập tức giận, trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Ba ba của con trai cô.

Lạc Ngạo Kiệt sờ sờ cái mũi, khẩn trương đứng qua một bên không dám hó hé. Thật sự là kêu trời không thấu rồi. Chuyện này mắc mớ gì đến anh cơ chứ? Vì sao bỗng nhiên anh trở thành vật hy sinh thế này?

Vũ Nghê hỏi xong thì im lặng khoảng năm giây để nghe câu trả lời của chồng, đáp lại sự chờ đợi của cô là một chuỗi im lặng. Vì không nghe được câu trả lời do đó tính tình cô càng trở nên tồi tệ. “Anh im lặng là thừa nhận đúng không?”

“Không có mà!” Lạc Ngạo Kiệt dùng lực lắc lắc đầu thật mạnh, biểu thị sự quả quyết. Hiện tại mỗi ngày anh phải nói lên năm lần khẩu hiệu. “Em là người vợ anh yêu thương nhất. Là mẹ hai đứa con bảo bối của anh. Em là người vợ anh muốn quan tâm chăm sóc cả cuộc đời. Anh làm sao có thể bỏ được em được. Làm em tổn thương. Nếu em thật sự không an tâm thì có thể đánh anh mà. Anh nguyện làm cái “thùng rác” cho em xả giận mà. Em có thể coi anh như trái banh mà đá qua đá lại hay như tấm thớt có thể chém thoải mái. Nếu bỗng dưng em không yêu anh nữa, thì sẽ khiến anh sống không bằng chết. Nếu em bỏ rơi anh thì con người của anh sẽ tựa như chất thải…..”

Hiện giờ hiện diện ở đại sảnh là hai đứa con trai và con gái là Lạc Dật và Hoan Hoan, cộng thêm dì Vương cùng một dì khác nghe được những lời này của Lạc Ngạo Kiệt toàn thân ai cũng đều nổi da gà. Duy chỉ có Vũ Nghê là vẻ mặt đã dịu lại. Nhất là Vũ Nghê sau khi nghe xong những lời này thì tức giận đã tự động bị xóa sạch hơn phân nữa.

Nhưng mà….

Vẫn còn lại một nữa tức giận chưa được tiêu tan. Cô cần phải làm gì đó để đánh tan nỗi nghi ngờ này. “Vừa rồi người phụ nữ kia liếc mắt đưa tình với anh, anh có chịu đựng được sự quyến rũ của ả ta không hả?”

Lạc Ngạo Kiệt gãi gãi đầu. Tự nhiên bị một vố trên trời rớt xuống à. “Đâu có đâu. Người ta là tìm tới tính sổ, chị ta tức đến nỗi tựa như muốn liều mạng với bọn mình em không nhận ra sao, như thế nào thành ra đến quyến rũ anh cơ chứ. Thật tình là anh bị oan uổng nha!” Thật ra anh có thể cảm giác được người phụ nữ kia thật sự có ý với anh. Nhưng đương nhiên có chết anh cũng không thể thừa nhận nha. Không phải anh có ý gì khác nhưng loại chuyện này nếu để cho vợ yêu biết thì nhất định sẽ có chuyện lớn nha, mà một khi vợ yêu tức giận thì dẫn đến việc mình sẽ không được “ăn” khi “đói” à nha!

“Anh vẫn không dám thừa nhận à? Trên người anh có chất “kích thích” sao? Đi đâu cũng có thể thu hút được đám ruồi bọ hết sao?” Vũ Nghê tức giận phê bình.

“Anh không có thu hút ruồi bọ mà. Anh cực kỳ ưa thích sạch sẽ nha!” Lạc Ngạo Kiệt bày ra bộ mặt oan uổng nói.

Vũ Nghê buồn bực ôm mạnh chiếc gối bên cạnh vào lòng. Liếc chồng một cái rồi nói. “Vậy thì tốt nhất anh nên ăn mặc xấu xí một chút đi, tóc tai nên để dài một chút, hai ba ngày hãy tắm một lần. Quần áo cũng không cần mỗi ngày đều phải thay đổi….”

Lạc Ngạo Kiệt không dám trực tiếp cãi lại vợ yêu, chỉ dám ủy khuất nói: “Thật ra anh cũng muốn ăn mặc tùy tiện một chút làm như em nói nhưng mà anh sợ rằng nếu anh trở nên như em mong muốn thì chắc chắn vừa ra khỏi cửa sẽ bị đám phóng viên vây quanh. Mà em cũng biết rồi đó. Hiện tại trên thương trường anh cũng là người có máu mặt. Nếu bỗng nhiên thay đổi như vậy rồi sẽ bị lên báo lá cải thì không khác nào khiến cho ruồi bọ còn vây nhanh hơn nữa. Cho nên mới duy trì phong cách như củ nè.”

Sau khi Vũ Nghê suy nghĩ vài phút, cô mới miễn cưỡng gật đầu. “Được rồi, anh nói cũng có lý….”

Thừa dịp ba và mẹ đang diễn vở “ân ân ái ái”. Lạc Dật và Hoan Hoan dùng ánh mắt trao đổi ý nghĩ với nhau.

Lạc Dật nhắm hờ lông mi. Dụng ý nói: “Bây giờ chị hỗ trợ em thì em sẽ giúp chị đối phó với người đàn ông ngoại quốc kia…”

Hoan Hoan nhíu lại ánh mắt, nheo nheo lại hỏi: “Thật sao?”

“Nếu em gạt chị thì tương lai sau này của em do chị định đoạt. Em bảo đảm với chị sẽ giúp cho chú Tạp Tư cùng cô Tư Vũ quay về bên nhau.” Lạc Dật hứa hẹn.

Hoan Hoan suy nghĩ một hồi lâu. Âm thầm tính toán một chút và đưa ra quyết định đồng ý với Lạc Dật.

Giao kèo thành công!

“Nói đi. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” sau khi xử lý xong ông chồng yêu quý, trải qua một phen nghỉ ngơi lấy lại sức, xả hết tức giận trên người Lạc Ngạo Kiệt. Vũ Nghê đứng lên từ trên ghế sofa. Đi đến trước mặt con trai và con gái Hoan Hoan. Tuy cô chỉ nói có mấy chữ nhưng cũng khiến cho người ta không lạnh mà run nha!

Lạc Dật khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng. Sau đó giả vờ bày ra bộ dạng ngây thơ vô tội của mình. “Mẹ. Con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Con chỉ là đi chơi cùng người bạn thôi, sau đó có quan tâm đến bạn ấy như bạn bè chung lớp một chút thôi, hoàn toàn không có khi dễ hay tán tỉnh bạn ấy. Không lẽ con làm vậy là sai lầm sao? Vậy nếu con đánh bạn ấy thì sẽ được khen ngợi sao?”

“Con đừng có ở đó giả ngốc với mẹ.” Vũ Nghê gõ đầu Lạc Dật. “Vậy thì vì sao con lại đi chơi cùng với một mình bạn ấy? nếu con thật sự muốn tăng thêm tình bạn trong lớp thì con phải đi chơi với nhiều bạn bè cùng một lúc chứ không phải với một mình bạn ấy.”

Nói xong câu đó, Vũ Nghê liếc Lạc Ngạo Kiệt một cái đầy vẻ trách cứ. Sau đó dùng ánh mắt tựa như nói với chồng. “Đều là do anh di truyền mà ra. Đồ Quỷ phong lưu.”

Lạc Ngạo Kiệt chớp chớp mắt. Cũng dùng ánh mắt đáp lại vợ: “ Cũng không hẳn là vậy nha. Em cũng có một phần công lao trong đó nha. Nếu nghiêm túc mà nói thì so với anh em còn thành thục hơn nha. Mới mười hai tuổi mà đã thích đàn ông rồi.”

Vũ Nghê cau cau cái mũi. Quăng cho chồng một ánh mắt cảnh cáo.

Lạc Dật la lên oan uổng. “Mẹ. Không phải vì chuyện này mà mẹ nói con yêu sớm đó chứ?”

“Mẹ. Báo cáo…” Hoan Hoan giơ lên cánh tay nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngẩng lên. Giọng điệu thành khẩn nói: “Mẹ, con có thể cam đoan với mẹ là thật sự anh Lạc Dật có kết giao với rất nhiều bạn học. Anh ấy không chỉ kết bạn thân thiết với Hình Phỉ Phỉ mà còn nhiều người nữa, bọn họ thường xuyên rủ nhau đi chơi chung nhóm đấy. Trong số đó còn có Lưu Phỉ Phỉ nè, Hách Phỉ Phỉ nè, Vương Phỉ Phỉ….” Hoan Hoan nói toạc ra một vài cái tên, nếu nghe cẩn thận thì có thể nhận ra đều là tên của con gái nha.

Nhưng do Hoan Hoan nói quá nhanh lại quá nhiều tên mà Vũ Nghê lại đang ở thời kỳ thai nghén cho nên não bộ không thể nhanh nhạy như trước được. Vì vậy căn bản không thể phản ứng kịp. “Hoan Hoan. Những gì con nói là thật sao?”

“Mẹ. Con thề những lời con nói ra đều là sự thật cả….”hiện giờ quả thật cô bé không có nói dối sao? Do đó cô bé hơi lo lắng nha.

“Nhưng mà ba mẹ người ta cũng sẽ không tùy tiện nói Lạc Dật….”

“Mẹ. Vậy là mẹ không biết rồi. Chỉ có các bạn gái ấy thích Lạc Dật thôi. Các bạn không biết tự mình học cho thật tốt, tối ngày chỉ nghĩ đến Lạc Dật, chuyện này anh ấy có thể quản được sao? Hơn nữa, cũng có bạn học giỏi có bạn học không giỏi. Hình Phỉ Phỉ là một học sinh siêu cấp ngu dốt, chính bản thân học không giỏi hay là do ba mẹ bạn ấy không có di truyền cho bạn ấy trí thông minh thì sao có thể trách Lạc Dật được chứ?” Hoan Hoan mở to hai mắt. Tuyệt đối không hề chột dạ nói dối.

Mà hiện giờ đối với Vũ Nghê thì chỉ tin tưởng một mình đứa con gái nhu thuận, ngoan ngoãn này thôi, còn với những người khác cô đều không tin tưởng. “Được rồi. Nếu đúng như vậy thì lần này mẹ tạm tha cho Lạc Dật. Nhưng mà sau này con phải nghiêm túc một chút, chăm chỉ một chút, phải xem nhiều sách….”

“Vâng thưa Mẹ…” Lạc Dật ngoan ngoãn trả lời. Sau đó quăng cho Hoan Hoan một ánh mắt “Cám ơn” cùng lời hứa hẹn nhất định cậu sẽ giúp đỡ cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương