Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư
Chương 438: Tôi nợ cô ấy

Bùi Tạp Tư vẫn ngồi ở bàn làm việc, sắc mặt không chút thay đổi nhìn người phụ nữ trước mắt mình…

Trên đôi mắt vẫn đang sưng đỏ của Tư Vũ, những giọt nước mắt đã khô từ khi nào, anh vẫn đang chăm chú nhìn đường cong cơ thể cô, nhếch cánh môi mỏng khiến cho bộ mặt anh càng thêm nghiêm nghị.

Đã lâu rồi cô không gặp anh, sau khi xảy ra nhiều chuyện thì khả năng gặp nhau càng mong manh, duy chỉ có điều cả hai bọn họ đều không ngờ là sẽ “gần gũi” nhau dưới tình huống này.

Cô đã từng là người phụ nữ của anh, vợ anh, mẹ của con anh ấy vậy mà hiện giờ cô đứng trước mặt anh, rủ bỏ y phục xuống, chuẩn bị khiêu khích anh, kích thích anh, an ủi anh, giải quyết nhu cầu “sinh lý” của anh…nhưng không phải vì cô yêu anh mà cô lại vì một người đàn ông khác.

Tư Vũ chớp chớp đôi mắt “phong tình”, từng bước đi tới chỗ anh, thân thể hai người ngay tức khắc chạm vào nhau.

Cô cúi xuống chạm đôi môi mình vào cánh môi anh, trằn trọc hôn.

Bùi Tạp Tư quay mặt đi, đau lòng nói “Em cho rằng “hầu hạ” một người đàn ông thì chỉ có việc hôn môi là đủ rồi sao? Chỉ có người yêu của nhau mới hôn môi, giữa vợ chồng tuy thân mật nhưng cũng chỉ là tôn trọng lẫn nhau, kiểu hôn môi này không thích hợp với hoàn cảnh của chúng ta….”

Vẻ mặt Tư Vũ mờ mịt, không rõ ý của anh, càng không thể biết được thì ra nụ hôn cũng có nhiều loại như vậy.

“Em phải hiểu một điều rằng hiện tại là em đang cầu xin anh, em phải dùng thân thể quyến rũ của mình để trao đổi với một người đàn ông, cho nên em phải “tật lực” lấy lòng.” Bùi Tạp Tư không có ý châm chọc cô, chỉ đơn giản muốn giải thích cho cô hiểu “Em muốn dùng thân thể của mình lấy lòng anh, muốn anh đạt tới sự hưng phất nhất thì em có thể làm đến thế nào?”

“Nếu tôi có thể làm được, anh sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi đúng không?”

“Đúng!” cho dù cô không hành động như thế này thì anh cũng sẽ đồng ý giúp bởi vì đơn giản là anh không muốn nhìn thấy cô khổ sở.

Tư Vũ kéo xuống khóa kéo của chiếc váy ngắn, nháy mắt chiếc váy rơi xuống, lộ ra bộ nội y trên người. Cơ thể Tư Vũ rất đẹp, lại thêm bộ nội y quyến rũ khiến cho Bùi Tạp Tư không thể dời tầm mắt, đôi mắt anh tựa như ma quỷ muốn cắn xé cô.

Bầu ngực cao vút và đầy đặn, vòng eo nhỏ không đầy một gang tay, điều này thật sự có thể khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng khó mà “nhịn” được.

Bùi Tạp Tư nuốt từng ngụm nước bọt trong cuống họng…kết hầu của anh tựa như một trái đào nhỏ đang nhảy lên nhảy xuống.

Hai tay Tư Vũ vòng quay cổ Bùi Tạp Tư, sau đó dùng đôi môi đỏ mọng của mình cùng với chiếc lưỡi thơm tho nhẹ nhàng liếm cánh môi anh, đôi má anh, ngậm nhẹ cổ anh, sau đó trượt xuống một đường….

Đôi môi của cô cùng với hai cánh tay cùng lúc “liên thủ” với nhau, khi cô hôn tới đâu thì quần áo của anh được đôi tay cô cởi bỏ đến đó.

Cuối cùng, đôi môi đỏ mọng của cô đã đến eo anh, bàn tay trắng hoa mỹ của cô cởi bỏ thắt lưng anh, kéo xuống khóa quần của anh. Trong suốt quá trình cô không hề dừng lại, bàn tay nhỏ bé luồn vào bên trong, đưa “cậu bé” của anh vừa mới trướng lên, “giải thoát” khỏi chiếc quần, từng chút đem nó nuốt vào trong miệng…..

Bùi Tạp Tư cúi xuống nhìn động tác đang nuốt nhả “cậu bé” của Tư Vũ, trong lòng anh không nói nên lời. “Có cảm thấy bị ủy khuất không? Em còn nhớ rõ không? Anh cực kỳ dơ bẩn? Nó đã đi vào thân thể của rất nhiều người phụ nữ khác, em làm như vậy, không nghĩ đến việc buồn nôn sao?”

Tư Vũ sao không hiểu ý của anh, đôi mắt nhắm lại nhưng lông mi đã bị hoen ướt do nước mắt, trong ánh sáng dịu của ngọn đèn, phản chiếu như những ngôi sao sáng. Tiếp theo, cô lại bắt đầu hút, thậm chí đôi khi cô lại ngậm chặt…..

Mãi đến khi “cậu bé” trở nên cực kỳ….cực kỳ….thì cô kết thúc quá trình hôn môi. “Hiện giờ anh rất muốn tôi sao? Vậy tôi cho anh thỏa mãn.”

Tư Vũ đứng lên, sau đó đẩy Bùi Tạp Tư đến mặt bàn, đè anh dưới thân mình, gắt gao cởi bỏ nội y trên người….

Sau khi trên người không còn vật chắn gì giữa hai người, nháy mắt tất cả đã phơi bày ra trong không khí, cô tìm tới vị trí mềm mại trên cơ thể mình chuẩn bị đem vật hoàn toàn đã trở nên cứng rắn kia đâm vào…..

“Đủ rồi!” Bùi Tạp Tư đột nhiên hét lên đồng thời đẩy cô ra khỏi người mình.

Tư Vũ bị xô ra, nằm trên mặt bàn, đôi chân thon dài như dòng suối buông xuống, nơi “đầu nguồn nước” bị phơi bày trong không khí, trong mắt anh, dĩ nhiên anh đã nhìn thấy toàn bộ.

Nơi hoa viên của cô đã bị hắn làm cho trương to….

Lối vào hoa viên đầy nước.

Rất xinh đẹp, cực kỳ làm say đắm lòng người, anh rất muốn chiếm lấy, nhưng anh hiểu rõ, hiện giờ trong lòng cô không còn có anh nữa….

Bùi Tạp Tư kéo quần lên, nhặt lên chiếc váy đã bị ném trên mặt đất, quăng lên trên mặt bàn cạnh Tư Vũ. “Mặc quần áo vào rồi đi đi.”

Tư Vũ nhảy xuống khỏi mặt bàn, chỉnh lại y phục, nhìn theo bóng lưng cao ngất của Bùi Tạp Tư. “Anh đồng ý cứu Ryan rồi phải không?”

Bùi Tạp Tư thở dài, quay lưng về phía cô. “Đúng, anh sẽ bảo tài xế đưa em về nhà trọ…”

“Không, anh chờ tôi, tôi muốn đi cùng với anh.” Tư Vũ kiên trì nói, cô cũng không cảm nhận được rằng bản thân mình vì muốn ở cùng với anh thêm một thời gian nữa đồng thời cũng muốn tận mắt chứng kiến Ryan bình yên vô sự.

Trong lòng Bùi Tạp Tư cười chua xót, xem ra cô vẫn không tin anh. “Tốt lắm, anh chờ em bên ngoài…”

Sau khi nói xong, Bùi Tạp Tư đi ra khỏi văn phòng, Tư Vũ ở bên trong bận lại quần áo vào.

Bùi Tạp Tư vừa mới đi ra, Đại Lợi cùng vừa hấp tấp đi tới. “Đại ca, em nghe nói chuyện này rất khó giải quyết. Lão chủ bên ấy đã nói rằng hắn không cần tiền của Ryan, cũng không cần con đường buôn bán của anh ta, mà hắn ta còn ra lệnh rằng ai cũng không được nói hộ hay bào chữa cho anh ta nữa, hắn chính là muốn xử lý Ryan, nếu ai phản kháng hắn thì đây chính là kết cục.”

Chuyện này nói trắng ra chính là giết gà dọa khỉ, giết một người răn trăm người!

Lão ta thực lực rất lớn, tuy Ryan cũng có chút thế lực tuy nhiên căn bản chính là không bằng.

Bùi Tạp Tư nhíu mày, hiển nhiên anh không hiểu và hoàn toàn bất ngờ khi sự việc diễn ra như thế này. “Vì sao lại cho Ryan làm kẻ thế thân.”

Đại Lợi cúi đầu, “anh ta đã hô hào rằng Lão đại bên ấy là ai anh ta không biết, không sợ, cho nên người bên Phủ Đầu bang đem hàng hóa đưa đến cho anh ta, anh ta sẽ báo cảnh sát. Đương nhiên bên Phủ Đầu bang không thể ngồi không, bọn họ tới lần này là thăm dò, đem hàng hóa đều có giấy tờ đầy đủ, do đó khi cảnh sát tới thấy không có gì khả nghi liền rời đi, kế tiếp thì Ryan bị người bên ấy bắt đi.”

Bùi Tạp Tư mím môi, im lặng suy nghĩ tìm biện pháp đối phó .

“Đại ca, không thì anh để em xử lý chuyện này, em đi tìm Lão đại bên ấy thương lượng thử.” Đại Lợi suy nghĩ muốn chủ động xử lý chuyện này, anh ta đau lòng khi thấy Đại ca đang lâm vào thế khó xử.

Đại ca đã sớm rời khỏi Hắc đạo, vì anh có tiền, có thế lực lớn, công an, tòa án đâu đâu cũng có bạn của anh, nếu một trong số họ trước đây nợ anh ân huệ thì chắc chắn sẽ giúp được Đại ca, nhưng phàm những chuyện mà Đại ca ra tay thì ắt hẳn không phải chuyện nhỏ rồi.

Đến lúc đó chỉ sợ sẽ xảy ra phiền toái, mà không làm thì cũng là phiền toái, mà một khi những người kia muốn gây hấn, thì có muốn lui cũng khó khăn, nhất là đám người Phủ Đầu bang kia là một lũ khốn nạn không nói đạo nghĩa.

Bùi Tạp Tư lấy ra một điếu thuốc, Đại Lợi khẩn trương mồi lửa, Bùi Tạp Tư rít vài lần thuốc rồi phun ra làn khói trắng. “Thôi, cậu cùng Đại Cương mới làm êm thấm chuyện bên mình, nếu lại đi xen vào chuyện này, đừng nói hắn ta không nể mặt cậu, mà có thể đến lúc đó lại dẫn đến tai họa trong công việc buôn bán của các cậu đó.”

“Đại ca, chuyện này không đến lượt anh nhúng tay vào, Ryan không có ai giúp hắn sao?” Đại Lợi thật sự đang rất tức giận nhưng không biết phát tiết nơi nào, con mẹ nó, hiện tại tâm tình Đại ca của anh rất khó chịu. Chính vợ mình, người phụ nữ mình yêu thương vậy mà vì người đàn ông khác tới cầu xin mình cứu.

Này…chuyện này thì có thằng đàn ông nào có thể chịu được? nếu chuyện này mà xảy ra với mình, nhất định mình sẽ đem đôi gian phu dâm phụ này giải quyết một lượt. Là mình, mình sẽ không cần biết tên này sống hay chết, còn người phụ nữ nếu mình còn thích còn yêu thì sẽ đem nhốt trong nhà, còn không thích không yêu nữa thì cho cút xéo đi.

Bùi Tạp Tư nhìn bên trong văn phòng, nhả ra một ngụm khói thuốc, ý vị thâm tình nói ra bốn chữ “Tôi nợ cô ấy”.

Bùi Tạp Tư mặc dù hiện tại đã trở thành một thương nhân, và trong giới Hắc Đạo cũng không có qua lại trực tiếp với Phủ Đầu bang, nhưng trong giới vẫn còn liên lạc với bằng hữu do đó thông qua một người trung gian mới có thể liên lạc được với bang chủ của Phủ Đầu bang.

Tư Vũ đi cùng với Bùi Tạp Tư đến nơi này. Mặc dù là lần đầu tiên đến nhưng cũng đủ khiến cho người ta sởn gai ốc.

Không khí nơi đây âm u khiến cho người ta khiếp sợ. Đây là tầng hầm của một khu giải trí tọa lạc ở vùng ngoại ô cách xa thành phố. Bốn tên vệ sĩ tựa như lưu manh đứng canh giữ bốn góc phòng, bên trên chiếc sofa đặt gần cửa sổ là bóng dáng của một người đàn ông, trong lòng hắn ta đang ôm hai cô gái trong trang phục gần như là khỏa thân.

Bộ bikini bé xíu ôm không xuể bộ ngực khiến cho vòng một như đang chực nhảy ra khỏi áo, hai điểm đỏ trên ấy hầu như lộ ra ngoài, nửa người dưới của hai ả chỉ là chiếc quần chẽn chữ T bên ngoài là chiếc váy ngắn không thể che được hết thảy.

Khuôn mặt người đàn ông này đen, trên mặt đầy rỗ, dáng người khôi ngô độ chừng ba mươi tuổi, hắn ta đang nhìn Bùi Tạp Tư đi tới, sau đó hắn ta giơ cánh tay đang đặt phía dưới của gái lên, vỗ vỗ vào bắp đùi của ả và đứng dậy nở nụ cười càn rỡ. “Ôi! Hôm nay Bùi tổng có thể đích thân hạ cố nơi này của tôi, thật sự là phước ba đời của tôi nha.” Hắn ta chủ động vươn tay với Bùi Tạp Tư.

Bùi Tạp Tư nhếch miệng cười khẽ, bắt tay với hắn. “Tôi cũng không nghĩ tới hôm nay lại gặp bang chủ của Phủ Đầu bang.” Bùi Tạp Tư nói tiếp. “Anh cơ bản không xứng đáng để tôi kết giao.”

Đừng tưởng khi tới Phủ Đầu bang thì Bùi Tạp Tư mang danh nghĩa là người đi cầu cạnh, ý nghĩ đi cầu cạnh họ hầu như anh không hề nghĩ tới cho nên trong khẩu khí của anh so với hắn ta có phần áp đảo.

Hắn ta sắc mặt khẽ biến nhưng cũng không trở mặt. “Ha ha, đúng rồi, tôi đúng là không đủ tư cách mời cựu bang chủ của Hắc Đạo tới đây.” Ý tứ của hắn là hiện tại mày chủ động tới cầu cạnh tao chứ không phải tao cho mời mày tới, đừng có lên mặt với tao.

“Hôm nay tôi tới tìm một người bạn tên là Ryan, thế nào, nghe nói anh ta đang uống trà ở chỗ anh, giờ anh có thể để anh ta trở về được chưa?” Bùi Tạp Tư cười nói nhưng trong ánh mắt lại tỏa ra sát khí rét lạnh…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương