Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!
Chương 33: Muốn em trở thành tình nhân của tôi! (H+)

Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 33: Muốn em trở thành tình nhân của tôi! ( H+)

Trở về Đài Song Khê, đầu óc Từ Lâm đã tỉnh táo hẳn, hắn bước vào đến phòng khách thì thấy rất nhiều người làm và cả thím Vương đều đang tụ tập lại trước sofa, còn có tiếng cãi nhau

- Tôn tiểu thư, chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Cô nên về đi, thiếu gia quay lại mà nhìn thấy cô thì cậu ấy sẽ nổi giận đấy!

Đó là giọng của thím Vương đang cố tình đuổi khách, người bị đuổi nhất quyết không chịu đi

- Cái gì mà nổi giận chứ? Tôi là người phụ nữ của Lâm, anh ấy tại sao phải nổi giận với tôi? Tôi thấy các người đúng là chẳng biết phép tắc gì!

Thím Vương định lên tiếng thì giọng nói lạnh lùng xa cách của Từ Lâm đã vang lên phía sau

- Chuyện gì mà ồn ào vậy?

Tất cả người làm đều dần dần tản ra hai bên, cúi gầm mặt, không dám lên tiếng.

Thím Vương đành nhẫn nhịn người phụ nữ trước mặt, cung kính cúi chào Từ Lâm.

- Thiếu gia, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ đuổi mãi mà cô ấy không chịu đi!

Từ Lâm dĩ nhiên không hài lòng với lời giải thích của thím Vương, thím Vương biết không thể giấu nên đành phải nói ra

- Là Hàn tiểu thư nhờ tôi cho cô ấy vào!

Mi tâm của Từ Lâm nhíu chặt đến khó coi, hắn lấy ra một chiếc thẻ vàng và ném xuống bàn, giọng lạnh nhạt cất lên đầy doạ nạt

- Cầm tiền rồi cút cho tôi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nếu chê ít thì cứ liên hệ với luật sư của tôi!

Tôn Phỉ Ngãi rươm rướm nước mắt nhìn Từ Lâm, cô ta cầm tấm thẻ lên, giọng nói uất ức

- Lâm, anh không thể vô tình như vậy được!

Từ Lâm nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét, không nói tiếng nào mà đã sải bước lên lầu.

Tôn Phỉ Ngãi mặc dù không muốn cũng phải dời khỏi, một người như Từ Lâm không thể trêu chọc được!

Nhưng cô ta không phục, vừa rồi cô ta có nghe thím Vương nhắc đến Hàn tiểu thư, chẳng lẽ là Hàn Dĩ Xuyến?,

Như vậy có nghĩa là Hàn Dĩ Xuyến đang ở đây!

Ra gần đến cổng, Tôn Phỉ Ngãi liền kéo một người làm tới và hỏi

- Ở đây đang có người phụ nữ khác sao?

Cô người làm lén nhìn đông nhìn tây rồi trả lời nhỏ

- Là Hàn tiểu thư, cô ấy thật sự rất là đẹp nha, lại dịu dàng tốt bụng nữa, nhưng cũng rất đáng thương, cô ấy bị thiếu gia bắt cóc hay sao ấy, cô ấy chỉ đòi về nhà thôi!

Hai tay Tôn Phỉ Ngãi nắm chặt, móng tay cơ hồ đã sắp khảm vào lòng bàn tay, cô ta thử hỏi

- Là Hàn Dĩ Xuyến?

Cô người làm thích thú gật đầu

- Đúng vậy đấy, thiếu gia gọi cô ấy là " Dĩ Xuyến " nghe thân mật nhỉ? Đúng là ghen tị chết mất, cô ấy thật sự là nữ thần đấy!

Tôn Phỉ Ngãi ôm một bụng tức giận mà bỏ đi.

Cô người làm nhìn theo, nở nụ cười đắc ý, khinh thường.

- Không lo làm việc mà ở đây nhiều chuyện!

Cô ấy vừa quay đầu lại nhìn thì thấy thím Vương đang đứng phía sau, quở trách, vẻ mặt cô người làm liền buồn bực

- Thím Vương, cháu chỉ muốn đuổi cô ta một cách nhục nhã nhất thôi mà! Ai bảo suốt ngày đến đây cứ tỏ vẻ má thiên hạ, mẹ thiên nhiên với bọn con? Không giống với Hàn tiểu thư, nói chuyện rất dịu dàng, đáng yêu!

Thím Vương lắc đầu cười cười rồi đi vào làm việc của mình.

- --------------------------------

Rầm

Cửa phòng bị một lực lớn đẩy ra rồi lập tức đóng sầm lại.

Từ Lâm hầm hực tức giận bước vào phòng, vừa nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến đang ngồi trên giường, hắn liền bước tới, hung hãn túm lấy cổ tay cô, gương mặt vô cùng đáng sợ

- Hàn Dĩ Xuyến, em giỏi lắm! Đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì, em cho Tôn Phỉ Ngãi vào đợi tôi mục đích là để cô ta hầu hạ tôi, còn em thì có thể an nhiên không có chuyện gì, em ám ảnh việc làm tình với tôi, vậy tôi sẽ để em ám ảnh cả đời!

Dứt lời, hắn một tay nhanh chóng tháo bỏ carvat.

Hàn Dĩ Xuyến liều mạng lắc đầu, cô dùng hết sức để rụt tay lại nhưng chỉ khiến bản thân đau đớn thôi; hai mắt to tròn, long lanh sợ hãi nhìn hắn

- Từ Lâm, anh bỏ tay ra!

Từ Lâm tiếp tục cởi bỏ từng cúc áo sơmi, làn da màu đồng đầy dụ hoặc cùng với cơ ngực săn chắc dần dần lộ ra, tạo nên một hình ảnh vô cùng gợi tình.

- Nhớ người tình bất lực của em? Muốn lên giường với hắn ta?

Hàn Dĩ Xuyến mở to ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, cô hét to

- Tôi không có!

Từ Lâm ném chiếc áo sơmi màu tối sang một bên, môi bạc khẽ nhếch

- Tốt! Cho dù muốn ngủ với hắn ta thì cũng đừng mơ đến! Bởi vì.....

Hắn chợt ngừng lại và tiến lại gần Hàn Dĩ Xuyến, đè cô nằm xuống giường, môi bạc ghé sát tai cô, nhả ra từng chữ

- Hắn đã biết em ở trên giường hầu hạ tôi nhiệt tình như thế nào?

Trái tim Hàn Dĩ Xuyến theo từng câu từng chữ mà Từ Lâm nói cứ dần quặn lại, cô giãy giụa khỏi tay hắn, hét ầm lên, nước mắt cũng chảy dài trên má, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đau đớn của Phàm Diệc khi nghe những lời tàn nhẫn mà Từ Lâm nói ra.

- Từ Lâm, anh là tên khốn! Tại sao anh lại có thể nói ra những lời đó? Từ Lâm.... anh sẽ chết không được tử tế!

Từ Lâm bóp chặt cằm của cô, một tay khác thô bạo xé toạc chiếc váy ngủ trên người cô

Xoạc

Làn da trắng nõn nà phơi bày toàn bộ trước mắt Từ Lâm, môi lưỡi hắn hôn lên khắp mặt cô, dọc khắp cơ thể cô, để lại những dấu hôn mới chồng lên cái cũ.

- Dĩ Xuyến, cho dù tôi chết cũng phải lôi em theo cùng!

Nước mắt Hàn Dĩ Xuyến không ngừng rơi, cô giơ chân đạp lung tun, không trúng trọng điểm lại nhanh chóng bị Từ Lâm giữa chặt; hai tay chống trên ngực hắn, ra sức đánh nhưng chỉ làm đau tay mình; cô vừa hét vừa la

- Từ Lâm... dừng lại....! Anh là tên khốn.... Từ Lâm.... Không!!!!! Mau dừng lại......!

Từ Lâm không để những gì Hàn Dĩ Xuyến nói vào tai, hắn nở một nụ cười rất đáng sợ, nụ cười của ác quỷ; hai mắt hệt như loài sói lang đang tranh giành con mồi, hắn nhanh chóng cởi bỏ những vật cản cuối cùng trên người, thô bạo kéo hai chân cô ra, hạ thân hai người đang tiếp xúc rất gần; không màn dạo đầu, hắn tàn nhẫn xâm nhập vào!

- Aaaa!!!! Khônggggggggg!!!! Từ Lâm.... Dừng lại!!!!!!!

Tiếng thét của cô đau đến vô tâm liệt phế, nước mắt tuôn ra như suối, cô không muốn tiếp nhận, không muốn dù chỉ một chút!

Gương mặt Từ Lâm càng lúc càng trở nên sắc lạnh, hạ thân không ngừng luận động!

Môi bạc đang phủ trên môi anh đào đỏ mọng, vừa mút vừa cắn đến triệt để!

Tay không ngừng xoa nắn bộ ngực sữa đang run rẩy thành đủ hình dạng, còn lưu lại những dấu tay đỏ hõn.

- Ân!

Môi đột nhiên đau nhức, Từ Lâm liền dừng nụ hôn lại, phát hiện Hàn Dĩ Xuyến vừa cắn vào môi mình, hắn càng phẫn nộ hơn, tay bóp chặt cằm cô, không thương tiếc gì mà buông những lời sỉ vả

- Con điếm chết tiệt, còn dám cắn tôi?

Hắn đột nhiên rút ra khỏi cơ thể cô khiến thân thể nhỏ bé yếu ớt chưa kịp phản ứng, cô đau đến run rẩy cả người.

Từ Lâm đã mất sạch nhân tính, hắn bước xuống giường và quay mặt về phía Hàn Dĩ Xuyến, hắn cười rất ghê rợn, hung bạo túm lấy mái tóc rối bù của cô, kéo cô đến gần gắn.

- Qua đây cho tôi!

Hàn Dĩ Xuyến bị đẩy đến đỉnh cao của sợ kinh hãi, cô vừa dùng sức kéo tay Từ Lâm ra, vừa muốn bỏ trốn ngay lập tức. Cô khóc lóc hét lên

- Từ Lâm.... Bỏ tay ra...!

Từ Lâm hoàn toàn điên rồi!

Từ Lâm để gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của Hàn Dĩ Xuyến đối diện với con cự long đang hùng dũng dựng đứng, hắn túm chặt tóc cô hơn, tàn nhẫn ra lệnh

- Ngậm nó vào!

Hàn Dĩ Xuyến rất muốn lùi về phía sau nhưng ngay cả cơ hội để quay mặt cũng không có, cô sợ hãi đến phát khóc, lắc đầu như kẻ điên

- Không!!!! Tôi không muốn!!!!!

Từ Lâm không cho cô lựa chọn, hắn đẩy mạnh đầu cô tới gần hạ thân hắn hơn, cậy miệng cô ra, trực tiếp tống con cự long to lớn của mình vào chiếc miệng nhỏ của cô! ( Biến thái!!!!)

Bị một vật vừa lớn vừa nóng xâm nhập vào khoang miệng khiến Hàn Dĩ Xuyến vô cùng ngợp thở, lại thấy vô cùng nhục nhã vì cô lại bị một gã đàn ông liên tục cường bạo mình nhiều lần bắt ép khẩu giao!

Nhân lúc Từ Lâm sơ hở, Hàn Dĩ Xuyến liền mạnh bạo cắn mạnh vào con quái thú trong miệng.

- A!

Từ Lâm khẽ rên một tiếng đau nhức, hắn túm lấy tóc cô, giật mạnh về phía sau, một tay vung lên và tàn bạo hạ xuống gò má cô

Chát

Hàn Dĩ Xuyến bị đánh đến ngã xuống giường, cô đau đớn ôm má, tóc tai bù xù che hết cả mặt; giọng lạnh băng không một chút xót thương của Từ Lâm vang lên

- Có tin tôi nhổ hết răng của em không, con điếm thối?

Chưa dứt lời, hắn lại một lần nữa túm tóc Hàn Dĩ Xuyến lôi lên rất dã man.

Hàn Dĩ Xuyến vừa khóc vừa hét; tim cô như bị đâm từng nhát, từng nhát đến rỉ máu, những lời sỉ nhục này đối với cô không chỉ là cảm giác xúc phạm mà còn là cảm giác đau đến tột cùng.

- Từ Lâm... anh là tên bệnh hoạn, đồ thần kinh!

Cô khóc đến thương tâm, khóc đến sắp kiệt sức, giọng đã sắp tắt nghẹn nhưng vẫn la hét không ngừng.

Một lần nữa bị con quái thú to lớn kia chặn trong cổ họng, cô chỉ có thể nức nở rất nhỏ; sau gáy và cằm đều bị Từ Lâm giữa chặt, hắn làm vậy để cô không thể dùng răng lần nữa!

Biết bao nhiêu đợt sóng tình dâng lên, Từ Lâm lại ra lệnh cho Hàn Dĩ Xuyến, bắt cô thực hiện bao nhiêu động tác đáng xấu hổ, thay đổi bao nhiêu tư thế làm tình với nhau....

Hàn Dĩ Xuyến thấy vô cùng nhục nhã, cô như một kỹ nữ hèn mọn quỳ dưới thân hắn hầu hạ, liên tiếp tiếp nhận từng đợt ra vào hung bạo của hắn, đón nhận những dòng tinh hoa nóng hổi của hắn rót vào khoang miệng, cơ thể....

- Từ Lâm.... xin anh.... tôi không chịu nổi nữa....!

Mặc kệ cô cầu xin, mặc kệ cô có khóc lóc đến kiệt sức, hắn vẫn như một kẻ điên chỉ biết lấp đầy dục vọng khủng khiếp của mình.

- Dĩ Xuyến, ở bên cạnh tôi, ngoan ngoãn hầu hạ tôi không tốt sao?

Cô mệt lắm rồi.

Rất đau, rất đau, nỗi đau thể xác hoà lẫn trong tâm hồn.

- Từ Lâm....làm ơn dừng lại... tha cho tôi được không...?

Không biết cô đã ngất đi và tỉnh lại bao nhiêu lần nhưng vẫn phải liên tục chịu đựng từng trận kích tình của Từ Lâm.

Từ Lâm không phải là người, trái tim hắn và con người hắn không phải làm bằng thịt, mà được đúc bằng băng lạnh và sắt thép.

Chỉ cần hắn bị trêu chọc sẽ ngay lập tức hành hạ người đó đến lúc chỉ còn nửa cái mạng.

Cô thua rồi, cô không nên chơi cái trò chọc tổ ong này!

- Dĩ Xuyến, trở thành tình nhân của tôi!

Từ Lâm, nếu cuộc đời này, cô không gặp hắn, có lẽ sẽ không đi đến bước đường này!

Nếu được quay lại, cô không muốn gặp hắn lần nữa!

- ------------------------

Phòng tắm hiện giờ rất nóng do nhiệt độ của nước nhưng dù vậy Hàn Dĩ Xuyến vẫn thấy rất lạnh, cô ngồi ôm gối ở một góc bồn tắm, im lặng và chỉ có im lặng, cô ngây ngốc nhìn những đám bọt xà phòng dưới chân. Cơ thể nhỏ bé trần truồng được giấu trong đóng bọt xà phòng đang mang đầy thương tích; tay chân cô toàn những dấu hôn hoặc vết bầm do kháng cự, trên mặt vẫn còn sưng, môi bị rách rưới đến đáng thương, cô nửa câu cũng không nói.

Từ Lâm ngồi đối diện cô, đợi cô cả nửa ngày nhưng cô vẫn ngồi bất động như một cái xác, không chịu nói lời nào!

Hắn không thể kiên nhẫn thêm nữa, hắn ném mạnh chiếc khăn tắm xuống bồn và đứng lên

- Mẹ kiếp, em nói gì được không? Em bày cái bộ mặt đó ra cho ai xem?

Hàn Dĩ Xuyến quả nhiên có động tĩnh, cô bước ra khỏi bồn tắm và lấy quần áo treo trên tường, nói bằng giọng yếu ớt

- Tôi muốn về nhà!

Từ Lâm ngay lập tức cũng bước ra khỏi bồn tắm, bước lại gần Hàn Dĩ Xuyến, túm lấy cổ tay cô và xoay người cô lại, không vui nói

- Em dám!

Hàn Dĩ Xuyến hất tay hắn ra và mặc quần áo vào, cô vô hồn bước ra khỏi phòng tắm.

Từ Lâm cũng nhanh mặc đồ vào và bước theo sau cô.

- Dĩ Xuyến, em đứng lại ngay cho tôi!

Hàn Dĩ Xuyến quay đầu lại, đôi mắt ngân ngấn lệ, cô hét lớn

- Từ Lâm, rốt cuộc anh muốn thế nào nữa thì mới chịu buông tha cho tôi? Anh muốn bức tôi đến mức nào nữa đây?

Từ Lâm đứng yên đó nhìn cô, để cô la hét thoải mái, môi bạc khẽ nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt

- Dĩ Xuyến, rất đơn giản, tôi chỉ cần em trở thành tình nhân của tôi!

Hàn Dĩ Xuyến vừa khóc vừa gật đầu đau đớn, cô bước từng bước khó khăn đến trước mặt Từ Lâm, ngẩng cao đầu nhìn hắn, nhả ra từng chữ

- Không_bao_giờ!

Môi bạc mím chặt, mắt phượng trừng lên đến đáng sợ, gân xanh nổi khắp trán, Từ Lâm giơ bàn tay lên cao, đang lúc sắp hạ xuống thì.

Reng reng reng

Chuông điện thoại của hắn vang lên đúng lúc, ngăn cản cái tát mà hắn sắp giáng xuống gương mặt tái nhợt đầy nước mắt của Hàn Dĩ Xuyến.

Từ Lâm xoay người bước đi và nhận điện thoại. Một lúc sau, nụ cười nhàn nhạt liền nở trên môi hắn; cúp máy, hắn xoay người bước lại trước mặt Hàn Dĩ Xuyến, nhếch môi sang một bên, giọng lạnh lùng vang lên

- Em đi đi!

Rồi lấy điện thoại trả lại cho cô, sau đó đi ra khỏi phòng. Một lúc sau, thím Vương mang vào cho Hàn Dĩ Xuyến một bộ quần áo mới để mặc ra ngoài.

Hàn Dĩ Xuyến cảm giác Từ Lâm rất lạ, giống như đang che giấu bí mật lớn gì đó có liên quan đến cô, dự cảm mơ hồ về một chuyện xấu sắp xảy ra.

- --------------------------

Hàn Dĩ Xuyến vừa ra khỏi cổng của Đài Song Khê, cô cảm giác mình vừa được sống lại, một ngày bị Từ Lâm nhốt trong căn phòng tối đen, ba ngày ba đêm bị hắn điên cuồng cưỡng đoạt trên giường, đối với cô đó là một nỗi ám ảnh kinh hoàng!

Cô nhìn lại phía sau, nhìn Đài Song Khê đang sừng sững hiên ngang dưới ánh mặt trời, đó là địa ngục trần gian mà cô đã trải qua.

Tạm biệt, địa ngục tăm tối của cô!

Tạm biệt, Từ Lâm....!

Bắt một chiếc taxi và trở về nhà, ngồi trên xe, cô bắt đầu mở điện thoại lên, rất nhiều, rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tin nhắn của Thuyên An, Lệ Băng, trưởng phòng Ninh, Phàm Diệc, mẹ cô, còn có một số lạ.

Hàn Dĩ Xuyến đang định gọi lại cho mẹ mình thì chuông điện thoại lại vang lên.

Là Thuyên An!

Cô gấp gáp nhận cuộc gọi.

- Alo, Thuyên An, mình xin lỗi, mình....

Giọng Thuyên An còn gấp gáp hơn cả cô, nức nở đến bật khóc

- Dĩ Xuyến, cậu ở đâu, mau đến bệnh viện đi, bác gái, bác gái xảy ra chuyện rồi!

Hai mắt Hàn Dĩ Xuyến mở to, trái tim như ngừng đập, tay đang cầm điện thoại cũng cứng đờ, cô phải cố gắng lắm mới có thể bình tĩnh mà hỏi lại

- Mẹ tớ bị sao?

Thuyên An vừa khóc vừa nói

- Dĩ Xuyến, bác gái ngất xỉu từ hôm qua..... hức hức... hức hức.......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương