Chung Minh có thể cảm nhận hơi thở của Bạch Cẩn Niên ngày càng nặng nề, dù sao đều là con gái, sức lực có bao nhiêu cũng biết rõ. Nhưng Bạch Cẩn Niên ôm chặt như vậy, bước đi vững trải như vậy, một giây Chung Minh cũng không muốn rời Bạch Cẩn Niên.


Cho dù khoảng cách chỉ là một milimet, vào thời khắc này cũng không thể bỏ qua.


Con đường tối đen, rất dài, dài đến nỗi những giọt nước mắt của Chung Minh không ngừng thấm ướt bả vai Bạch Cẩn Niên, cảm nhận được độ ấm đang dần dần thẩm thấu vào cơ thể, càng không muốn người kia buông mình ra.


Có thể giờ khắc này, trầm mặc còn tốt hơn thiên ngôn vạn ngữ.


Chung Minh ôm chặt cổ Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên cười nói em siết chết tôi.


"Ngu ngốc, chị ngu ngốc vĩnh viễn đều không đáng yêu, không thú vị."


"Đúng vậy, tôi chính là không đáng yêu không thú vị."


"Đúng quan trọng nhất là chị rất ngốc."


"Đúng đúng, tôi rất ngốc."


"........ Chị là khẩu Phật tâm xà."


Bạch Cẩn Niên cười: "Tiểu Chung Minh nhà tôi nói cái gì cũng đúng."


"......." Thật sự không biết nên nói gì mới tốt.


Đến phòng khách sạn, Chung Minh nói phải xuống, Bạch Cẩn Niên cũng không đáp lời, đem Chung Minh đặt lên ghế sô pha mới buông ra, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giúp Chung Minh phủi đi cát trên người: "Em ngốc, không thể ở trong phòng chờ tôi sao? Nằm ngủ trên bờ cát..... Nếu tôi thị lực kém, nói không chừng một cước đạp lên người của em thì sao."


"Người ta muốn ở nơi đó chờ chị không được sao?"


"Cứng cỏi......"


"Chị đừng nịnh bợ tôi nha!"


Bạch Cẩn Niên ngẩng đầu, đôi mắt đen phát sáng: "Có thể chăm sóc tốt bản thân mình không, Tiểu Chung Minh, nếu như tôi không bên cạnh em, ai chăm sóc em, ai tới cõng em đây?"


Tâm Chung Minh co rút lợi hại, vô thức kéo tay Bạch Cẩn Niên: "Chị muốn đi đâu?"


"Tôi không đi đâu cả, chỉ là nói như vậy. Tôi không có khả năng chăm sóc em cả đời."


"Vì sao không có khả năng? Chị rốt cuộc muốn nói gì.... Cứ việc nói thẳng." Chung Minh gần như là cố nén nước mắt.


Bạch Cẩn Niên nửa quỳ, đau lòng giải thích: "Tiểu Chung Minh, em đừng suy nghĩ lung tung, tôi chỉ cảm thấy mỗi người chúng ta là một cá thể độc lập, không thể quá mức ỷ lại người khác. Để em ỷ lại quá mức cũng làm em đánh mất bản thân, lo được lo mất, dễ dàng trở nên không vui. Tiểu Chung Minh, tôi hi vọng em có thể yêu tôi nhiều hơn, nhưng không muốn em không vui, bởi vì tôi hiểu yêu càng sâu ràng buộc trong lòng càng chặt, nhưng mỗi phút mỗi giây nhung nhớ khi không được ở bên cạnh nhau có thể giết chết con người. Loại tâm tư mâu thuẫn này rốt cuộc làm gì mới tốt đây?"


Bạch Cẩn Niên nói "Yêu" làm Chung Minh vừa đau xót vừa ngọt ngào, Bạch Cẩn Niên thật sự nói điều này dù chỉ một lần sao? Chung Minh muốn nói gì nhưng không biết biểu đạt thế nào, trong lòng lăn lộn khó chịu, hóa ra Bạch Cẩn Niên nói đều là sự thật, ngay lập tức có thể linh nghiệm, đây không phải là, Chung Minh đã dành lấy quá nhiều tình yêu để lấp đầy trái tim mình sao.


"Được rồi em đừng làm khó bản thân." Bạch Cẩn Niên xoa mặt Chung Minh nói, "Tôi hơi mệt, tắm xong chúng ta ngủ được không?" Đến lúc Bạch Cẩn Niên đứng lên Chung Minh vẫn không chịu buông tay, Bạch Cẩn Niên trêu: "Muốn làm nũng sao? Ngoan, tôi sẽ lập tức trở lại, em đợi một chút."


"Không được." Chung Minh kiên định nói, "Tôi muốn cùng tắm."


Chung Minh nghĩ Bạch Cẩn Niên nhất định là cự tuyệt mình, dựa theo tính cách giả đứng đắn nhất định là như vậy. Thật không ngờ chính là, Bạch Cẩn Niên có chút thẹn thùng gật đầu nói: "Đến đây."


Sao?


Vậy là đồng ý rồi sao?


Đối diện biển rộng là phòng tắm bằng gỗ, Bạch Cẩn Niên mang giày cao gót cho nên gây ra tiếng động rất lớn, Chung Minh đứng phía sau nhìn sau bóng lưng Bạch Cẩn Niên, từng đợt cảm xúc bắt đầu khởi động. Ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu rọi từ ngọn hải đăng xa xôi, mặt biển êm ả trải ra ánh sáng màu xanh lam, phòng tắm trở nên tối tăm, thân ảnh Bạch Cẩn Niên được ánh sáng mờ ảo kia bao lấy. Bạch Cẩn Niên tháo giày cao gót, đi chân trần lên sàn nhà, không sốt ruột tắm rửa, đem cửa sổ mở ra để gió biển lùa vào, tóc Chung Minh tung bay, gió thổi làm ánh mắt trở nên khô khốc, Chung Minh không chịu được nheo mắt lại, thấy Bạch Cẩn Niên hướng về phía mình, không biết từ khi nào mái tóc dài tới thắt lưng kia thổi tới mặt mình.


"Em đặt căn phòng này, tôi rất thích. Lúc nãy là tôi quá trẻ con đi gây sự, đừng giận tôi." Trước mắt rất tối, khuôn mặt Bạch Cẩn Niên cũng không thấy rõ, chỉ có một mảng ánh sáng màu xanh lam làm ánh mắt Chung Minh trở nên mơ màng. Tiếng gió vù vù thổi qua tai, nhưng không cảm nhận được gió lạnh, có lẽ là do Bạch Cẩn Niên che chắn trước người.


Ngọn sóng trong lòng không ngừng vỗ đập nếu không phóng thích có lẽ nó sẽ nhấn chìm tất cả mọi thứ.


Chung Minh hôn Bạch Cẩn Niên, có lẽ là Chung Minh dùng sức quá nhiều ra khỏi dự kiến của Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên lùi hai bước, Chung Minh tiến theo hai bước, nháy mắt Bạch Cẩn Niên đã bị đặt ở cửa sổ.


"Chung Minh?" Bạch Cẩn Niên thử gọi tên Chung Minh, nhưng Chung Minh không cho Bạch Cẩn Niên cơ hội tiếp tục nói chuyện, lại bao phủ lên đôi môi.


Chung Minh đè bả vai không cho Bạch Cẩn Niên tránh né, Bạch Cẩn Niên cũng không có động tác chạy trốn, thật vâng lời đón lấy đầu lưỡi Chung Minh. Chung Minh dễ dàng mở ra đôi môi cùng Bạch Cẩn Niên dây dưa, Bạch Cẩn Niên từ từ nhắm hai mắt vòng lấy thắt lưng Chung Minh, động tác mềm nhẹ quả thật làm cho lòng người đều phải tan chảy.


Đôi môi Bạch Cẩn Niên mang theo hương vị ngọt ngào, Chung Minh không biết hương vị ngọt ngào này từ đâu mà có, dường như mỗi lần hôn môi đều có thể có cảm giác được hương vị yêu thích không thôi này.


Đây là hương vị đặc trưng của Bạch Cẩn Niên, ai cũng không thay thế được, dường như bị mật hoa hấp dẫn, Chung Minh không thể dừng động tác thu hái. Hôn nồng nhiệt, đôi môi bị Chung Minh nhẹ nhàng cọ xát, lưỡi cùng một chỗ dây dưa, một chút cũng không muốn buông tha Bạch Cẩn Niên. Bạch Cẩn Niên nghiêng đầu, điều chỉnh độ cao thích hợp cho Chung Minh hôn mình, cảm giác được bàn tay Chung Minh theo vạt áo dò xét tiến vào, dán vào da thịt phần eo, rất nóng.


Cảm giác bị chạm vào rất rõ ràng, bởi vì thân mật tiếp xúc mà da thịt càng thêm nóng bỏng, đến khi bàn tay chuyển dời đến ngực, Bạch Cẩn Niên mới hoàn toàn rối loạn nặng nề thở dốc.


Quần áo rơi xuống đất, Bạch Cẩn Niên có loại cảm giác tơ lụa mềm mại nhẹ nhàng đang lướt qua cơ thể khi gió biển thổi lên làn da, Chung Minh khẽ cắn, dùng răng ma sát lên xương quai xanh gợi cảm. Hai chân không chỗ trốn tránh, kẹp chặt đùi Chung Minh, nụ hôn Chung Minh dời xuống, đầu ngực mềm mại bị đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc, chỉ cảm thấy người bên cửa sổ nhịn không được run rẩy.


Ánh trăng chiếu sáng khắp nơi.


Cửa sổ không biết đóng lại khi nào, Chung Minh vừa tiến tới đã mở nước nóng, hơi nước từ từ bay lên. Quần áo rơi rụng bên cửa sổ, Bạch Cẩn Niên bị Chung Minh đẩy nằm lên ghế gỗ, nhận lấy cử chỉ càng ngày càng cuồng nhiệt của Chung Minh.


"Chung Minh....." Toàn thân đã sớm hòa nhập với hơi thở của đối phương, Bạch Cẩn Niên gọi to tên của đối phương, thầm nghĩ ôm chặt người trên thân. Chung Minh vội vã không tiện nói chuyện. Trừ bỏ lần đầu tiên của cả hai - ai cũng không biết đối phương là ai, hơn nữa chuyện của Chung Minh và Bạch Cẩn Niên cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, nhưng nhớ lại, hai người thật sự vất vả mới cùng một chỗ sau lần đầu tiên.


Giờ phút này Chung Minh nghĩ, để hai cơ thể chặt chẽ dây dưa hòa nhập với nhau, chứng thực Bạch Cẩn Niên thật sự là của mình.


Không phải chuyện vị hôn phu Hà tiên sinh, cũng không có Lục tiểu thư rảnh rỗi. Chỉ có hai người, Chung Minh cùng Bạch Cẩn Niên.


Làn da Bạch Cẩn Niên rất mịn màng, toát lên vẻ quyến rũ và trưởng thành, Chung Minh ngăn không nổi bản thân hôn lên, hôn lên tất cả mọi nơi, không muốn bỏ quên bất kì chỗ nào. Bên trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, sương khí từng chút một bao lấy hai người, hình dáng của đối phương cũng vì vậy mà trở nên mơ hồ. Biểu tình chịu đựng của Bạch Cẩn Niên trong sương mù càng thêm đẹp đẽ mê người, đánh vỡ mọi cảm xúc đang nhộn nhạo trong lòng Chung Minh.


Tiếng nước chảy rào rào đè áp tiếng than nhẹ trong không gian. Bạch Cẩn Niên cảm thấy khó chịu, nhưng không thể gọi tên cảm giác khó chịu này là gì. Đến khi Chung Minh lướt qua nơi nóng bỏng kia, Bạch Cẩn Niên nhịn không được, cắn chặt môi thẹn thùng không muốn phát ra thanh âm. Nhưng Chung Minh cũng không buông tha, lui lại mấy bước, nhìn biểu tình khó hiểu cộng thêm bối rối trên khuôn mặt Bạch Cẩn Niên, trực tiếp cúi đầu hôn trêu chọc.


"Chung Minh... Ưm....." Thân thể Bạch Cẩn Niên trong nháy mắt giống như chim sợ ná cuộn mình. Nhưng hai chân đã sớm bị người kia kìm giữ không thể di chuyển, chỉ có thể nắm chặt thành ghế đè xuống tình triều.


Mỗi lần đầu lưỡi Chung Minh đảo qua, thân mình Bạch Cẩn Niên sẽ run rẩy theo, nắm chặt thành ghế làm các khớp ngón tay cũng dần dần trắng bệch. Chung Minh giương mắt nhìn lên, nhìn bộ dáng vừa vui sướng vừa đau khổ mỹ lệ của Bạch Cẩn Niên thật làm Chung Minh muốn khóc.


Quả nhiên càng yêu một người, lại càng sợ hãi mất đi. Cho dù ở thời điểm thân mật nhất, người nào cũng không thể giúp bản thân đè ép loại tâm tình áp lực này.


Một tiếng "A" nhẹ nhàng, Chung Minh dừng lại động tác, ngẩng đầu, nheo mắt nhìn sắc mặt ửng hồng dường như đang thoát lực của Bạch Cẩn Niên, đối diện với Chung Minh ánh mắt mệt mỏi ấy lại tỏa sáng, nhưng không có biểu tình dư thừa, thật sự là ngạo kiều thẹn thùng.


Trong lòng đau xót, Chung Minh đột nhiên rơi nước mắt, Bạch Cẩn Niên không hiểu muốn ngồi dậy dỗ dành Chung Minh, nhưng Chung Minh hôn lên đồng thời cho đầu ngón tay tiến vào thân thể Bạch Cẩn Niên.


Đây là nước mắt chất chứa rất nhiều nỗi lòng, đem tất cả cảm thụ khuếch tán lên đôi môi Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên tự hỏi nước mắt của Chung Minh là vì chuyện gì, nhưng Chung Minh tiếp tục động tác làm Bạch Cẩn Niên không thể tự hỏi, cảm giác vui sướng vượt qua trói buộc lý trí, cái gì giả đứng đắn, cái gì nghiêm túc thẹn thùng vào thời khắc này toàn bộ đều không cần, vào thời khắc này Bạch Cẩn Niên muốn bản thân thẳng thắn thành khẩn thuộc về Chung Minh, cho nên chỉ có thể dùng càng nhiều sức ôm lấy Chung Minh.


Đến khi cực hạn qua đi, Bạch Cẩn Niên ôm Chung Minh ngã vào người mình, hai người cùng nằm trên chiếc ghế gỗ rộng lớn.


"Khóc cái gì...." Bạch Cẩn Niên nghiêng mặt, nhìn đôi mắt Chung Minh vẫn còn đỏ hồng, mệt mỏi lười biếng hỏi. Thân thể cả hai vẫn còn quấn quít nhau, tựa như không thể tách rời.


"Chỉ là muốn khóc thôi, không được sao!"


Bạch Cẩn Niên ôm lấy Chung Minh, không biết nên nói gì, đau lòng lại bất đắc dĩ, đành phải ôn nhu nói: "Này, em vừa làm xong chuyện như vậy liền làm nũng với tôi, chuyển đổi vai vế như vậy có phải quá nhanh không."


"Đều là con gái, còn phân vai làm gì....."


"Cũng đúng. Vậy em muốn khóc thì cứ khóc đi, có tôi ở đây." Bạch Cẩn Niên hôn lên đôi mắt Chung Minh, thu lấy tất cả nước mắt. Trái tim Chung Minh run rẩy, phát hiện bản thân đã hoàn toàn không thể tách rời người này, một cái nhăn mày một tiếng cười của Bạch Cẩn Niên đều chiếm lấy tất cả tâm tư Chung Minh, không có cách nào xua đuổi những suy nghĩ về Bạch Cẩn Niên.


"Nhưng mà Tiểu Chung Minh, tôi có thể phải rời đi một thời gian." Không nghĩ tới cuối cùng Bạch Cẩn Niên nói ra lời như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương