Tông Chủ Ác Ma Của Ta
68: Hoa Cát Cánh Mộc Nhân


Dưới góc cây liễu xanh mát một thân bạch y đang ngồi tịnh tâm trước một nụ hoa cát cánh xanh lam,xung quanh cây hoa ánh lên kim sắc vàng , người này nhắm hờ mắt sau lưng có mấy chiếc đuôi Hồ Ly trắng ngoe nguẩy ,mềm rũ tựa như nương theo gió mà tung bay phất phới,nhè nhẹ.Gương mặt của Y tuấn mỹ kinh diễm ,an tĩnh điềm nhiên ,tay bắt ấn độ linh lực vào nụ hoa ,vùng đất xung quanh có khói sương bay lớt phớt, nhìn vào bức tranh này tựa như Thần Tiên đang ngồi luyện công.Bất chợt nụ hoa động đậy,nó run lên bần bật sau đó từ từ bung nở ra,ở giữa nụ hoa lại là một đứa bé bụ bẫm ,trần trụi nhỏ như ngón tay út đang đạp chân huơ tay ,và khóc nức nẻ .
_Oe,oe ,oe.....
Vị bạch y đó mở mắt ,vẻ mặt hồ hởi ,đưa tay nhẹ nhàng bốc lấy đứa bé tí hon đặt vào lòng bàn tay,miệng y nở nụ cười hạnh phúc như đã có được một báu vật,lúc này đứa bé tè dầm làm ướt tay của vị bạch y ,khiến cho nụ cười của Y méo xệch chuyển sang nghiến răng,chu mỏ.
_Grừ....bổn tiên bỏ công sức ngày đêm độ linh lực tạo cho ngươi huyết nhục ,có ngũ quan ,thất khíu ,ngươi cám ơn ta như vậy đó hả ...tên Đông Kỳ Vân thúi....
Hoá ra đó chính là Bạch Diễn Tình .
Kể về lúc Bạch Diễn Tình cố gắng dịch chuyển đuổi theo tàn hồn của Đông Kỳ Vân ,Y đã theo đến cửa Địa Phủ.
Tàn hồn của Đông Kỳ Vân bay đến một nơi âm u ,sương khói bao phủ, không khí lạnh đến tê người ,lúc này phía đối diện bổng dưng xuất hiện hai bóng lưng mờ ảo đứng trước một cái cổng lớn ,Một người đội nón cao màu trắng đề bốn chữ “Nhất kiến sinh tài” , người còn lại mặc y phục đen ,đội nón cao đề bốn chữ “Thiên hạ thái bình”, trên tay cả hai cầm theo đèn lồng soi đường và cờ chiêu hồn chiêu dụ oán linh đi theo về địa phủ,thấy tàn hồn của Đông Kỳ Vân bay đến bọn họ niệm chú rì rầm sau đó phóng một tia ma lực ra biến những đốm sáng màu vàng thành hình dạng của Đông Kỳ Vân.Một tên lè lưỡi dài đến rốn nói.
_Ài....sau chỉ còn có một phách yếu ớt thế kia....dẫn hắn về Địa Phủ luận tội tra hình xong cũng không thể nào bước vào Đạo Luân Hồi đâu à,vậy mà chuông triệu hồn của ta cũng rung lên....uổng công phí sức ra đây chờ đợi.
Tên còn lại mặt mài tím ngắt thân hình mập mạp nghiêng đầu nhìn nhìn ngó ngó Đông Kỳ Vân đang đứng lơ lửng ẩn ẩn hiện hiện phía trước,cũng tặc lưỡi .
_Hừm....bọn tu nhân dạo này ở trên đó tranh đấu khiếp thật, toàn chết không đủ ba hồn chín phách....tên này chắc thả cho trôi nổi trên sông Vong Xuyên....đi nào...
Bọn họ quay lưng ,cánh cửa lớn tự động mở ra ,phía bên trong lại là một không gian hoàn toàn khác,có bầu trời nhưng là đêm đen u tịch ,có đường đi ,cây cối,nhà ở với ánh đèn le lói .Đông Kỳ Vân với đôi mắt không ánh nhìn,mở hờ nhìn xuống ,lơ lửng bay theo sau hai người kỳ dị đó đi vào bên trong.Cánh cửa từ từ khép lại ,nhưng Bạch Diễn Tình đã đuổi đến,Y phóng đuôi ra luồn lách vào phía trong giữ cánh cửa chậm lại ,Y phóng người bay thẳng vào ,cánh cửa khép chặt rồi biến mất sau những làn khói trắng, nhưng ở trên đất lại hiện ra một thân người bạch y nằm bất động, người này chính là Bạch Diễn Tình ,nói đúng hơn là thể xác của Y .Cánh cửa mà hai người kia đi qua chính là Cổng Địa Phủ,là một kết giới ngăn chặn giữa Nhân Giới và Ma Giới do Diêm La Vương độ chú tạo nên,bất cứ là ai từ Tiên Nhân đến Tu Nhân khi bước qua cánh cửa này điều phải rũ bỏ thân xác,chốn U Minh chỉ nhận oán hồn ,Bạch Diễn Tình thừa biết đây là đâu,vì muốn cứu Đông Kỳ Vân Y không ngần ngại mà xông vào Địa Phủ bỏ mặc thân thể của mình nằm lại nơi hoang vu.Hồn phách của Bạch Diễn Tình khi đi qua Cổng Địa Phủ liền hoá thành Hồ Yêu thích nghi với cõi âm gian này,ma lực cũng khôi phục ,thương tích giảm nhẹ,tuy nhiên ma lực của Yêu quái bậc Trung không thể so sánh với linh lực Hồ Tiên ,nhưng cũng đủ đối phó với bọn ma quỷ nơi Địa Phủ.
Bạch Diễn Tình chưa từng đến Địa Phủ nhưng cũng từng nghe qua nơi này , những oán hồn con người nếu bị hút về đây sẽ bị quỷ sai dẫn đến Điện Diêm La luận tội,tùy theo mức độ sai phạm mà cho chuyển kiếp hoặc bị nhốt lại nơi Địa Phủ chịu hình phạt.Đường ở Địa Phủ cũng giống như ở Ma Vực ,oán linh nơi này buôn bán qua lại tấp nập,đó là những người mang tội nhẹ được giữ lại chờ đúng ngày giờ thích hợp sẽ cho chuyển sinh,có người phải chờ một hai năm,có kẻ chờ vài chục năm,vì vậy nhà cửa,chợ quán mộc lên khắp chốn chẳng khác nhân gian chút nào.Hai tên quỷ sai thông thạo đường lối nên đã dẫn Đông Kỳ Vân thẳng đến dòng sông Vong Xuyên,Tên y phục trắng đứng lại tại ngã ba đường chằn chừ .
_Ngươi định quăng hắn xuống đây luôn á?
Tên y phục đen cầm cây quạt lông gà quạt mấy cái nói.
_Ngươi nhìn đi hắn lúc ẩn lúc hiện như thế này đâu còn thần thức gì mà làm khổ sai nữa ,đem về Điện xét xử cũng quăng xuống đây thôi,chi bằng đá thẳng hắn đi luôn từ bây giờ,ngươi nói có rảnh tay không?chúng ta không có thời giờ nghỉ ngơi đâu còn phải đi bắt những tên khác nữa...
_Ê....liệu Đại Vương có truy cứu trách nhiệm của chúng ta không hả?
_Hừm....ngươi nghĩ xem có biết bao nhiêu tên tu nhân bị hoá quỷ bị đánh tan hồn phách rồi,có tên nào đến được Địa Phủ không?Thêm hắn vào cũng không nhiều bỏ hắn ra cũng không ít,giữ hắn lại càng vô dụng....
Tên y phục trắng gật gù .
_Ừm...có lý....vậy đá hắn xuống đây đi....
Tên y phục đen co giò vừa định đá vào Đông Kỳ Vân thì có một chiếc đuôi Hồ Ly bay đến quấn lấy chân hắn kéo quăng đi,hắn theo đà bay vèo một cái cày sấp mặt xuống đất khiến khói bụi văng lên mịt mù.
_Bốp....

_Á......aaaa.....
Tên còn lại nhìn thấy thì lúc lắc đầu cười sằng sặc ,khiến cái lưỡi dài của hắn cong lên cong xuống như con rắn.
_Há há há.....sao lại bay đi rồi...há há há.....
Hắn cười chưa dứt tiếng thì bị một chiếc đuôi khác quất mạnh vào mặt ,làm cho hắn bay đi nằm đè lên người của tên y phục đen .
_Bốp...
_Á.....
Bạch Diễn Tình đến kịp lúc cứu được Đông Kỳ Vân,nếu không linh hồn của hắn mà bị đẩy xuống sông Vong Xuyên thì mãi mãi không thể trở lên.Bạch Diễn Tình liền tụ ma lực ở đầu hai ngón tay yểm chú thu phách của Đông Kỳ Vân vào tay áo của mình.Hai tên quỷ sai sốc lại tinh thần thì nổi giận quát tháo.
_Mẹ kiếp....cái tên Yêu Hồ kia Nhân Gian có lối ngươi không đi Địa Phủ không cửa lại xông vào.....chưa biết chết là gì hả?
Bạch Diễn Tình liếc mắt ném ánh nhìn sắc bén về bọn chúng nói.
_Chưa hỏi ý mà dám bắt người của ta đi bọn ngươi muốn bị tan biến à ,ta mặc kệ đây là chốn quỷ quái nào ,bọn bây là ai cũng phải trả lại Đông Kỳ Vân cho ta.
_Hừm....từ thời Địa Phủ được lập ra ,phàm là oan hồn của Nhân Giới đều phải trở về Địa Phủ....đây là quy luật....Yêu Tinh như ngươi khôn hồn thì hiểu chuyện một chút ,để lại oán linh kia rồi rời đi.....bọn ta sẽ tha mạng cho....
Bạch Diễn Tình nhếch mép cười khẩy
_Dựa vào các ngươi sao....yaaaa....
Bạch Diễn Tình tung đuôi quất liên tục khiến cho hai quỷ sai hoảng hốt,né tránh đánh trả lại,quỷ lâu năm không tu luyện dù ở tại địa bàn cai quản cũng yếu thế hơn Yêu Hồ tu linh mấy trăm năm,chẳng mấy chốc bọn họ đã bị Bạch Diễn Tình đánh cho tan biến.Chiếc chuông triệu hồn của bọn họ rơi xuống đất liền biến mất quay trở về Điện Diêm La,hiện ra ngay trên bàn án thư của Diêm La Vương.Ông ta đang xử án,vừa nhìn thấy pháp bảo của quỷ sai trở về liền hiểu ra có người bị tan biến,ông ta vẽ ra một nguyệt quang kính nhìn thử,thấy Bạch Diễn Tình mang theo oán linh tìm đường trở về Nhân Giới thì nổi giận,ông ta đập bàn gây ra địa chấn rung chuyển Điện Quỷ.
_Yaaaaaaa.....lý nào là vậy....Tên Yêu Hồ càn quấy này dám tự ý xông vào Địa Phủ còn giết quỷ sai cướp phách,bây đâu mau bắt hắn lại,kéo về Điện cho ta xử tội.
_Dạ,tuân lệnh....
Bọn quỷ sai cả trăm tên phục lệnh túa ra như ong vỡ tổ đuổi theo Bạch Diễn Tình, trong đó có nhiều tên khi còn sống là Tướng Quân cũng có chút bản lĩnh,đánh căng sức với Bạch Diễn Tình,vây kín Y như kiến bu đường.Bạch Diễn Tình vì muốn bảo toàn linh lực để hỗ trợ cho phách dùng tuyệt kỹ Bách Biến Hồ Ly hoá thân liên tục lúc là oán linh,lúc là quỷ sai,lúc là cây cỏ,lẩn trốn thoát khỏi bọn chúng chạy vào chợ Âm Phủ .Vì để tiện cho việc đi lại Bạch Diễn Tình đã thay cho mình một lớp da khác giả làm một oán hồn cụ bà ,chống gậy bước đi,quả nhiên đã qua mặt được bọn oán linh nơi này ,trên đường gặp nhiều tốp quỷ sai chạy qua,chạy lại tìm kiếm cũng không nhận ra Y.Phách của Đông Kỳ Vân ở trong tay áo Bạch Diễn Tình liên tục được Y truyền linh lực tăng khả năng kết phách nên tạm thời ổn định, không còn lúc ẩn lúc hiện nữa .Đi đường cả ngày Bạch Diễn Tình cũng thấm mệt bèn ghé lại một quá mì ven đường nghỉ chân,cũng nhân cơ hội dò hỏi đường đến Cổng Nhân Giới.
Quán mì nhỏ chỉ là một mái tranh tạm bợ với hai bộ bàn ghế gỗ ,cả cái biển hiệu cũng chỉ là tấm vải thô treo trên một cây tre khẳng khiu cắm bên cạnh quán,mỗi khi gió thổi qua làm cho nó lung lay từng đợt,tuy tấm vải thô sơ nhưng chữ viết bên trên lại đẹp vô cùng,mềm mại uyển chuyển nhìn vào là biết kẻ đề bút có học thức cao,chữ đề :"Hữu Duyên Quán".Bạch Diễn Tình đi đến chậm rãi ngồi xuống ghế vừa thở hắt ra một cái mở miệng hỏi.
_Chủ ......
Dường như quán này vắng khách ,buôn bán ế ẩm đã lâu hay sao ấy nên Bạch Diễn Tình vừa cất tiếng chưa gọi tròn câu thì gã chủ quán đã phi thân từ trong nhà ra một cái vèo,đứng kế bên cạnh Bạch Diễn Tình một đống lù lù , người này mặc một bộ bố y màu nâu rất bình dị ,khiến cho Bạch Diễn Tình thoáng chốc giật bấn người.
_Soạt!
_Á!

_Phạch!
Gã chủ quán hồ hởi quăng mạnh cái khăn đang vắt ngang vai xuống bàn ,nhanh nhảu lau lau chùi chùi luôn miệng cười hề hề nói.
_Dạ dạ có ta có ta....!không biết vị đại nương đây dùng mì gì ạ,ở đây bọn ta có mì tương ngộ,mì hão hợp,mì phu thê ,đại nương muốn dùng mì chi?
Bạch Diễn Tình một tay chống gậy một tay đưa ngang ngực chủ ý để phách của Đông Kỳ Vân không bị trôi ra ngoài,nhẹ ngước mắt nhìn chủ quán định gọi đại một tô mì thì Y há hốc mồm kinh ngạc.
_Ế...ngươi,ngươi,ngươi....!không phải là Phong Truy Mệnh đây sao?
Gã chủ quán nghe có người nhắc đến tên mình liền nhìn vào Bạch Diễn Tình nghi ngại,đưa mắt ngó qua ngó lại ngó tới ngó lui ,sau đó thì gãi đầu gãi tai nói.
_Ừm....ta đúng là Phong Truy Mệnh...nhưng ta không thể nhớ ra là ta có quen biết Đại Nương đây,lẽ nào Đại Nương là đạo hữu của Lục Phái trên Trung Nguyên?ồ không....hay Đại Nương là người trong họ hàng xa của ta....
Bạch Diễn Tình chau mài nói
_Cái gì mà đạo hữu,cái gì mà Đại Nương...ngươi không nhận ra ta là Bạch Diễn Tình à?Phong Tông Sư?
Nói xong Bạch Diễn Tình biến lại hình dạng của mình làm cho Phong Truy Mệnh ngớ ra một lúc.
_Ố...là là ...Hồ Ly Tiên Bạch Diễn Tình....ơ ....ngươi là Yêu Hồ nếu chết thì quỷ hồn bay về Địa Ngục Vô Gián chứ...sao lại đến Địa Phủ?
_Hừm...là ta tự ý xông vào đây!
Lúc này ở trong quán lại cất lên tiếng của một nữ nhân.
_Phong Ca....là ai đến đây?
Tô Nhược Hồng bây giờ mặc một bộ y phục thôn phụ màu hồng nhạt ,tóc quấn cao cài mộc trâm đơn sơ nhưng vẫn không làm phai mờ nhan sắc mặn mà của nàng ,thấy phu quân của mình đứng lâu bên ngoài nên nàng từ trong nhà đi ra xem thử ,vừa nhìn thấy Bạch Diễn Tình nàng cũng bất ngờ không kém.
_Ơ Bạch Hồ Tiên ...sao sao ngươi lại ở đây...?
Qua một hồi tâm sự Bạch Diễn Tình mới biết được Phong Truy Mệnh và Tô Nhược Hồng vì muốn tiếp tục duyên phận phu thê cho nên cả hai đã bỏ đi cơ hội đầu thai ,cùng nhau ở lại Địa Phủ bán mì,tuy cảnh ở chốn U Minh mờ ảo,âm u ,lạnh lẽo nhưng chỉ cần được ở cùng nhau họ cũng cảm thấy nơi đây vô cùng yên bình.Chỉ có điều bây giờ họ không có linh lực gì cả , chỉ là những oán linh bình thường,đến cả quỷ sai cũng không thể đánh bại,nhưng đó cũng là điều tốt vì họ không còn phải tranh đấu gì nữa.Còn chuyện hai người bọn họ gặp lại Bạch Diễn Tình và Đông Kỳ Vân dẫu sao cũng là hữu duyên cho nên Tô Nhược Hồng đã chỉ dẫn cho Y Cổng Nhân Giới và cách dùng hoa Cát Cánh Mộc Nhân luyện ra thân thể cho Đông Kỳ Vân.
_Hoa Cát Cánh Mộc Nhân là báu vật của Địa Phủ nó được trồng ở vườn Ngũ Oán là nguyên liệu nồng cốt luyện ra huyết nhục cho một linh hồn....ừm...đôi khi bọn quỷ quan nơi này nhắm trúng vào một linh hồn tốt đẹp nào đó muốn giữ họ lại bên cạnh sẽ dùng Hoa Cát Cánh Mộc Nhân tạo cho linh hồn đó một thân xác vừa vặn với hình dáng vốn có của họ.Những Mộc Nhân Cát Cánh này có đặc điểm như Mộc Tinh và không còn tên tuổi trong sổ sinh tử của Địa Phủ.Nếu như ngươi muốn Đông Kỳ Vân hồi sinh với hình dạng của đệ ấy thì phải hái được Hoa Cát Cánh Mộc Nhân này.
Phong Truy Mệnh nói.
_Phu phụ bọn ta sẽ tìm cách đánh lạc hướng của bọn quỷ sai canh gác khu vườn,Ngươi đột nhập vào đó tự tìm Hoa có hái được hay không thì tùy vào duyên số của ngươi.
Bạch Diễn Tình đưa tay áo lên nhìn vào bên trong thấy đốm phách ánh kim quang vàng nhấp nháy như đom đóm của Đông Kỳ Vân thỉnh thoảng vẫn run rẩy lên bần bật,Y nói.

_Ừm...ta nhất định sẽ hái được...nếu không hái được...ta cũng sẽ cùng hắn đồng quy vu tận...
Phong Truy Mệnh cùng Tô Nhược Hồng đẩy một chiếc xe gỗ bên trên chở một cái thùng và thúng chén đũa,đi đến khu vực cấm địa của Vườn Hoa Cát Cánh Mộc Nhân.Ở đây có trên trăm tên quan binh canh giữ ,vừa thấy phu phụ họ đi đến bọn chúng liền xua đuổi,ba bốn tên lính cầm gươm đao chạy đến hỏi.
_Này,này....các ngươi có biết đây là đâu không mà dám đi đến đây hả....!không muốn chết thì biến đi chỗ khác mau....
Phong Truy Mệnh gật gù ngơ ngác tỏ vẻ khúm núm,sợ sệt.
_Ối quan gia xin tha mạng tha mạng...phu phụ chúng tôi là người bán mì ở thôn Tây nghe một vị quan sai của Điện Diêm La Vương nói ở đây cần một trăm bát mì cho nên mới đẩy mì đến đây giao .....!chứ không biết nơi này là nơi nào....xin quan gia tha cho....
Một tên vừa quát tháo vừa dùng gươm đẩy cái nắp gỗ trên thùng ra.
_Hừ...ai mua mì của bọn ngươi chứ?đừng có lẻo mép đánh lừa bọn ta...trong này là cái thứ gì ....hừm....
Cái nắp gỗ bị cạy bung lên văng xuống đất,khói bốc lên nghi ngút kèm mùi thơm phức đặc trưng của nước canh khiến cho bọn quan sai hỉnh mũi hít lấy hít để,miệng tuông nước dãi thèm thuồng,Tô Nhược Hồng liền nhanh miệng nói.
_Ôi trời ơi nói như vậy là ở đây không có ai mua mì sao....hu huhu...phu quân ơi bọn ta bị tên quan sai đó lừa rồi...lần này nấu cả thùng to làm sao mà ăn cho hết....huhuhu....lỗ nặng rồi....mì để lâu sẽ không còn ngon nữa...ai mà thèm ăn....hic hic....
Tên quan sai có chức cao nhất nghe nói vậy liền hồ hởi
_Xì....hoá ra bọn bây bị gạt rồi ư ....hừm...chỗ mì này trước sau gì cũng phải đổ bỏ...thôi thì để bọn ta ăn giúp cho....nào nào bọn bây mỗi đứa một bát nào....ăn nhanh còn cho bọn nó đẩy xe về....
_Ơ ơ ơ...quan gia quan gia...xin từ từ..
Đúng là quỷ đói tranh ăn,bọn quan sai xúm lại kẻ một bát , người một đũa chen lấn múc,xới như chưa từng được ăn mì bao giờ, không còn ai chú ý đến việc canh gác,Tô Nhược Hồng liền thả nhẹ tay áo xuống,Bạch Diễn Tình trong hình dạng chiếc đuôi Hồ Ly bay ra nhẹ nhàng lướt qua cửa đột nhập vào bên trong khu vườn.Bọn quan binh ăn xong liền đuổi phu phụ của Phong Truy Mệnh đi mà không thèm trả một quan tiền nào,hai người bọn họ giả vờ nhăn nhó thống khổ xin cho chút tiền mua bột kéo mì ,tên quan sai liền ném cho họ mỗi một đồng xu cong queo.
_Một xu đủ rồi...nếu không đi ta cho hai ngươi vào chảo dầu chiên vàng luôn đấy....cút....
_Quan gia...huhu....
.....
Vào đến bên trong khu vườn lại là một cảnh tượng vô cùng kinh hãi,khu vườn trãi dài hơn năm dặm ,toàn là oán hồn đứng gục đầu ,Hoa Cát Cánh Mộc Nhân không phải mộc trên đất như hoa bình thường ở Nhân Giới hay Ma Vực mà nó mộc trên đầu của oán hồn,năm oán hồn mang năm màu sắc khác nhau ,đỏ,vàng,tím,đen,xanh lá ....bọn họ không có y phục ,trần trụi đứng đơ cứng chụm đầu vào nhau ,trên đỉnh đầu của bọn họ là một cái rễ cây ,năm rễ cây xoắn lại tạo ra một cây Cát Cánh với một nụ hoa Xanh Lam.Bạch Diễn Tình trông thấy hoa liền mừng rỡ vội đưa tay ra ngắt lấy một nụ hoa,nhưng nụ hoa vừa bị ngắt đi thì trở nên tàn úa sau đó biến mất,còn năm oán hồn đang nuôi dưỡng hoa bỗng dưng mở mắt la hét cào cấu tấn công Y.Bạch Diễn Tình liền tung đuôi ra quất đánh bọn chúng tan biến,Y nhăn ấn đường nghiến răng.
_Ta khinh suất rồi....hoa này sống dựa vào oán khí của linh hồn ....hừm....làm cách nào để hái nó đây....
Bạch Diễn Tình suy nghĩ một lúc liền hiểu ra,bản thân Y cũng đang là một oán linh có oán khí,liền tìm một nụ hoa khác vừa ngắt nó xuống Y đã cắm ngay nó vào ngực mình.
_Phập!
_Á......
Hoa Cát Cánh Mộc Nhân này đúng là vật hút máu kinh dị ,vừa được cắm vào ngực của Bạch Diễn Tình nó liền bám rễ hút đi sinh khí của Y,gây ra cơn đau thấu tim ,thấu phổi tựa như bị một mũi tên đầy móc nhọn cắm vào ngực chọc ngoáy liên hồi.
Bạch Diễn Tình nén đau cố gắng bước đi ,mỗi bước chân dần trở nên nặng nề vô cùng.
_Hừm...chỉ cần ra khỏi Địa Phủ linh lực của Hồ Tiên phục hồi ,ta sẽ có thể độ linh di chuyển phách của Đông Kỳ Vân vào hoa....!không còn chịu cảnh này....um....
Bọn quỷ sai canh gác nghe tiếng oán hồn kêu thét liền chạy vào xem xét,nhưng Bạch Diễn Tình đã nhanh hoá thân thành một cụm oán hồn có nụ hoa Cát Cánh trên đầu,và đứng lẫn vào khu vườn,cho nên bọn chúng không nhận ra điều gì bất thường liền rời đi.Bạch Diễn Tình đã chờ rất lâu chịu đựng cơn đau dày vò đến kiệt sức mới chờ được đến thời khắc bọn quan binh đổi phiên gác cho nhau,nhân lúc không ai chú ý Y hoá thành một quan sai trà trộn vào bọn quan binh rời đi.Dưới hình dáng của quỷ sai Bạch Diễn Tình thuận lợi đi đến Cổng Nhân Giới ,nhưng khi vừa tiếp cận nơi này đã bị quan binh vây đánh.

_Hừm....Hồ Yêu bọn ta đã chờ ngươi lâu rồi....chịu chết đi...yaaa....
Một trận đánh quyết liệt diễn ra ,hàng trăm tên quan sai cú kéo đến dồn dập khiến cho Bạch Diễn Tình yếu thế,xuất chiêu chậm hơn cuối cùng cũng bị bọn chúng phóng xích sắt trói chân trói tay giữ Y đứng như hình chữ đại(大).Tên quan đứng đầu hả hê cười lớn nói.
_Yêu Hồ ta xem ngươi còn giảo hoạt nữa không,cuối cùng cũng bị ta bắt giữ...hè hè hè...để ta xem nào....
Hắn cười nham nhỡ dùng tay bóp chặt cảm của Bạch Diễn Tình cường ép Y nhìn hắn.
_Woa.....đúng là Mỹ Hồ Tiên.....ngươi thật là quyến rũ....hè hè hè.....đem ngươi dâng lên Quỷ Quan cai quản Ngục Ty ta sẽ được trọng thưởng....ha ha ha....
Bổng dưng lúc này có hàng ngàn oán hồn từ đâu ùa tới,miệng luôn kêu gào , khiến cho bọn quan sai hoảng kinh.
_Tiên Gia,Tiên Gia độ linh cho ta với,mau mau mở cửa cho ta lên Nhân Giới...
_Mở của Địa Phủ,mở cửa Địa Phủ ha ha ha....
_Ta chờ ngày này lâu lắm rồi a...cuối cùng cũng lên trên đó ăn đồ cúng a...
_Mở cửa đi....!Tiên Gia còn ta nữa nè....!mở cửa đi.....aaa....
Bọn quan sai dùng gậy quất tới tấp vào bọn oán hồn.
_Ai nói là mở cửa cho các ngươi....hôm nay không phải ngày mở cửa.....cút đi....cút về chỗ bọn ngươi mau....
_Yaaa ...tên khốn nào ....tung tin đồn nhảm thế chứ.....cút cút.....
Thì ra Phong Truy Mệnh và Tô Nhược Hồng đã tung tin có Thần Tiên mở cửa Nhân Giới độ oán hồn về Nhân Gian vui chơi một ngày,nhưng chỉ độ giúp cho trăm oán hồn thôi,ai đến trước sẽ được độ linh ai đến sau sẽ mất cơ hội, cho nên mọi người trong các thôn Đông, Nam,Tây,Bắc đều kéo đến xem thử,thoáng thấy bóng dáng của Bạch Diễn Tình trong bộ bạch y tinh khôi thì tin sái cổ lũ lượt chạy đến Cổng giành cơ hội.Nhân lúc hỗn loạn Bạch Diễn Tình phá xích sắt mở Cổng Nhân Giới thoát khỏi Địa Phủ,có mấy oán hồn cũng nhanh chân bay theo khiến cho cảnh tượng vô cùng bát nháo.
Bay thoát ra ngoài Bạch Diễn Tình liền nhập thể hoàn hồn, không chờ cho thương thế ổn định đã vội độ linh lực đưa phách của Đông Kỳ Vân vào nụ hoa Cát Cánh.Theo như lời của Tô Nhược Hồng nói , năm xưa Lãnh Mộ Tuyết đã đến Tây Quỷ Sơn tìm khoáng vật luyện ra thần võ Hoả Lôi có nói lại với nàng nơi này có thảo dược quý hiếm sinh sống,vì tiện tay nên đã hái về cho nàng một ít,trong đó có Hồi Hồn Thảo dùng để nuôi dưỡng linh hồn rất có ít cho việc cứu Đông Kỳ Vân.Nên Bạch Diễn Tình đã để nụ hoa Cát Cánh mộc trên ngực Y giữ cho nó nguyên vẹn,ngày đêm tìm đường đến Tây Quỷ Sơn.
Bạch Diễn Tình lớn lên và tu luyện thành hình người ở đất Tây Ma Vực cho nên rất am hiểu về Sa Mạc Huyền Ảo,càng hiểu rõ về Chủ Nhân nơi đây là Bá Dực Mị Cầm,bởi vì dấu chu sa mà Khiêm Lăng Thành điểm cho Y đã bị tan biến cho nên khi đi qua Sa Mạc Huyền Ảo Bạch Diễn Tình không bị ảnh hưởng của chú yểm kéo vào Ảo Cảnh,nhưng lại bị những quỷ binh nơi đây vây đánh và bị bắt giữ,đưa về Biệt Thành Vong Tình.
Dung mạo của Bạch Diễn Tình không xa lạ gì với bọn quỷ thuộc dòng tộc Bá Dực,cho nên khi phát hiện ra Y, bọn chúng đã rất tức giận đuổi đánh đến cùng quyết tâm bắt sống Y đem về giao cho Bá Dực Mị Cầm,do bị nội thương và linh lực tiêu hao nên Bạch Diễn Tình không thể sử dụng hết linh lực chiến đấu ,bị Quỷ Tướng bậc Trung đánh bại ,thật ấm ức cho Y, nhưng vì cứu Đông Kỳ Vân Y không thể tiêu tốn thêm linh lực ,cần phải giữ tỉnh táo để nụ hoa Cát Cánh có dưỡng chất sinh tồn.Bị bắt lôi đến Sảnh Cung Điện ,Bạch Diễn Tình vẫn giữ nét mặt bình thản vì Y biết mình sắp phải đối diện với ai .Trên bậc tam cấp nơi chiếc ghế chủ tọa được làm từ xương cốt của quỷ với những chiếc đầu lâu đính lên làm vật trang trí khiến cho người nhìn liên tưởng đến chiếc ngai Vương của Khiêm Tử Lăng ở Quỷ Cung,vừa thể hiện tính tàn bạo của chủ nhân vừa phô trương sức mạnh,nhưng với một nữ nhân mà nói ngồi trên ghế này đúng là quá đáng sợ.
Các Quỷ Tướng đứng đầy bên ngoài cửa Đại Sảnh chờ lệnh,bên trong chỉ có những quỷ nữ nô tỳ đứng thành hai hàng từ cửa đến bậc tam cấp,tính ra hai bên cũng có hơn bốn mươi ả,dung mạo không đến nỗi nào cũng được gọi là xinh nhưng vẻ mặt lạnh lùng,trơ như tượng ,nhìn bọn họ cứ như nhà đang bị mất sổ gạo lại bắt đi làm từ thiện,nhưng từ khi Bạch Diễn Tình bị giải vào,đứng ngây ngóc ở giữa Đại Sảnh thì có vài ả đảo mắt liếc trộm,có vài ả lại mỉm cười ,khiến cho Y càng thêm chán chường,thầm chửi trong lòng.
_"Một lũ dâm tiện,nhìn cái gì mà nhìn,cười cái gì mà cười....".
Bổng dưng lúc này từ phía cửa bay vào một luồn khói đen kịt tụ lại trên ghế chủ tọa,một lúc sau thì hiện ra một nữ nhân mặc phụng bào màu đen,chỉ thêu kim tuyến lấp lánh màu vàng ,tóc búi kiểu cầu kỳ,có đội mão phụng với trâm cài phỉ thúy,trang sức lộng lẫy,đúng là kiểu cách của một bà Hoàng,gương mặt của Ả thanh tú,đôi mắt phụng quyến rũ với hàng mi dày như mưa ,đen cong vút ,môi mộng đỏ rực,đôi mài thanh mãnh ,khí thế như nam nhân, toát lên vẻ uy nghi nhưng có chút đáng sợ.Bọn nô tỳ liền quỳ xuống hô vang.
_Cung nghinh Nữ Vương giá đáo.
Đó chính là Công Chúa Hoàng Tộc Bá Dực,Bá Dực Mị Cầm.
Nhìn thấy Mị Cầm ,Bạch Diễn Tình không hề nao núng mà nói.
_Đã lâu không gặp Mị Cầm Công Chúa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương