Tôn Thượng
Chương 9: Đấu học thức

Ngày hôm nay Nhất Phẩm Sơn Trang tổ chức đạo hội nhạc nghệ, thế hệ nhạc sĩ trước cùng thế hệ nhạc sĩ trẻ tuổi của Thanh Dương địa giới đều tới không ít, nói đến danh tiếng Âu Dương Dạ trong giới nhạc sĩ cũng coi như có chút danh tiếng, cho dù đến nay nàng vẫn không có sáng tác từ khúc nào thuộc về riêng, bất quá tuổi còn nhỏ liền có thể đánh hai khúc của Xích Tiêu Quân Vương đến tinh túy, trong thế hệ nhạc sĩ trẻ cũng coi như khó có được.

Nhờ phúc Diệp Hủy ban tặng, sự việc liên quan tới nàng mọi người cũng đều biết ít nhiều, một bộ phận giống Diệp Hủy, cho rằng vị Xích Diễm công tử tài năng xuất chúng kia có thể là hư cấu, dù sao kỳ tài tinh thông tiên đạo thập nghệ nếu thật là tồn tại, mọi người không có khả năng chưa nghe nói bao giờ, đương nhiên, còn có một bộ phận người cho rằng có thể là thật, thế giới lớn như vậy không thiếu cái lạ, không phải vị kỳ tài nào cũng khoa trương, có lẽ cũng có kỳ tài rất khiêm nhường.

Giờ này khắc này, nghe nói đại danh đỉnh đỉnh Vân Hồng công tử phải hướng vị Xích Diễm công tử này lĩnh giáo, tất cả mọi người nhao nháo lao qua, muốn nhìn một chút vị Xích Diễm công tử này có phải hay không đúng như Âu Dương Dạ nói xuất chúng đến vậy. 

“Âu Dương sư muội, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, nếu là chờ một lúc nữa bị quần chúng vạch trần, vậy ngươi coi như mất hết thể diện rồi... Ai nha nha, rất nhiều người thế này đều coi ngươi như nữ thần, nếu mọi người biết nữ thần của họ luôn nói láo lừa gạt mọi người, ngươi nói bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào.”

Diệp Hủy vẫn luôn thấy Âu Dương Dạ không vừa mắt, bởi vì Âu Dương Dạ có gia thế khiến nàng ta ngưỡng mộ, càng có tư chất làm nàng ta ngưỡng mộ, điều khiến nàng ta ghen ghét nhất chính là sư huynh sư đệ trong môn phái đều đối đãi với Âu Dương Dạ như là hòn ngọc quý trên tay, nàng đã sớm muốn tìm cơ hội để Âu Dương Dạ mất hết thể diện, bởi vì nàng trăm phần trăm dám khẳng định trên thế giới căn bản không có người nào là Xích Diễm công tử tài năng xuất chúng cả, tên trước mắt này xem ra chính là bị kéo tới giả mạo.

“Sư muội, nếu như ngươi không nguyện ý, ta có thể không lĩnh giáo Xích Diễm công tử.” 

Đối diện, Vân Hồng đoan chính mà ngồi, cười vẫn như cũ ôn hòa lễ độ như vậy.

Hắn là người người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi, tại phái Vân Hà là thế, mà ở trong giới nhạc nghệ Thanh Dương địa giới cũng vậy, Vân Hồng càng có danh tiếng rất lớn, lại còn tuấn tú bất phàm, khí chất ưu nhã, là thần tượng trong suy nghĩ của rất nhiều thiếu nữ.

Nhưng mà. 

Chỉ có Âu Dương Dạ biết tên này rất dối trá, cực kỳ dối trá, cũng bởi vì mình một năm trước cự tuyệt sự theo đuổi của hắn, tên này liền trong bóng tối khắp nơi tung lời đồn về mình, nói mình ngạo mạn tự đại không coi ai ra gì, mà Âu Dương Dạ càng hiểu rõ, mình hư cấu ra Xích Diễm công tử chỉ nói với một mình Vân Hồng, sở dĩ hiện tại mọi người đều biết, đều là tên Vân Hồng này ở sau lưng giở trò quỷ.

Cái tên Vân Hồng mặt ngoài diễn trò, âm thầm đánh lén đáng chết này, cùng Diệp Hủy cấu kết với nhau làm việc xấu!

Tức chết ta rồi! 

Mặc dù Âu Dương Dạ Tâm chột dạ, nhưng chột dạ cũng mặc chột dạ, khí thế bên trên cũng không thể yếu thế, quát lạnh nói: “Lĩnh giáo thì lĩnh giáo, Xích Diễm công tử mới không sợ các ngươi!” Nói, Âu Dương Dạ nhấc lên bầu rượu rót một chén rượu ngon, đưa tới bên cạnh Cổ Thanh Phong, truyền âm mật ngữ: Yên tâm, bản tiểu thư mặc dù âm luật tạo nghệ không phải rất cao, nhưng ta thủa nhỏ đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, thư tịch về âm luật càng là xem qua không ít, ngươi đừng sợ.

Cổ Thanh Phong tiếp nhận rượu ngon Âu Dương Dạ đưa tới, làm cái ánh mắt đã hiểu, ra hiệu mình hiểu rồi, tiếp đến ngửa đầu đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, đổi một tư thế, nhìn Vân Hồng, cười mỉm nói: “Tới đi, thiếu niên để thiếu gia ta nhìn một chút âm luật tạo nghệ của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu.”

Vân Hồng cười nhạt một tiếng, giọng điệu âm lãnh mấy phần: “Ngươi dừng như rất phách lối...” 

“Cái này kêu là phách lối hả...” Cổ Thanh Phong vui vẻ cười ha hả không dứt, nói: “Thời điểm ta thực sự phách lối ngươi còn không có nhìn thấy đâu.”

Đúng là phái diễn kịch!

Âu Dương Dạ lần nữa ném cho hắn một ánh mắt tán thưởng, truyền âm mật ngữ đến. 

Rất tốt.

Làm nhân trung kiệt xuất phải là dáng vẻ cuồng vọng này.

Tiếp tục duy trì. 

Bản tiểu thư làm hậu thuẫn cho ngươi!

“Nếu Xích Diễm công tử tự xưng âm luật tạo nghệ cao minh, như vậy hôm nay ta liền muốn lãnh giáo một chút.” Vân Hồng trầm ngâm một lát, hỏi: “Không biết làn điệu khúc Phi Thiên Cuồng Sa đàn tấu ra như thế nào?”

Vân Hồng tiếng nói vừa dứt, bên tai Cổ Thanh Phong liền truyền đến truyền âm mật ngữ của Âu Dương Dạ: Chỉ pháp dùng hình thức tiểu diệp lưu chuyển, âm dây cung là tước vũ lưu ly âm, bách chuyển thiên hồi âm, linh quyết là thích không ảnh nguyệt quyết, lam hồn phi vũ quyết, ngân chiếu lang gia quyết... 

Cổ Thanh Phong nói ra chuẩn xác không sót chữ nào dựa theo truyền âm mật ngữ của Âu Dương Dạ.

Một màn này để Vân Hồng, Diệp Hủy đều cảm thấy kinh ngạc, giống như không nghĩ tới tên trước mắt này có thể nói ra chuẩn xác không sai như vậy, tiếp theo, Vân Hồng lại xin chỉ giáo mấy cái làn điệu, mà mức độ lại càng khó hơn, tuy nhiên đều bị Cổ Thanh Phong rất nhẹ nhàng đáp ra, đương nhiên, ngầm là do Âu Dương Dạ bí mật truyền âm đến.

Tiểu nha đầu này âm luật tạo nghệ bất phàm nha... 

Cổ Thanh Phong dùng mật ngữ truyền đến, Âu Dương Dạ đắc ý đáp lại: Đó là đương nhiên, bản tiểu thư nói qua ta thuở nhỏ đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác mà, những làn điệu này ta có lẽ ta đàn không ra, nhưng cũng không phải bản tiểu thư không biết.

Vân Hồng ngượng ngùng mà cười nói: “Ồ? Xem ra Xích Diễm công tử thực xem qua không ít thư tịch âm luật.”

“Đương nhiên, thiên hạ không có làn điệu nào thiếu gia đây không hiểu.” 

“Tốt, rất tốt, đủ cuồng vọng, đủ phách lối!” Vân Hồng ngoài cười nhưng trong không cười vỗ tay khen hay, ngượng ngùng mà cười nói: “Thế nhưng, ngươi nếu là có thể trả lời ta phía sau muốn nói làn điệu nào, ta Vân Hồng kính ngươi một chén rượu.”

Sau đó Vân Hồng nói một cái tên làn điệu là Nam Đẩu Kim Đỉnh.

Hắn bên này mới mở miệng, những người trẻ tuổi bên cạnh vây xem đều ngây ngẩn cả người, hôm nay bọn họ đã có tư cách tới tham gia đại hội nhạc nghệ lần này, tự nhiên đều là có chút danh tiếng nhạc sĩ, đối với phương diện âm luật cũng đều hiểu khá rõ, nhưng ở đây ai cũng chưa từng nghe nói qua Nam Đẩu Kim Đỉnh dạng làn điệu như thế này. 

Bao gồm cả Âu Dương Dạ cũng không biết, nàng đem thư tịch âm luật những năm qua đã xem toàn bộ nhớ lại một lần, căn bản không nhớ ra có cái làn điệu gì gọi là Nam Đẩu Kim Đỉnh.

“Vân Hồng sư huynh, căn bản không có cái làn điệu Nam Đẩu Kim Đỉnh này?”

Vân Hồng còn chưa mở miệng, bên cạnh Diệp Hủy đã cười lạnh nói: “Ngươi chưa nghe nói qua, chỉ có thể chứng minh ngươi kiến thức kém cỏi, cũng không đại diện là không có, nếu không tin, không ngại hỏi một chút chư vị tiền bối.” 

Vây xem không chỉ có nhạc sĩ tuổi trẻ, đồng thời còn có không ít tiền bối chơi âm luật, trong đó không thiếu nhạc sĩ nổi danh, độ nổi tiếng tối cao, âm luật tạo nghệ sâu nhất thuộc về Tần Bách Lí, hắn không chỉ là tiền bối âm luật Thanh Dương địa giới, còn là đệ tử đắc ý Văn Trúc đại sư.

“Tần tiền bối, ngài là đại sư nhạc nghệ của Thanh Dương địa giới chúng ta, hẳn phải biết Nam Đẩu Kim Đỉnh chứ?”

Khi Diệp Hủy hỏi, nam tử trung niên gọi là Tần Bách Lí, khiêm tốn mà nói: “Đại sư nhạc nghệ chân chính là sư phụ của ta Văn Trúc, ta ngàn vạn đảm đương không nổi xưng hô đại sư thế này, về phần Nam Đẩu Kim Đỉnh cái làn điệu này, hoàn toàn chính xác có, chỉ là làn điệu bậc này rất hiếm thấy, mà lại vô cùng huyền diệu, âm luật tạo nghệ không có cảnh giới nhất định, làn điệu bình thường sẽ rất ít liên quan đến huyền diệu bậc này, người làm nhạc nghệ bình thường càng ít người biết, nếu Vân Hồng công tử nhắc đến Nam Đẩu Kim Đỉnh, như thế Vân Hồng công tử hẳn biết đàn tấu làn điệu này như thế nào?” 

Vân Hồng tự tin đáp lại: “Vãn bối đã nói ra, tự nhiên sẽ hiểu.”

“Không đơn giản! Quả nhiên không hổ là nhân vật nổi bật trong giới nhạc sĩ trẻ tuổi của Thanh Dương địa giới chúng ta.” Tần Bách Lí cùng các chư vị tiền bối gật đầu tán thưởng, nói: “Làn điệu Nam Đẩu Kim Đỉnh này xuất từ thời Thượng Cổ là từ khúc của một vị đại năng, trẻ tuổi như Vân Hồng công tử có thể biết được, chính là rất lợi hại!”

“Tần tiền bối đã quá khen... Vãn bối chẳng qua là thích âm luật, bình thường xem nhiều mấy quyển khúc phổ thôi.” 

Nhìn qua bản mặt dối trá kia của Vân Hồng, Âu Dương Dạ quả muốn nôn mửa, những người khác không biết, nàng thì biết rõ Vân Hồng khoe khoang mình kiếm thức âm luật uyên bác, thường xuyên thu thập những làn điệu hiếm gặp.

Âu Dương Dạ không phục, bực tức nói: “Biết những này làn điệu có gì đặc biệt hơn người, ngươi có thể đàn tấu không?”

“Ya, Âu Dương cô nương, không thể nói như thế, biết là một chuyện, có thể đàn tấu hay không là một chuyện khác, giống ta cùng các vị lĩnh hội âm luật, nếu là biết được ngàn vạn làn điệu, đối với âm luật tạo nghệ của mình cũng là một loại tiến bộ.” 

Tần Bách Lí tiền bối khiến Âu Dương Dạ không cách nào phản bác, nàng chưa từng nghe qua Nam Đẩu Kim Đỉnh, tự nhiên không cách nào vạch trần, truyền âm mật ngữ nói: Đáng chết! Ngươi xem ngươi vừa rồi làm gì mà chém gió mạnh thế hả, nói cái gì thiên hạ liền không có làn điệu ngươi không biết, nói khoác kiểu này ngươi cũng dám? Ngươi đây không phải hại ta sao?

Muội muội, đem tim để trong bụng đi, ngươi mời ta tắm rửa, lại mua cho ta quần áo mới, còn mời ta uống rượu... Ta chắc chắn sẽ không để ngươi mất mặt, không phải chỉ là âm luật thôi sao, ta không có nói láo, thời điểm ta chơi âm luật, ông của ông của đám ranh con này không chừng đều còn quấn tã nhá!

Nghe Cổ Thanh Phong nói như vậy, Âu Dương Dạ đến tâm tư giết người đều có: Trời ạ! Đều đến lúc này rồi ngươi cũng không cần ở trước mặt ta giả mạo cao nhân tiền bối được không? Ta đây đang lo muốn chết đây! 

Gấp cái gì, không phải là giả mạo Xích Diễm công tử sao? Khỏi phải nói Xích Diễm công tử, ngươi dù để cho ta giả mạo Cổ Thiên Lang, đám này ranh con cũng không dám không tin, nhìn kỹ này bổn thiếu gia lần này nhất định để ngươi kiếm đủ mặt mũi.

Đối diện, Vân Hồng tiếp tục duy trì lễ độ ôn hòa, trên thân lộ ra một loại bẩm sinh ngạo khí, khóe miệng ý cười cũng càng tự tin, nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong, cười nói: “Xích Diễm công tử không phải xưng danh nhân trung kiệt xuất sao? Không phải xưng danh nhân tài âm luật sao? Không phải tự xưng thiên hạ không có làn điệu ngươi không hiểu sao? Chẳng lẽ ngay cả làn điệu Nam Đẩu Kim Đỉnh bậc này cũng chưa nghe nói qua sao?”

“Ai nói cho ngươi gia chưa từng nghe qua.” 

Cổ Thanh Phong hướng về phía trước nghiêng nghiêng thân thể, cầm một loại quả nhỏ, để vào trong miệng, vui vẻ cười nói: “Ngươi nói Nam Đẩu Kim Đỉnh cái làn điệu này, nếu như ta nhớ không lầm, cái này làn điệu xuất từ một khúc của lão tổ Đại Lâm Âm thời Thượng Cổ ‘Ngọc Thiềm Phục Thiên Động’?”

Lời vừa nói ra, thần sắc Vân Hồng không khỏi khẽ giật mình, trong ánh mắt đám người Tần Bách Lí bên cạnh cũng đều toát ra sắc thái ngạc nhiên.

Cổ Thanh Phong ngửa đầu uống một chén rượu, nói: “Cái làn điệu Nam Đẩu Kim Đỉnh này cần dùng sáu loại chỉ pháp mới có thể đàn tấu, chín loại âm dây cung giao thế biến hóa, cần 22 đạo âm luật linh quyết mới có thể hoàn thành... sáu loại chỉ pháp theo thứ tự là...” 

Cổ Thanh Phong không mặn không nhạt nói, tựa như đang nói một chuyện rất bình thường, không chỉ có đem Nam Đẩu Kim Đỉnh xuất xứ nói ra, hơn nữa còn đem chỉ pháp, âm dây cung, linh quyết của Nam Đẩu Kim Đỉnh toàn bộ từng cái nói ra, đến cả tiết tấu khi đàn đều nói rất rõ ràng.

Người không hiểu nghe như quấn trong sương mù, mà người hiểu được lại nghe rất là sợ hãi thán phục.

Âu Dương Dạ liền không hiểu, bởi vì nàng chưa hề nhìn thấy qua làn điệu Nam Đẩu Kim Đỉnh này trong bất cứ thư tịch nào, thế nhưng vừa rồi Cổ Thanh Phong nói một tràng, lại làm cho nàng có loại không hiểu gì chỉ biết cảm giác rất lợi hại, nhìn một chút vẻ mặt bất khả tư nghị của Vân Hồng, lại phát hiện Tần Bách Lí bên cạnh cũng đều như thế, Âu Dương Dạ nội tâm không khỏi nhảy lên nhanh chóng. 

Chẳng lẽ tên này nói đều là sự thật?

Nàng còn chưa kịp xác nhận, Vân Hồng lại liên tục hỏi mấy cái làn điệu, cũng như thế, những này làn điệu, Âu Dương Dạ cái nào cũng chưa từng nghe qua, thế nhưng nàng không ngờ, Cổ Thanh Phong tên này lại có thể trả lời đầu tiên, mà với mỗi làn điệu đều nói chuẩn xác không sai chỉ pháp, âm dây cung, linh quyết.

Đúng rồi! 

Chuẩn xác không sai.

Nàng không hiểu, nhưng nàng nhìn được, từ biểu cảm của các tiền bối âm luật như Tần Bách Lí có thể nhìn ra, Cổ Thanh Phong tên này chẳng những nói chuẩn xác không sai, tựa hồ nói quá mức kỹ càng, khiến các vị tiền bối đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Vân Hồng lại liên tục nói mấy cái làn điệu, không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, đều bị Cổ Thanh Phong trả lời chuẩn xác không sai. 

“Ngươi!”

Sắc mặt Vân Hồng có chút khó coi, hắn căn bản không có nghĩ đến mình ra những làn điệu này vậy mà đều bị trước mắt mọi người trả lời được, cái này khiến hắn căn bản không thể tin được, những làn điệu này đều là những làn điệu hiếm gặp hắn khổ sở thu thập, vì chính là để khoe khoang học thức âm luật của mình, trong đó một chút làn điệu thậm chí có thể gây khó khăn cho các lão tiền bối âm luật, mà trăm thử ngàn thử, dù là lão tiền bối âm luật tạo nghệ thâm hậu, cũng rất khó đáp ra ba mươi sáu làn điệu hiếm gặp này của hắn, nhưng hắn không nghĩ tới người đứng trước mắt này vậy mà toàn bộ đều hiểu hết.

Cái này không chỉ khiến Vân Hồng hoài nghi, chẳng lẽ tên trước mắt này thật sự là Xích Diễm công tử mà Âu Dương Dạ nói? 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương