[Tokyo Revengers] Trời Hôm Nay Xanh Lắm
Chương 12: Dính vào bất lương đúng là chả có gì tốt đẹp!

Trong con hẻm khá tối nhưng Manami vẫn có thể nhận ra bộ đồng phục Touman tiêu chuẩn.Và đặc biệt là mái tóc màu trắng ngà thướt tha như con gái kia.Có chơi đồ cô cũng nhận ra cái tên simp trúa Mikey cắn thuốc như cơm bữa của 12 năm sau

Manami:"..."con chó này hơi bị to đấy mọi người ạ

"Chuồn gấp!"

Cô rón rén định rời đi khỏi cái bãi mìn sát bên thì tiếng ho lại một lần nữa vang lên.Cứa thẳng vào cái cột đạo đức đang lung lay của Manami.

Manami:'...Bỏ đi.Chắc chắn hắn không chết được đâu!

"Khụ khụ.."

Manami:'..."Đm tao bảo bỏ!

"Khụ.."

Manami:'..."Ê bạn,ban tưởng làm vậy sẽ khiến mình thấy cắn rứt sao?Nếu bạn nghĩ vậy thì bạn đúng rồi đấy.Im mẹ mồm bạn lại đi!

Cuối cùng không thể chịu được việc lương tâm nghề nghiệp đang bị xé,Manami đành phải tiến vào trong xem coi cái người ngồi đó còn sống không.Nhưng mà vì ấn tượng tương lai quá lớn nên cô vẫn không hoàn toàn tiến lại gần,chỉ đứng lấp ló ở đầu ngõ nhìn vào thôi.


"Hình như ngất rồi"cô nheo mày nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền kia,xong xoa cằm"À nhớ rồi,khoảng thời gian này Mucho nói hắn là một tên ngốc chuyên đi gây chuyện mà.Chắc mới bị đánh xong"

[Tôi mới ngủ một xíu mà cô lại đang làm gì đấy?]

"Dài dòng lắm.Nói chung là ta đang bị phải chuẩn bị gỡ một quả bom hạng nặng"cô nhỏ giọng đáp.

Đó là"xem xét tình trạng cho Sanzu Haruchiyo mà không làm hắn tỉnh dậy"

Con hẻm này khá hẹp,âm thanh nhỏ thì cũng sẽ thành lớn.Cô từ từ tiến lại,dừng ở trước mặt Sanzu ngồi thụp xuống.Cái mùi ẩm ướt của hẻm tối lọt vào mũi làm cô hơi khó chịu.Đôi mắt lướt một vòng qua người trước mặt

"Ngoài mấy vết xước trên mặt thì không thấy vết thương nào khác.Bộ đồng phục che kín gần hết rồi"cô vò đầu bực bội,lia mắt xuống máy cái cúc áo đằng trước"Hay là cởi..."


Đm tỉnh táo lại con ngáo đá này!Manami liền lấy tay tát cái bốp vào má một cái.Đây là Sanzu,no.2 của Phạm Thiên,tên hút cần chơi đồ sẵn sàng gϊếŧ hết mấy cái gai chướng mắt cản đường vua của hắn đấy!!!

Lí trí ơi,quay lại giùm chị!

Manami thấy mỏi chân liền ngồi bệt luôn xuống nền đất đầy bụi,chống tay lên đầu gối ngồi nhìn chàng trai đang ngất mà không biết có một con nhóc đang ngồi săm soi từng milimet trên mặt mình

"Ơ đệch,lông mi dài vãi"cô không kìm được mà hô lên một tiếng"Lông mi thì dài,tóc cũng dài mà còn nhìn mềm vl!Da trắng kinh!"

Thế quái nào mấy tên con trai trong Tokyo Revengers toàn vác thân đi đánh nhau còn chả biết skincare là cái gì mà da đẹp vl ?!!

Ờm...mặc dù Manami cũng chả có tư cách nói câu đó khi cô mới biết cụm từ này 2 ngày trước :)))

"Chắc phải cởi thôi"cô chép miệng nhìn nét mặt ngày càng tái nhợt của Sanzu


Nên chụp lại vài tấm không nhỉ?

.

Sanzu bị một cơn đau đầu ập tới làm cưỡng chế tỉnh dậy,khắp người đau nhức như vừa bị nện 100 cú vào người vậy.Cơn đau dồn ép khiến phổi của sanzu không thở nổi.Hắn lờ mờ mở cặp mắt nặng trĩu lên.Hình ảnh mờ mờ ảo ảo trước mặt dần hiện rõ

Con gái?

Manami thấy người trước mặt đã tỉnh lại liền giật thót mình,động tác cởϊ áσ khựng lại giữa chừng.Bốn con mắt nhìn nhau,nhìn không chớp mắt như khi bạn thấy người yêu cũ đang nắm tay con bồ mới

Sanzu:'..."Cái tình huống gì đây?

Manami:0.1 s:Tỉnh gì mà nhanh thế đm!

0.2s:Có nên khử luôn không nhở?

0.3s:Hay là tống tiền đã rồi khử sau!

0.4s:Áo đã cởi rồi thì giải thích làm gì nữa

0.5s:Ok,phóng lao thì theo lao luôn!!

"Cô đang làm cái quái--?!!"

"Rồi rồi.Im giùm cái"cô rút trong túi ra một cái dép tông lào made in China tát thẳng vào cái mặt hái ra tiền của người đối diện,tiếp tục công cuộc cởϊ áσ trai nhà lành
Sanzu tất nhiên đâu thể để một con nhóc lạ mặt mới gặp lần đầu làm hại đến trinh tiết của mình được,bắt đầu vùng vãy muốn thoát ra khỏi bàn tay kia.Manami hết gần 1 phút mả chả cởi xong cái áo,nổi cáu hét một tiếng

"Đm nhà anh!Có ngồi im không thì bảo!!"

"Cô tính làm gì tôi?"

"Chứ anh nghĩ tôi tính làm gì"cô nâng mắt nhìn lên hỏi

"Làm gì thì cũng không thấy tốt"Sanzu hất mạnh cánh tay của cô ra hừ lạnh

Bốp!Cô không nhân nhượng tát thêm một cái nữa vào bên mặt còn lại của Sanzu.Cô đâu phải dạng người gặp thì hoa nở,ghét còn không hết nữa là nên dùng tay chân là tốt nhất.Cô phủi tay đáp

"Ờ đúng rồi đấy.Không tốt đâu"

Manami nhìn vào trong vùng ngực của sanzu,xoa cằm nghiền ngẫm.Cô khẽ chạm vào vết bầm ở bên phần sườn,Sanzu ăn đau liền nhíu mày

"Chỗ nào đau?"cô ngẩng mặt lên hỏi
"...Cổ tay"

Manami rũ mắt,không nhân nhượng nắm lấy cổ tay của Sanzu.Nhưng trái với hành động bạo lực khi nãy,cô nhẹ nhàng cầm lên xem,thỉnh thoảng bóp vài cái kiểm tra

"Bị trật khớp rồi.Nhưng chưa nặng lắm"cô bỏ xuống kết luận một câu,xoay sang cái túi bên hông mở ra,lục lọi lấy ra một cuộn băng y tế"Tạm thời không có đá lạnh để chườm nên buộc lại cái đã"

"Sao tôi tin cô được?"Sanzu cau mày nói.Cô ta có thực sự biết về y học không hay là làm bừa đấy?

"Anh lo lắng làm gì,mấy vết thương như trật khớp cổ tay tôi gặp còn nhiều hơn số năm anh sinh ra nữa đấy"cô hoàn toàn chẳng để ý đến vẻ thận trọng của Sanzu,bình thản đáp

Dám coi thường cô hả?

Động tác thuần thục di chuyển,cuộn băng trắng quay vài vòng liền đã băng kín cổ tay Sanzu lại.Vết sưng được bôi thuốc và xử lí gọn gàng
"Xong rồi đấy.Đừng có hoạt động mạnh nữa là được.Trở nặng thì đi đến bệnh viện đi"

"Hừm..."Sanzu thử cử động,đúng là bớt đau thật.Nhưng mà có một điều nãy giờ hắn không biết,con bé này là ai?

"Đừng có nhìn tôi như thế.Lương tâm nghề nghiệp cả đấy"Manami nhún vai

Sanzu:'..."Đó là cái quái gì?

Chợt tầm mắt của Manami dừng lại trên một vết rách dài trên khẩu trang,trong đó là một vết xước đang chảy máu

"Ê bỏ khẩu trang ra đi.Trên mặt anh có vết thương kìa"

Sanzu khi chú ý đến liền ngạc nhiên,nhưng hắn không làm liền quay mặt sang chỗ khác

"Không cần,tôi tự làm"

"Đừng có cứng đầu!"

Cô vươn tay tới toan gỡ ra thì Sanzu liền né đi.Cô định nắm bên trái,hắn quay bên phải.Cô định nắm bên phải,hắn quay bên trái.

D*t mẹ!cái tên này đang thử thách sức kiên nhẫn của cô à?!!'
Xong không chịu nổi nữa Manami nhanh như cắt nắm chặt lấy cằm Sanzu ép nhìn thẳng về phía mình,cô lừ mắt đe dọa

"Ngồi yên"

Sanzu hơi mở to mắt ngạc nhiên.Mái tóc đen như than bay phấp phới,một vài sợi cọ lên mái đầu trắng ngà đối lập của Sanzu,bàn tay nắm ở cằm thông qua lớp khẩu trang vải không quá mạnh như cũng mang hàm ý đừng cố thoát ra.Sống lưng thẳng tắp,đôi đồng tử Spinel xanh phát ra thứ ánh sáng mờ đục trong con hẻm tối.

Sao hắn thấy con bé này nó còn "manly" hơn hắn đấy nhỉ?

Mặc kệ nét mặt có chút biến hóa của Sanzu,Manami vươn tay gỡ chiếc khẩu trang của hắn ra.Đập vào mắt cô là hai vết sẹo hình thoi ở hai bên khóe môi.Ánh nhìn chòng chọc của cô khiến Sanzu không nhịn được mà run người,bàn tay hơi quá nhiệt do trời nóng khẽ chạm lên làn da thiếu độ ấm của Sanzu
"Ồ,thấy toàn cảnh đúng là đẹp thật nha"cô chúi người về phía trước,miết nhẹ lên vết xước trên má hắn,buông ra một câu tán thưởng

Cái này cô không nói đùa.Nét mặt kiểu Tây,sống mũi thẳng cùng hàng lông mi dài trắng như tuyết.Nếu không phải đã biết trước thì chắc chắn cô cũng sẽ nhầm đây là mỹ nữ nào đó đấy

Đúng là có thế này thì mới làm fangirl rụng trứng được chứ!

Sanzu trắng mắt.Đẹp?Cái gì đẹp?Hắn sao?

"Vết thương không nặng đâu.Sát trùng rồi dán băng keo cá nhân là được"cô lùi về sau một chút rút trong túi ra một chai cồn cùng bông gòn y tế,ngoắc ngoắc tay vài cái"Lại gần đây"

San-cảm giác đang dần trở thành cún-zu :"..."Con nhóc này chẳng có chút ngại ngùng hay xấu hổ nào hết ráo!

Ngập ngừng một hồi,Sanzu cũng chịu đưa mặt lai gần cho cô sát trùng.Hóa chất lành lạnh khi đụng vào vết thương rát thấu trời,Sanzu nhăn nhó nói
"Ít thôi.Đau quá!"

"Chịu đi"cô điềm nhiên trả lời,tay vẫn giữ chiếc kẹp thấm bông y tế lên da Sanzu.Xong cô bóc một miếng băng keo cá nhân hình pikachu vỗ cái bép lên má hắn"Xong!Sạch sẽ"

Sanzu đau đớn xoa xoa mặt.Hắn chưa thấy cách sơ cứu nào bạo lực như con nhóc này.

"Còn mấy vết bầm ở trên người thôi"cô giơ lên một tuýp kem bôi chống bầm tím lên nói."...Cái này chắc anh sẽ tự bôi được.Hay là muốn tôi làm luôn?"

"...Đưa đây"

Manami lùi lại ngồi dựa vào bức tường sau lưng mình,rút điện thoại ra chơi trong lúc chờ Sanzu bôi thuốc.Con hẻm tối sáng trưng một góc từ thứ ánh sáng xanh của chiếc điện thoại Iphone 7xplus có ốp hình Vịnh Hạ long trông đã khá cũ.Cô ngồi gác chân bấm bấm,tầm nhìn lại vô tình đặt lên người đối diện

Một thanh niên điển trai ưa nhìn,hai vết sẹo cũng làm giảm đi chút giá trị thẩm mỹ nào,trái lại còn làm tăng vẻ độc đáo của hắn.Suối tóc trắng ngà thẳng tắp rất phù hợp khuôn mặt thon gọn,nổi bật trên bộ quần áo màu đen tuyền.Hành mi dài cong vút như lông vũ thoáng che đi đôi đồng tử màu xanh biển trong như nước.Ánh sáng không chiếu hết được con hẻm,chỉ còn một vài tia nắng đậu lên mái tóc người kia
"Đẹp"cô không ngần ngại bật ngón cái trong đầu,không biết từ lúc sự chú ý đã không còn đặt trong màn hình game trước mặt

Bên ngoài đường vẫn tấp nập như cũ,những con người đắm chìm trong cuộc sống bận rộn của mình vẫn bước đi.Không ai chú ý đến khoảng không gian nhỏ hẹp của con hẻm.Thời gian trong đây như ngừng lại,chỉ còn lại ánh nhìn chăm chú của thiếu nữ trẻ tuổi

Quả đầu trắng đẹp thế mà sao tương lại lại nhuộm thành màu hường cánh sen thế không biết?!!Chợt Manami ngẩn người,môi khẽ mở ra.

Màu trắng của 'tuyết' khi bị trộn với màu đỏ của 'máu' chẳng phải sẽ thành màu hồng sao?

Sanzu khi đã bôi thuốc xong liền cài áo và đeo khẩu trang lại vào,hắn không thể làm ngơ trước cặp mắt trước mặt,đành lên tiếng trước
"Cô nhìn đủ chưa?'

"Rồi"cô nhận lại tuýp kem,rất thành thật đáp lại một tiếng"Mà anh làm sao mà ngồi ở đây đấy?"

"...Là--"

Rầm rầm...

Manami thoáng thấy có điều gì đấy không ổn,nhanh chóng cất chiếc điện thoại vào túi.Lần lượt có vài bóng đén băt đầu tập trung ở hai đầu con hẻm,che lấp đi chút ánh sáng cuối cùng bên ngoài.Tiếng bước chân càng dồn dập hơn,mà cô chắc chắn mục tiêu là hai người ở trong đây

"Tsk..."Sanzu tặc lưỡi cau mày,loạng choạng đứng lên nói"Mẹ nó!Mũi thính như chó!"

Những tên du côn cực kì hung tợn chặn hết cả hai lối thoát của con hẻm,bọn chúng tay cầm gậy gộc cùng gạch dao các thứ,cất lên những tiếng cười khà khà đầy khinh thường

"Mày tưởng mày chạy thoát được với cái thân tàn đó sao?'

"Im đi"sanzu tiến lên đứng chắn trước cô,hằn học nói
"Nó bảo mình im đi kìa tụi bây!"đám người ấy nghe xong liền cười phá lên,chỉ trỏ chế giễu vị đội phó của ngũ phiên đội

Manami đứng sau lưng Sanzu đảo mắt quan sát một vòng.Có khoảng tầm hơn 15 tên,mà tên nào cũng bặm trợn to con.Chắc chắn Sanzu bây giờ là đánh không lại rồi.

"Gì đấy?Mày tính làm anh hùng cứu mĩ nhân à,ngu vãi!"

Một tên đi tới nắm lấy tóc Sanzu cười khả ố,hắn không nhân nhượng mà ném mạnh Sanzu đập vào bức tường bên cạnh.Vết thương cũ chồng lên vết thương mới,cơn đau điếng truyền thẳng đến đại não làm Sanzu tê dại,cả người nặng trịch đến không thở nổi

Manami thấy thế hơi rén ôm lấy đầu.Chắc thốn lắm,tội nghiệp

"Này,chạy đi..."

Manami nghe thấy lời cảnh báo của Sanzu có chút buồn cười.Chạy?Chỗ nào?Bọn nó đã chặn hết cả hai phía rồi.Giờ có mà cô biến thành spider woman mới thoát nổi.Tên trước mặt cô búng tay một cái,hai tên côn đồ trong đám đông bước lên trước.Chúng cười khùng khục,giương ánh mắt dơ bẩn lướt lên cơ thể cô
"Xui cho cô em rồi khi dính vào thằng ngu này rồi ~"Hắn đi tới dùng bàn tay thô bạo nắm lấy áo Manami ép cô nhìn về phía mình.Mùi thuốc lá cùng mùi bia rượu trộn lại thành một tổ hợp ghê tởm.

D*t mẹ!Thằng này 10 năm chưa tắm à?Manami khinh bỉ

Bốp!

Một tiếng động chua chát vang lên khắp con hẻm.Đầu Manami nghẹo sang một bên,mái tóc đen rũ xuống che đi cái má đỏ ửng giần giật.

"Em gái à,bọn anh chưa cho phép em nhìn như thế đâu"hắn nheo mắt kinh thường.Những tên đàn em xung quanh cười phá lớn,bọn chúng hoàn toàn chẳng coi cô gái nhỏ này vào mắt

Sanzu nghiến răng.Hắn hiện giờ còn không thể đứng dậy nổi,cộng thêm cái cổ tay đã trật khớp thì xử lí chừng này người là không thể.Cùng lắm thì chỉ có thể câu giờ cho cô gái này chạy đi thôi

"Này,tóc trắng.Anh tên gì?"

Giọng nói bình tĩnh của thiếu nữ cắt ngang tràng cười của bọn côn đồ.Hành động của bọn chúng cùng Sanzu bất chợt đình trệ.Cái gì cơ?
"Tôi hỏi anh tên gì?"cô quay đầu sang Sanzu hỏi lại lần nữa

"Sanzu...Haruchiyo"Sanzu biểu cảm không thể tin được,ngập ngừng trả lời

"Tên đẹp quá.Chưa gì đã thấy ông bà ở bên kia sông vẫy tay rồi đấy"cô trề môi nhún vai

Sanzu:'..."Cảm giác thật là...ba chấm

Manami sờ sờ lên vết bầm nóng rát trên má,khom người gỡ chiếc túi trắng trên người ra.Cô quăng cái túi vào người Sanzu

"Giữ cho kĩ .Nó mà xước xát thì tôi bẻ chân giữa của anh đấy"giọng nói nhẹ nhàng,nhưng trọng lượng ngàn cân

Bọn côn đồ khi thấy hết hành động của Manami,chúng tưởng cô chỉ đang cố bình tĩnh.Tên cầm đầu thở ra một hơi,hắn nhếch môi ra vẻ cảm thông nói

"Thôi thì anh cũng thấy em tội nghiệp.Chỉ cần..."hắn nở một nụ cười bỉ ổi"...em phục vụ anh là được"

Bây giờ thì chỉ mấy đứa ngu mới không hiểu hàm ý đó là gì.Bọn xung quanh cũng bật ra những tràng cười tục tĩu.Dường như chúng đã quá quen với những việc bẩn thỉu rồi
"Tao có phương châm là không đả thương người khác vì những việc không cần thiết"cô từ từ bước lên nói"Nhưng mà mày đã tát tao một cái..."

Bầu không khí oi bức của ngày hè đang bao trùm lên con hẻm bỗng thay đổi hoàn toàn.Sắc xanh lãnh đạm của đôi đồng tử như phát ra khí lạnh.Mặt nước yên ả rung rinh biến thành những cơn sóng dữ xô vào bờ.

"Hả?Cô em nói cái gì c--"

Chát!

Một cú đá được vung lên,nhắm trọn vào cổ họng đang nói.Đôi giày sneaker hằn sâu lên động mạch cảnh của tên côn đồ.Thân thể to lớn của hắn đập mạnh xuống nền đất tạo thành một tiếng 'cốp!' rõ to.Trước hàng loạt những cặp mắt kinh ngạc của những kẻ bất lương xung quanh cùng tên cầm đầu đã bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất,Manami chỉ nhún vai vô tội

"...Cái này là tự vệ nhé"

Sanzu bỗng thấy sống lưng lạnh toát,bất giác ôm chặt lấy cổ của của mình.
Tiếng gậy sắt đập vào bức tường cũ nát bắt đầu vang lên liên hồi.Bọn bất lương có chút lùi lại khi thủ lĩnh bị hạ chỉ trong một đòn duy nhất.Nhưng bọn chúng không bỏ chạy.Tại sao?Vì con bé này cũng chỉ là con gái.Chẳng lẽ hơn 15 thằng con trai đô con ở đây không hạ nổi nó?

"Mà tụi bây cứ yên tâm."cô đút tay vào áo thong dong tiến tới,mặt hơi nâng lên"Dạo này hiệp hội bảo vệ động vật làm việc tốt lắm.Có gì đến đó khiếu nại,nhá?

Phụt!

Sanzu che miệng cười.Trong tình huống này còn cà khịa được,con nhà nào thế không biết?

Bọn bất lương khi nghe hết câu nói của Manami lập tức chuyển sang biểu cảm giận dữ,tay cầm gậy sắt lăm lăm tiến tới.Chúng khinh khỉnh nói

"Mày vênh váo quá đấy con ranh!"

Manami chỉ làm động tác lè lưỡi đáp trả.Xem chừng đã nhịn hết nổi,tất cả bọn bất lương ở hai đầu con hẻm liền xông vào trong,hòng muốn bóp chết hai con người nằm giữa này.Cô trông chả có vẻ gì là sợ hãi cả,cất chất giọng đều đều của mình lên nói tiếp
"Khi chống lại kẻ thù chưa rõ sức mạnh,nên tận dụng ưu thế về số lượng..."

"Này,cô đang làm cái gì vậy?"Sanzu thấy cô đang đứng im đó liền to tiếng

"...suy nghĩ như một bộ não duy nhất,hành động như một cơ thể duy nhất.Rồi đồng loạt tấn công,để..."

Rầm!!

Manami cúi thấp người xuống nắm lấy cổ áo của tên dẫn đầu ,gồng người xoay một vòng ném thẳng về phía chúng.Bất ngờ có vật cản đường bay tới khiến bọn bất lương không kịp dừng lại,va đập mạnh với đồng bọn mà ngã lăn ra đất.Manami hướng ánh mắt sắc lạnh tới những tên côn đồ đang lóc cóc bò dậy kia,nhếch môi cười

"...Chết chung cho gọn"cô liếm môi kết thúc câu nói

Tiểu kịch trường

Ở tương lai nào đó...

"Đấy đấy,ngầu không?!"

Một người đàn ông với mái tóc màu hồng đào ngồi trên một núi xác người còn hơi ấm tràn ngập mùi tanh tưởi hào hứng nói.Máu đỏ thấm lên bộ vest đắt tiền,hắn xoay xoay cây súng lục trên tay,biểu cảm vô cùng sảng khoái hướng đến hai người trước mặt
"Chết chung cho gọn đấy.Tao nói nó ngầu gì đâu!Giờ nhớ lại làm tao hứng muốn chết!"Sanzu ôm người quắn quéo

"Mày bớt xạo chó đi Sanzu."Rindou dựa người vào chồng lốp xe cũ nhăn mặt đáp"Tao quen con nhỏ đó mấy năm rồi,có thấy nó cười lần nào đâu"

"Có em thôi Rindou à.Chứ anh thấy rồi đây"Ran nhìn nét mặt nhăn nhó của em trai không nhịn được mà cười,tiện tay bắn chết một kẻ tội đồ xấu số đang có ý định chạy đi"Em muốn thấy Manami-chan cười thì bỏ cái tính tsundere đó đã"

"Anh nói làm như em muốn thấy lắm vậy!"Rindou quay phắt đi,chỉ để lại hai cái vành tai đỏ ửng

Gã tóc hồng cười mỉa mai.Ba thành viên cấp cao của Phạm Thiên,một tổ chức tội phạm đứng đầu thế giới ngầm đang cười đùa nói về lần gặp đầu tiên của một cô gái với bọn chúng trong một cái nhà kho đông lạnh tràn ngập xác người.Ai nghe thì cũng nghĩ đây là chuyện cười mất
Từ lần gặp đầu tiên đó mà đã 12 năm rồi sao?Thời gian trôi nhanh đến đáng sợ.Hắn nhìn ra bầu trời tối đen như mực thông qua khung cửa sổ của nhà kho đông lạnh,cánh môi lại kéo thành một nụ cười dâʍ ɭσạи

"Có nên gϊếŧ cưng ở lần tới gặp lại không nhỉ?Anh đây không giỏi chơi trò trốn tìm đâu"

----------------------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Senju là gái.Nhưng mà con bé quá ư là dễ thương!Mị nói nó kawai gì đâu ấy!

Mấy cô muốn mị giữ nguyên giới tính của Senju hay là biến con bé thành trap?Tùy lựa chọn nhé

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương